Edit: Cà ri
Tiên sơn Thiên Diễn Tông, rõ ràng nhìn giống như gần ngay trước mắt, nhưng tới khi người trèo lên lại phảng phất như xa tận cuối chân trời.
Mà lúc này một thân ảnh nho nhỏ đang nỗ lực leo lên, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy mồ hôi.
Mỗi bước đi đều như có một cỗ áp lực vô hình, dời núi lấp biển mà đến, người có tư chấp quá kém, căn bản nửa bước đều khó đi.
Hắn là người cuối cùng...
Mà thời gian của hắn không còn bao nhiêu.
Lại... thất bại sao?
Trong ánh mắt hài đồng hiện lên vẻ mất mác, nhưng ánh mắt mất mác này rất nhanh đã biến mất, hắn cắn răng tiếp tục chịu áp lực, dừng hết toàn bộ sức lực, bước thêm một bước!
Hắn... tuyệt đối không thể nhận thua!
Vào lúc này, mây mù trên đỉnh núi chậm rãi tản đi, đứa bé mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa tiên môn bên trong mây mù chậm rãi khép lại...
Quả nhiên, hắn không có tư chất với duyên phận tu tiên.
Dù sao vẫn chỉ hài tử bảy tám tuổi, lúc này trong lòng đứa nhỏ đã chứa đầy tuyệt vọng, nhưng vào lúc này, có một đạo tuyết trắng bóng dáng đạp gió mang theo từng trận từng trận mùi hương thơm ngát làm người ta thoải mái mà tới.
Đứa bé lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt phản chiếu một thân ảnh thanh lãnh mà xuất trần.
"Ngươi tên gì?"
Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng nhưng bên trong hơi thở lại mang theo vài phần trấn an lòng người.
"Ta..."
Hài đồng há miệng thở dốc, sắc mặt đỏ bừng, căng thẳng lại có chút xấu hổ nói nhỏ: "Ta là cái cô nhi, không có tên."
Hắn từ nhỏ bị vứt bỏ lại bị người toàn thôn ghét bỏ, không xứng có tên họ.
Hôm nay các đệ tử đến khảo nghiệm, bên hông cũng có danh bài, phía trên có tên của mỗi người, nhưng duy chỉ có đứa nhỏ này, tên trên danh bài của hắn là để trống...
"Không có tên?"
Nghe được lời nói của đứa bé, tiên tử thanh lãnh xuất trần kia lại mỉm cười vươn tay về phía hắn: "Bản tiên tử ban tên cho ngươi! Từ hôm nay trở đi, người tên - Lạc Vô Tình."
"Lạc... Vô Tình?"
Đứa bé còn nhỏ tuổi căn bản không biết ba chữ này có thâm ý gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Hắn, có tên.
Từ giờ trở đi, hắn tên Lạc Vô Tình, mà tên này... là tiên nhân ban cho hắn!
"Đa tạ tiên tử!"
Lạc Vô Tình đứng thẳng thân thể lên, hai tay giơ trước ngực nắm thật chặt, hướng về phía tiên tử trước mặt chậm rãi hành lễ.
"Đừng gọi ta là Tiên tử, gọi ta là Sư tôn, từ hôm nay trở đi, con chính là đồ đệ thân truyền của Thanh Ngọc tiên tử ta!"
Lúc này Lăng Hiểu đứng giữa sườn núi, cảm thấy thật mỹ mãn nhìn tiểu đệ tử mình mới nhận vào môn hạ, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ--
Đợi thêm mười năm?
Nghĩ cùng đừng có nghĩ!
Ngươi nhìn đi, không phải hiện tại nàng đã thanh công thu được đồ đệ Lạc Vô Tình sao?
Về phần tư chất thế nào...
Nàng mới không cần quan tâm!
"Đi! Cùng sư tôn đi lên!"
Lăng Hiểu mỉm cười dắt tay Lạc Vô Tình, dường như là trong nháy mắt đã xuất hiện trước cửa sơn môn.
"Sư muội!"
Vũ Hữu Đạo thấy Lăng Hiểu mang theo Lạc Vô Tình đi lên, hơi hơi nhíu mày: "Sư muội mấy trăm năm nay muội chưa bao giờ thu đồ đệ, hôm nay đây là..."
Thanh Ngọc tiên tử ở Thiên Diễn tông vẫn luôn là thiên tài nổi danh, đồng thời cũng có tiếng lười nhác tùy tính, Vũ Hữu Đạo biết nàng hơn ba trăm năm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động thu nhận đồ đệ!
Chẳng qua tư chất đồ đệ này... thật sự là tạm được!
"Đứa nhỏ này có duyên với muội, muội liền thu nhận nó."
Lăng Hiểu chính là cười nhẹ, lập tức hơi vung tay áo lên, lấy ra phi hành bảo pháp của mình, mang theo Lạc Vô Tình nháy mắt biến mất ở trước mặt mọi người...
Cùng vào thời gian này.
Ở một trấn nhỏ náo nhiệt các Thiên Diễn Tông năm trăm dặm, một tiếng khóc nỉ non phát sáng vang lên trong một gian phòng đổ nát truyền ra...
"Sinh! Sinh! Tiểu thư sinh tiểu thiếu gia!"
Một thiếu nữ mặc xiên y vải thô nhìn đứa bé sơ sinh trên người còn mang theo đầy tơ máu kích động bật khóc.
Mà trên giường, người được gọi là tiểu thư lúc này sắc mặt trắng bệch, hấp hối: "Điệp nhi, xin nhờ muội, đứa nhỏ này... Về sau tên... Lạc Lạc Vô, Tình..."
Cuộc đời này của nàng bởi vì đa tình thiện lương mà lưu lạc đến tận đây, nàng không hi vọng con trai của nàng giẫm lên vết xe đổ của mình--
Lạc làm người, Vô Tình thì không dục.
Không dục, cả đời kiên cường!
"Tiểu thư!"
Điệp Nhi ôm đứa nhỏ trong lòng còn muốn nói cái gì, nhưng nữ tử trên giường đã không còn sự sống!
"Tiểu thư! Muội sẽ nuôi nấng tiểu thiếu gia thật tốt, chờ hắn trưởng thành, sẽ để cho hắn đi bái nhập tiên muôn học thuật pháp, sau đó tìm tên đại ác nhân kia, giết hắn, vì người và cô gia, còn có lão gia phu nhân bọn họ trả thù!
Đáy mắt Điệp Nhi tràn đầy ngọn lửa cừu hận, mà đứa nhỏ trong lòng của làng dường như cảm ứng được mẫu thân rời đi, tiếng khóc nỉ non càng thêm lớn tiếng...
[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh