Sau khi đánh xích long văng ra mấy trượng, Lạc Thanh Từ vững vàng ôm Nguyễn Ly vào lòng, gấp giọng hỏi: "Nàng không sao chứ?"
Rơi vào trong lồng ngực mát lạnh quen thuộc, hơi ấm trên người Lạc Thanh Từ làm Nguyễn Ly cảm thấy yên tâm.

Nàng thở hổn hển mấy hơi, đem tay trái cuộn trong người, nhẹ giọng đáp: "Ta không sao."
Tuy Lạc Thanh Từ đang gắt gao nhìn xích long cùng Huyền Ảnh, nhưng dư quang vẫn thấy rõ động tác của Nguyễn Ly, tức khắc lông mày nhẹ vặn.
Nhưng nàng không kịp trị thương cho Nguyễn Ly, bởi vì ngụy hắc long kia hồng quang trong mắt càng ngày càng thịnh, quanh thân hắc khí cuồn cuộn, thân rồng phồng lên giống như sắp bạo tẩu.
Ngay sau đó nó lại một lần rít gào, đầu rồng quay về phía Huyền Ảnh, nước bọt không ngừng tuôn trào khỏi cái miệng lớn, thực hiển nhiên nó vừa kiêng kị lại phẫn nộ.
"Ngươi là ai, che che giấu giấu muốn làm gì?" Lạc Thanh Từ lạnh giọng hỏi.
Huyền Ảnh nhìn Lạc Thanh Từ, lại liếc nhìn điện hạ nhà mình đang nằm trong ngực nàng, hắn có thể nhìn ra các nàng quen biết nhau, mà quen biết này cũng không tầm thường.
Huyền Ảnh có chút thả lỏng, trầm giọng đáp: "Ta một đường đuổi theo rồng này mà đến, thấy hắn suýt nữa làm bị thương vị cô nương kia, cho nên mới ra tay trợ giúp, không có ý mạo phạm.

Vừa rồi hẳn là hiểu lầm, vị tiên trưởng đây mới đá ta một cước, đúng không?"
Lạc Thanh Từ cười một tiếng, "Vậy ta nên cảm ơn ngươi rồi."
"Nguyễn sư muội!"
"A Ly!"
Đang lúc nói chuyện, ba người Tô Ngọc đã ngự kiếm đuổi đi qua, sau khi nhìn thấy Lạc Thanh Từ, các nàng vừa mừng vừa sợ.
"Trì tiền bối, như thế nào là ngài?"
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, "Ta chỉ là đi ngang qua, kết quả phát hiện một cổ yêu khí nùng liệt, vội vàng lại đây xem thử, vừa lúc gặp được A Ly."
Nàng nhìn Trúc Tiên trong tay Tô Ngọc ánh sáng càng thịnh, trong lòng có chút an ủi.

Trúc Tiên ở thời điểm mấu chốt ra tay cứu Tô Ngọc, xem như đã một phần nhận Tô Ngọc là chủ, may là lúc ấy nàng nhẫn nại không động thủ.
Nói xong nàng nhìn Nguyễn Ly, nhẹ nhàng đem nàng ấy đưa cho Tô Ngọc.

Nguyễn Ly hiển nhiên không muốn rời đi, nhìn xích long kia, có chút bất an.
Nhưng Lạc Thanh Từ hướng nàng gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Mắt thấy Nguyễn Ly rời khỏi Lạc Thanh Từ, xích long vốn trốn ở phía xa lập tức phiên vân lộng vũ mà đến, tốc độ cực nhanh, bốn trảo giống như móc sắt xông thẳng Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc.
Chỉ là nó mau, Lạc Thanh Từ cùng Huyền Ảnh càng mau, một trái một phải đem kiếm chặn ngang, trực tiếp đem xích long chắn trở về.

"Nghiệp chướng, còn không đền tội!" Huyền Ảnh ánh mắt lãnh khốc, hướng về phía xích long lạnh lùng quát lớn.
Xích long cũng không để ý tới hắn, vẫn là nhìn chằm chằm Nguyễn Ly.
Lạc Thanh Từ nửa câu cũng không nói, linh kiếm trong tay mưa rền gió dữ liên tiếp chém ra vô số bóng kiếm.

Từng đạo kiếm khí sắc bén đem xích long bao phủ, bức cho hắn không thể tiến tới, chỉ có thể không ngừng chống đỡ, từng bước lùi lại.
Hắn càng lùi, Lạc Thanh Từ càng tiến sát.
Nàng thuấn di đến trước mắt rồng, tay phải lăng không điểm xuống, thật mạnh chụp ở giữa mày xích long.
Hai bên đụng phải, một vệt nước màu lam nhạt lan ra trước mặt Lạc Thanh Từ, giống như tấm chắn ngăn cản xích long.
"Rồng này là ta thấy trước, các hạ chẳng lẽ muốn xen ngang?" Huyền Ảnh không thể trơ mắt nhìn tộc nhân mình bị Lạc Thanh Từ giết, theo sát một đạo linh lực b ắn ra, muốn đánh gãy Lạc Thanh Từ pháp quyết.
Lạc Thanh Từ tay trái một chưởng vỗ tới, cùng Huyền Ảnh cứng đối cứng.
Lạc Thanh Từ không chút sứt mẻ, mà Huyền Ảnh liên tiếp lui ba bước mới đứng vững.
Tức khắc hắn sắc mặt trầm xuống, đối Nguyễn Ly đưa mắt ra hiệu.
Nguyễn Ly không để ý tới hắn, nàng biết Trì Thanh sẽ không hạ sát chiêu, nàng chỉ lo lắng Trì Thanh bị thương.
"Trì Thanh, nàng phải cẩn thận, trên người hắn khả năng có Mắt Quỷ."
Nghĩ vậy Nguyễn Ly không khỏi nhìn về phía Huyền Ảnh, vừa rồi hắn nhắc nhở nàng nơi này có nguy hiểm, chẳng lẽ là vì phát hiện ma khí, hắn tới đây là muốn bắt ma long này?
Vậy thuyết minh rằng, Huyền Ảnh đã sớm biết Mắt Quỷ trên thân xích long.

Nhưng hắn làm sao sẽ biết? Bên kia Trì Thanh đem xích long giam lại, chính là muốn lấy Mắt Quỷ ra khỏi cơ thể xích long, nhưng Huyền Ảnh lại không muốn Trì Thanh làm điều đó.
Lạc Thanh Từ xoay người, hướng Huyền Ảnh nói: "Vô luận ngươi muốn làm gì, đều phải đợi ta xử lý xong Mắt Quỷ trên người hắn."
"Mắt Quỷ?" Huyền Ảnh kinh ngạc không thôi, dáng vẻ này cũng không giống giả bộ.

Nguyễn Ly nhịn không được nhíu mày, rốt cuộc Huyền Ảnh đến đây là muốn làm gì?
"Mắt Quỷ là bản mạng pháp khí của Ma Đế tiền nhiệm, có thể khống chế tâm trí, biến người thành ma, chúng ta từng ở thôn Tam Liễu gặp qua nó." Nguyễn Ly sợ Huyền Ảnh làm hỏng chuyện của Trì Thanh, đơn giản giải thích một chút.
Huyền Ảnh nhất thời không biết nên xử trí thế nào, đúng lúc này vài đạo bóng người hướng bên này hội tụ mà đến, thực hiển nhiên người Tiên môn xung quanh nhận được tin báo, liền lũ lượt kéo qua.
Huyền Ảnh nhanh chóng quyết định, nhảy dựng lên, đôi tay đan xen, một cổ linh lực tinh thuần trào ra, rót vào vầng sáng trong tay Lạc Thanh Từ, lập tức gia tăng sức mạnh khiên chắn, làm cho xích long không ngừng lui về sau.
Lạc Thanh Từ nhìn hắn một cái, may mắn Huyền Ảnh đủ thanh tỉnh, việc này ở mức độ nào đó cũng chứng minh rằng, hắn không biết Mắt Quỷ tồn tại.
Có Huyền Ảnh gia nhập, Lạc Thanh Từ lập tức buông tay.


Tay trái thật mạnh vỗ xuống, đoàn linh quang màu lam nhạt đột nhiên nổ tung, linh lực mảnh nhỏ phá vỡ long lân phòng ngự, lưu lại mấy đạo vết thương trên người xích long.
Huyền Ảnh thấy thế theo sát mà lên.
Lạc Thanh Từ không có động, nàng đôi tay hợp lại rồi đột nhiên kéo ra, ở giữa ngưng tụ thành một uông đầm nước, theo động tác của nàng, dòng nước như sợi dây thép màu lam nhạt không ngừng xoay quanh.
Khi Lạc Thanh Từ vươn tay phải, thủy đằng b ắn ra như rồng nước, nhanh chóng xẹt qua Huyền Ảnh, tròng lên đầu xích long.
Lạc Thanh Từ nắm chặt thủy đằng, xích long đột nhiên bị kéo lấy, đầu rồng cao cao ngẩng lên, tránh thoát không được.
Bốn người Tô Ngọc cùng Nguyễn Ly cũng không hề khoanh tay đứng nhìn, từng đạo linh lực b ắn ra cuốn lấy bốn trảo xích long.

Xích long lúc này bị trói chặt, vô pháp thoát thân.
Lạc Thanh Từ thoáng nhìn bốn nữ tử bên dưới, trong mắt lộ ra khen ngợi, cũng không tệ lắm, rất có nhãn lực cùng dũng khí.
Huyền Ảnh đứng ở giữa không trung, nhất thời có chút lúng túng, hắn không muốn giết xích long, nhưng cũng không thể mang về Long tộc.

Nếu để xích long thoát cùng Mắt Quỷ, tình thế chỉ sợ nghĩa phụ cũng khống chế không được.
Lạc Thanh Từ không muốn trì hoãn, đôi tay nàng không ngừng thu lại, đem xích long từng bước kéo lại đây.

Nhìn hai bên giằng co, Tô Ngọc cùng Nguyễn Ly một trái một phải nhảy lên trao đổi vị trí, lại đem xích long quấn một vòng, cùng nhau ngự kiếm hướng về phía Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ nhịn không được nở nụ cười: "Làm tốt lắm."
Thấy Huyền Ảnh do dự, Lạc Thanh Từ mở miệng nói: "Ta chỉ muốn lấy Mắt Quỷ ra."
Huyền Ảnh nghe vậy ra tay nắm lấy hai sừng rồng, sáu người cùng dùng sức, đè nặng xích long rơi xuống.

Chỉ nghe một tiếng động lớn, xích long ngã trên mặt đất, không thể động đậy.
Lạc Thanh Từ giơ tay về phía Tô Ngọc, "Tiểu Tô, cho ta mượn linh kiếm của ngươi đi, chính là cây roi kia."
Tô Ngọc có chút ngốc, lại không cự tuyệt, đưa Trúc Tiên cho nàng, "Trì tiền bối, tính tình nó không tốt lắm."
Nhưng Trúc Tiên vốn luôn cáu kỉnh không chịu gần người, lại bị Lạc Thanh Từ vững vàng nắm trong tay, cuốn vào thủy đằng sau đó bị Lạc Thanh Từ một chưởng vỗ xuống lòng đất, cố định đầu rồng cực lớn này.
Sau đó Lạc Thanh Từ đặt tay phải lên giữa trán rồng, từng luồng linh lực nhanh chóng ép vào trong cơ thể hắn.

Trong nháy mắt, hắc khí trên người hắn điên cuồng kích động, mãnh liệt vây quanh Lạc Thanh Từ.
"Trì Thanh!"

"Trì tiền bối!"
"Đều tránh ra, không được lại đây." Lạc Thanh Từ cả người linh lực bạo trướng, đem bốn người đẩy ra xa, lại dựng kết giới bảo vệ các nàng.
Xung quanh nàng cùng xích long nổi lên một trận cuồng phong màu đen, râu rồng cùng bờm rồng không ngừng bay múa trong hắc khí, màu đỏ tươi trong mắt nó cũng khi đậm khi nhạt, quỷ dị phi thường.
Lạc Thanh Từ cau mày, nàng đã tỏa định nơi phát ra ma khí kia, thật là Mắt Quỷ.

