Giang Nguyễn ở lại Kỳ Vương phủ đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng chờ được Dung Hoàn hồi phủ, không biết cậu đi từ chỗ nào về, tuy rằng quần áo sạch sẽ, nhưng Giang Nguyễn mang thai nên tương đối nhạy cảm với mùi hương, nàng ngửi được mùi máu trên người cậu.

“Hoàn Nhi.” Giang Nguyễn tiến ra đón.

Dung Hoàn sửng sốt, rõ ràng là không ngờ tới Giang Nguyễn ở đây, ngay lập tức cung kính hành lễ: "Thẩm."

Giang Nguyễn nhón chân phủi chiếc lá rụng trên đầu cậu: "Đói bụng chưa? Ta để người đi hâm nóng lại chút đồ ăn."

Dung Hoàn chần chờ một chút, lùi về phía sau một bước, cách xa nàng: "Không cần đâu ạ, ta tùy tiện ăn chút gì đó là được."

Giang Nguyễn nhíu mày, giơ tay muốn phủi chút bụi trên người cậu, nhưng Dung Hoàn tránh đi.

Tay của Giang Nguyễn vẫn dừng trên không trung, Dung Hoàn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Thẩm đừng hiểu lầm, chỉ là do người ta dơ..."


Giang Nguyễn nhìn thiếu niên đã cao lên không ít này, bước tới gần cậu, khăng khăng muốn vỗ vỗ bụi trên người cậu, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, ta không chê."

Dung Hoàn không từ chối nữa, đi theo phía sau Giang Nguyễn vào phòng, Giang Nguyễn để cung nữ đem cơm canh đi hâm nóng, sau đó đích thần nhúng ướt khăn ấm đưa cho Dung Hoàn, để cậu lau tay, Dung Hoàn ngẩn ra một lúc rồi mới đưa tay ra nhận, cẩn thận lau tay.

Hốc mắt Giang Nguyễn phiếm hồng, cho dù là Trầm Cẩm, Kỳ Diệp hay là nàng, đều đã quá xem thường thiếu niên này, dù bề ngoài cậu trầm ổn đến như thế nào, làm việc lão luyện ra sao thì sâu bên trong nội tâm cậu vẫn chỉ là đứa bé mười mấy tuổi.

Đồ ăn được bưng lên, Giang Nguyễn đưa đũa cho cậu, Dung Hoàn há miệng to ăn.

Giang Nguyễn lấy cho cậu một chén nước: "Ăn từ từ thôi, không vội."


Dung Hoàn dường như rất đói bụng, cậu ăn hết ba chén cơm mới buông đũa, cậu đang tuổi trưởng thành nên ăn nhiều một chút, nghĩ tới chuyện có thể thời gian qua Dung Hoàn đã phải chịu khổ, lòng Giang Nguyễn lại nổi lên từng cơn đau.

Giang Nguyễn cầm lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau miệng cho Dung Hoàn, nàng ôn nhu nói: "Hoàn Nhi, hiện giờ ta không tiện mỗi ngày đều tới Vương phủ chăm sóc cho ngươi, nếu như ngươi rảnh thì vào cung ăn cơm cùng ta, được không?"

Dung Hoàn liếc nhìn nàng, giọng nói bình bình: "Ta không cần phải chăm sóc đâu."

Giang Nguyễn cười vỗ vỗ đầu cậu: "Nói bậy, ngươi vẫn còn là một hài tử, sao có thể không cần người khác chăm sóc."

Dung Hoàn rũ mắt, môi mỏng khẽ nhấp, không nói gì.

Giang Nguyễn nghĩ tới mấy lời mà Trầm Cẩm nói, đối với Dung Hoàn nàng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.


Dung Hoàn trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Đứa bé trong bụng thẩm sắp sinh rồi sao?"

Giang Nguyễn vội gật đầu, hiện giờ chắc chỉ có đứa bé trong bụng nàng mới có thể khiến Dung Hoàn có chút hứng thú.

"Giường nhỏ ta đã làm xong rồi, ngày mai ta sẽ để người mang vào trong cung."

"Được." Giang Nguyễn đáp lời.

Dung Hoàn lại không nói nữa, Giang Nguyễn yên lặng thở dài, nghĩ nghĩ một lát rồi đưa tay thử nắm lấy tay Dung Hoàn, Dung Hoàn giật mình nhưng không cự tuyệt, Giang Nguyễn nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng đặt tay cậu lên bụng nàng, ôn nhu nói: "Còn hơn hai tháng nữa là đứa bé này chào đời rồi."

Tay Dung Hoàn vừa tiếp xúc với bụng Giang Nguyễn, đứa bé trong bụng Giang Nguyễn lập tức động đậy, đá đá vào tay Dung Hoàn, hình như rất hưng phấn.

Giang Nguyễn thấy kinh ngạc, đứa bé trong bụng nàng khá nghe lời, nó không quấy nháo, thỉnh thoảng Kỳ Diệp sẽ sờ bụng nàng để cảm nhận nhưng hài tử này cũng không động, mấy lần như thế, hai người đều cho rằng đứa bé này xảy ra chuyện gì, còn đặc biệt nhờ Hoa Diễm tiến cung bắt mạch cho nàng, sau khi xem xong, Hoa Diễm đạm nhiên nói: "Đứa bé rất khoẻ mạnh, chỉ là, nó lười..."
Tay Dung Hoàn hơi cuộn tròn lại, hô hấp dồn dập, trước đây, cậu cũng từng sờ vào bụng mẫu thân mình như vậy, khi đó mẫu thân ôn nhu nói với cậu, muội muội của cậu sắp chào đời rồi.

Mẫu thân còn làm cho muội muội rất nhiều y phục đẹp, những y phục kia nho nhỏ, chỉ to hơn tay của cậu một chút mà thôi.

Mẫu thân nói đứa bé nào mới sinh ra cũng rất nhỏ, chỉ có thể mặc được y phục nhỏ như vậy, trước kia cậu chưa từng nhìn thấy đứa bé nhỏ mới sinh nào, cho nên cậu vẫn luôn mong chờ.

*

Màn đêm buông xuống, Giang Nguyễn rời khỏi Kỳ Vương phủ, sau khi ngồi trên xe ngựa, Giang Nguyễn vén màn quay đầu nhìn tòa Vương phủ phía sau kia, trong lòng tràn ngập nỗi ưu sầu không rõ tên.

Xe ngựa chạy thẳng tới cửa Đông thì dừng, ở đó có kiệu chờ sẵn, Giang Nguyễn lại không muốn ngồi, nói rằng muốn đi bộ.
Trời đông đêm lạnh lẽo, Giang Nguyễn được bọc kín mít, dọc theo tường thành loang lổ đi về phía Mính Tụy cung, trong cung nơi nơi đều đèn đuốc sáng trương, chiếu sáng cả đường đi, khi gặp cung nhân, bọn họ sẽ cung kính hành lễ với nàng, kêu nàng Hoàng Hậu nương nương.

Giang Nguyễn nhớ lại khoảng thời gian khi còn ở cửa hàng son phấn, nàng cùng tiên sinh, Li Nhi với Dung Hoàn, bốn người sống cùng nhau qua những ngày bình yên, dường như những ngày đó đã qua cả mấy đời, khi đó tuy rằng Dung Hoàn cứ làm ra vẻ ông cụ non, nhưng vẫn có vài phần tình cảm, mà lúc này cậu như cố gắng phong bế lại tất cả tình cảm của mình.

Đường từ cửa Đông đến Mính Tụy cung không gần, trên đường đi qua cung của Hoàng Hậu trước từng ở, nghe bên trong có tiếng nữ nhân kêu đến tê tâm liệt phế, nàng rùng mình.
Li Nhi chỉnh lại y phục trên người cho nàng: "Nương nương lạnh ạ?"

Giang Nguyễn lắc đầu, dừng bước chân, nhìn về phía cung uyển tráng lệ huy hoàng, nơi đó là Hoàng Hậu trước ở, cũng là Mẫu hậu của phế Thái Tử, lúc này hẳn nên gọi bà là Thái Thái Hậu, tuy rằng con trai bà không lên làm Hoàng Đế, nhưng dù sao trước đây bà cũng từng là Hoàng Hậu, cũng phải tôn bà một tiếng Thái Hậu.

Li Nhi nhỏ giọng nói: "Nghe những cung nữ khác nói, sau khi Thái Thái Hậu bị giam cầm, ngày ngày la hét, còn nguyền rủa Thái Hậu cùng Hoàng Thượng nữa."

Hình như để chứng thực lời Li Nhi nói, tiếng chửi rủa bên trong càng lúc càng to, nghe không rõ là mắng cái gì, nhưng vẫn có thể phân biệt được vài chữ 'Li phi' 'nghịch tử',  Giang Nguyễn nghe được trong lòng khó chịu, xoay người rời đi.
Li Nhi bĩu bĩu môi: "Nương nương, người có muốn qua đó làm bà ấy im miệng lại hay không?"

Giang Nguyễn lắc đầu, thừa lúc còn có thể mắng thì cứ mắng nhiều thêm hai ba câu đi, dù là Thái Hậu, hay là Kỳ Diệp, kết quả của một nữ nhân cô độc cả đời tất nhiên không thể tốt.