Linh lực của nàng như dòng nước gột rửa ô trọc, mãnh liệt lao về phía Mắt Quỷ đang hấp thụ Long Châu của xích long, đem nó giam lại.
Nàng phát hiện con Mắt Quỷ này đã bị tổn hại, thực lực hoàn toàn không thể so với trước.

Chỉ cần bắt lấy nó, không cho nó tiếp tục lợi dụng oán niệm để hồi phục sức mạnh, liền có thể tiêu hủy nó.

Như vậy nó đối Nguyễn Ly hứng thú cũng không đáng để lo.
Nhưng nàng vừa tới gần liền phát hiện sự tình không thích hợp, khi nàng tróc Mắt Quỷ ra ngoài, Long Châu của xích long thế nhưng cũng bị khuấy động.

Ma khí không chỉ lây dính Long Châu, mà nó từ bên trong Long Châu trào ra tới.
Giờ phút này Huyền Ảnh rõ ràng thấy được ma khí quay cuồng trên thân xích long, sương mù dày đặc giống như mực nước, tang thương lành lạnh, lộ ra một cổ tà tứ làm người sợ hãi.
Ngay khi hắn chuẩn bị động thủ giúp Lạc Thanh Từ, phía chân trời mấy đạo linh lực thẳng nhắm vào xích long cùng Lạc Thanh Từ mà đến.
Huyền Ảnh vung tay lên chặn trong đó hai đạo linh lực, mà hai đạo khác một cái đâm vào xích long, một cái đâm vào Lạc Thanh Từ.
Nguyễn Ly đại kinh thất sắc, nàng biết rõ Lạc Thanh Từ đang tập trung linh lực toàn thân ép Mắt Quỷ ra, lúc này căn bản không cách nào rảnh tay chống đỡ đạo linh lực tập kích bất ngờ kia, nếu bị đánh trúng nhất định sẽ chịu thương tổn không nhẹ.
Nàng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, một cái thuấn di bay lên chắn trước người nàng ấy, đôi tay nắm linh kiếm xoay ngang chặn một kích này.
Nàng vốn bị thương, một đòn này lực đánh vào rất mạnh, tuy nàng tiếp được nhưng cũng kêu lên một tiếng, lui về sau ba bước, được Lạc Thanh Từ tấm chắn linh lực chống đỡ mới không rơi xuống.
Nhưng luồng linh lực đánh vào xích long lại không nghiêng không lệch, đánh trúng mắt trái hắn, tức khắc một cổ máu tươi phun trào mà ra.
Xích long thống khổ đến cực điểm, cả người kịch liệt giãy giụa, tránh thoát Lạc Thanh Từ trói buột thủy đằng.

Đồng thời Mắt Quỷ bị Lạc Thanh Từ gian nan lôi ra một nửa, cũng nhân cơ hội hoàn toàn đi vào trong cơ thể xích long.

Lạc Thanh Từ nhận thấy tình huống không ổn, lại không cách nào nhanh chóng triệt linh lực.

Con Mắt Quỷ kia đột nhiên mở, thanh âm dội vào màng nhĩ làm người run sợ.
"Đám người Tiên môn đều tới, nhưng Long tộc của ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, ngươi nhất định phải chết ở chỗ này.

So với việc bị lột da rút gân, không bằng hiến tế cho ta, ta sẽ giúp ngươi giết hết đám cặn bã kia."
Đây là nó nói với xích long.

Lạc Thanh Từ tức khắc trong lòng phát lạnh.
Xích long trước đó vẫn luôn chống cự, cho nên cũng không bị cắn nuốt hoàn toàn, hiện giờ....
"Ngao......" Xích long thống khổ gào rống, trong nháy mắt, Lạc Thanh Từ rõ ràng cảm nhận được Mắt Quỷ cùng Long Châu hòa hợp nhất thể.
Một cổ ma lực cường hãn đột nhiên phản công, tấm chắn linh lực trên người Lạc Thanh Từ răng rắc một tiếng vỡ vụn, nàng chính mình cũng không thể đứng vững, bị hắc khí đánh bay đi ra ngoài.
Không chỉ có nàng, mấy người Tô Ngọc đứng gần gió lốc cũng trực diện bị đánh sâu vào.
Lạc Thanh Từ bay ngược ra ngoài lập tức đình trệ trong chớp mắt, nàng một tay ôm Nguyễn Ly, một tay bắt được Tô Ngọc, đồng thời điều khiển Trúc Tiên vớt lấy hai người Bạch Tĩnh cùng Hoa Nhứ Vãn mang theo đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Huyền Ảnh, hắn nhận thấy xung quanh không còn một ai, nhanh chóng giơ đôi tay chắn ở trước mặt.
Lần này mũ trùm đầu đều bị xé đến rách nát bất kham, thân thể hắn bị thổi bay về phía sau mấy chục trượng, đụng vào một gốc đại thụ mới miễn cưỡng dừng lại.
Mà Lạc Thanh Từ cũng bay ra ngoài một đoạn xa mới có thể đứng vững, còn phun ra một búng máu.
"Trì Thanh, nàng thế nào?" Nguyễn Ly sắc mặt tái nhợt, đầu váng mắt hoa, vừa rồi nùng liệt ma khí đối nàng tựa như độc dược, làm nàng vừa kinh tởm lại buồn nôn, hai mắt nóng lên.
"Ta không có việc gì, mọi người còn tốt chứ?" Nàng liếc nhìn Tô Ngọc vẫn bình yên vô sự, liền thả tay ra, sau đó vội vàng đi xem Nguyễn Ly.
Vừa rồi Nguyễn Ly dùng kiếm đỡ cho nàng một kích, trên tay trái thương tích còn chưa trị, chỉ sợ liền bị nặng hơn rồi.

Nhưng nàng mới quay người lại, liền đột nhiên sửng sốt.
Giờ phút này đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Ly, mắt phải trong suốt thanh thúy mang theo tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương, nhưng mắt trái giống như khấp huyết, mang theo một cổ yêu dị lãnh khốc.
"Trì tiền bối, A Ly."
"Yêu vật kia nhập ma, người không liên quan mau tránh ra! Bằng không đừng trách ta ngộ thương đến!" Giọng nam lạnh nhạt ngạo nghễ từ xa truyền đến, làm bừng tỉnh Lạc Thanh Từ.
Nàng nhanh chóng duỗi tay đem Nguyễn Ly ấn trong ngực mình, khi xoay người lại hai mắt tràn đầy lãnh lệ, lạnh lùng nhìn đám người đang tiến lại đây.
- -----------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Ta quá khó khăn, trời rét lạnh, tay ta đều đông cứng, mấy chương này sẽ không quá béo.

Bản văn này cảm tình tuyến rất chậm, bởi vì sư tôn với tiểu đồ đệ vẫn còn xa mù mịt, dù sao thì thân phận sư tôn mới là chủ đạo, Trì Thanh với Rồng Con chỉ có thể là tỷ tỷ muội muội, các ngươi cũng đừng nói Rồng Con là nữ chủ đa tình nữa (haha).

Tương ái tương sát mới là nội dung chính, cùng với Trì Thanh thì quá ngọt ngào đi, nào có dễ dàng như vậy.

A Nhiên nói, tình yêu phải trải qua nhiều nhấp nhô, rồi lại ưu thương khó tả, tụ tụ tán tán thì mới đáng đợi chờ trong quãng đời còn lại*.

(Nghiêm túc tiếp thu ý kiến A Nhiên).
Vì vậy phải gấp đôi số chương hiện giờ mới có thể tiến triển, mong các tiểu khả ái kiên nhẫn, tiếp theo đều đi cốt truyện.
*Trích trong bộ Dư Tình Khả Đãi.