Nhìn trời đêm, Kỳ Diệp chắc là đã về Mính Tụy cung rồi, Giang Nguyễn không khỏi bước nhanh hơn.

Đi qua chiếc cầu ở đằng kia là sắp tới Mính Tụy cung, từ xa xa, Giang Nguyễn nhìn thấy một chiếc đèn lồng màu đỏ, hình như có người đứng ở đó.

Đi thêm vài bước nữa, Giang Nguyễn nhìn thấy nam tử trong tay cầm đèn lồng đứng ở đầu cầu, thân mặc trường bào, tóc đen nhẹ nhàng bay trong gió đêm.

Li Nhi vẫy tay, mấy cung nữ phía sau không tiếp tục đi theo Giang Nguyễn, Giang Nguyễn chậm rãi đi tới dừng lại trước mặt nam tử, nam tử nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Về rồi."
Khuôn mặt nam tử trầm tĩnh như nước, trường bào đen tuyền, dường như hợp thành một với màn đêm, nhưng màn đêm lại không thể nào che giấu được khí chất nho nhã của hắn, Giang Nguyễn như được gặp lại nam tử như ngọc ngồi trước cửa hàng son phấn của nàng, nàng không tự chủ được mà gật đầu: "Ừ."

Nam tử cầm tay nàng vuốt ve, sau đó nắm chặt lại bọc tay nàng lại trong bàn tay ấm áp của mình, Giang Nguyễn ngước mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo nghi hoặc: "Sao tiên sinh lại ra đây?"

"Ta đợi để đón nàng về nhà."

Giọng nói của hắn trong như nước suối, chậm rãi chạy vào trong lòng nàng, ấm áp dịu dàng.

Giang Nguyễn có chút hoảng hốt, không biết vì sao lại nhớ tới ngày ấy ở ngoài Lộ Quốc Công phủ, hắn đứng dưới tán cây nói: "Ta tới đón nàng về nhà."

Giờ khắc này, Giang Nguyễn mới hiểu rõ ý nghĩa của cái từ gọi là 'nhà' trong miệng Trầm Cẩm.
Có một mái ngói che thân, không cần tráng lệ nguy nga, có một người làm bạn, không cần phú quý, có một người châm nến đợi mình, đó chính là nhà.

Kỳ Diệp nắm tay nàng xoay người, đi về phía Mính Tụy cung, bước chân thong thả, Giang Nguyễn nghiêng đầu liếc hắn một cái, nhìn thẳng rồi lại nghiêng đầu nhìn hắn, tới lần thứ ba, Kỳ Diệp quay đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, Giang Nguyễn tươi cười nói: "Tiên sinh đẹp quá."

Đột nhiên được khen ngợi, Kỳ Diệp ngẩn người, nhưng chỉ chớp mắt một cái là đã khôi phục lại như bình thường, ngữ điệu bình tĩnh: "Đẹp như thế nào?"

Đèn lồng trong tay hắn mờ mờ, nàng không nhìn rõ mặt hắn, Giang Nguyễn cong khóe miệng cười: "Dù sao thì chính là đẹp, khiến cho người nhìn không thể rời mắt."

Kỳ Diệp không nhịn được cong khóe miệng, chậm rãi nhắm mắt lại, bước chân cũng chậm lại, Giang Nguyễn như không biết, bước chân nàng lớn hơn hắn một chút, biến thành nàng dắt hắn đi về phía trước.
Kỳ Diệp nhắm mắt cảm nhận bóng đêm quen thuộc, chỉ là hắn không còn lo lắng vì bàn tay ấm áp kia làm hắn an tâm, hắn luôn không rõ, vì sao khi đó mình lại có thể tín nhiệm một nữ tử xa lạ như thế, đem chính mình hoàn toàn giao cho nàng.

Giang Nguyễn không biết gì, vuốt bụng mình: "Khi lớn lên con nhất định sẽ đẹp giống như tiên sinh vậy."

"Ừ." Kỳ Diệp khẳng định đáp, con của hắn, tất nhiên phải giống hắn.

"Cũng giống nàng." Kỳ Diệp lại nói thêm một câu.

"Đôi mắt tiên sinh đẹp, mắt của con sẽ giống chàng." Giang Nguyễn suy tư: "Nhưng mà mũi tiên sinh cũng đẹp, miệng cũng đẹp, cằm cũng đẹp..." Giang Nguyễn buồn rầu: "Vậy khi lớn lên con sẽ giống ta cái gì?"

Kỳ Diệp: “......”

_____

Editor: Máy tôi bị hỏng các ông bà ạ🤧 khổ tâm ghê gớm, nó cứ sập nguồn hoài😭.