Nụ cười trên mặt Từ Phỉ rõ ràng hơn nhiều, anh dừng bước, chủ động hơi nghiêng người, vẻ mặt kiềm chế nhưng động tác của anh lại có cảm giác không thể chờ đợi nữa.

Ôn Hàn Thủy vô thức nhìn xung quanh: "Vẫn còn có người."

"Vậy thì nhanh lên một chút." Anh thúc giục.

Nếu tiếp tục chậm trễ, có thể sẽ có thêm nhiều người nhìn thấy, Ôn Hàn Thủy nhắm mắt lại, hôn một cái. Cô rõ ràng là hôn mặt, mà lại thành hôn miệng Từ Phỉ, mơ hồ nghe được tiếng anh cười. Cô lùi lại phía sau, thấy anh từ từ đứng thẳng: "Được rồi, không bắt nạt em nữa, còn lại bảy tám nụ hôn trước cho em nợ."

Ôn Hàn Thủy vẻ mặt không thể tin nhìn anh: "Ở đâu ra mà bảy tám cái chứ?"

Từ Phỉ vươn tay nắm lấy tay Ôn Hàn Thủy, dẫn cô đi về phía cửa trường học: "Ừm? Em chỉ muốn bỏ ra một nửa công sức, anh mua nhiều đồ như vậy, hôn một cái còn không đủ sao?"

Nói bậy!

Vu khống!

Ôn Hàn Thủy còn muốn giải thích, Từ Phỉ đã dẫn cô vào cửa, nhân viên bảo vệ đã ngăn bọn họ lại: "Hai người tìm ai?"

Trước sự chứng kiến ​​của người ngoài, ở đây nói chuyện hôn hay không thật không hay.

Ôn Hàn Thủy trừng mắt liếc anh, tự giác nói chuyện với nhân viên bảo vệ. Cô nói rằng họ là học sinh ở đây và muốn đến thăm trường cũ, nhưng trường học bị kiểm soát nghiêm ngặt nên họ không thể vào dễ dàng. Đang nói chuyện thì một nhân viên bảo vệ khác từ bên cạnh đi tới, liếc mắt nhìn bọn họ vài cái, đột nhiên kêu lên: "A, cậu không phải là..."

Khuôn mặt của nhân viên bảo vệ đầy phấn khích.

Ôn Hàn Thủy theo tầm mắt nhìn Từ Phỉ, cô cũng khó hiểu, nhân viên bảo vệ rốt cục cũng nghĩ ra: "Cậu là Từ Phỉ trên bảng danh dự?" Thấy Từ Phỉ gật đầu, nhân viên bảo vệ lập tức đáp: "Từ tổng."

Ôn Hàn Thủy khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Đã mười năm trôi qua rồi mà Từ Phỉ vẫn nổi tiếng trong trường như vậy sao?

Bởi vì nhân viên bảo vệ đã nhận ra Từ Phỉ nên hai người họ vào trường mà không bị cản trở. Nhân viên bảo vệ muốn đi cùng họ nhưng Từ Phỉ lịch sự từ chối. Nhìn bóng lưng bọn họ chậm rãi rời đi, một nhân viên bảo vệ khác lập tức bắt máy, "Này, là chủ nhiệm Trương..."

"Cái gì mà bảng danh dự?" Ôn Hàn Thủy thật tò mò, kéo tay áo Từ Phỉ, "Anh còn không tham gia thi đại học vậy mà anh cũng có thể có trong danh sách này sao?"

Từ Phỉ: "Em chưa trở lại xem sao?"

Ôn Hàn Thủy do dự một chút, có chút chột dạ: "Do công việc bận rộn."

Thật ra là cố ý né tránh, đã lâu Ôn Hàn Thủy không muốn nhớ lại quá khứ.

Từ Phỉ không nói gì, thấy Ôn Hàn Thủy tò mò, nói: "Vậy thì đi xem một chút đi."

Trường so với ký ức có nhiều rất thay đổi. Trước đây hai bên lối vào chỉ có trồng cây bạch quả, nhưng bây giờ Ôn Hàn Thủy dường như từ xa đã nhìn thấy một rừng bạch quả. Từ Phỉ nói bảng danh dự vẫn ở vị trí cũ, trên đường đi qua Ôn Hàn Thủy đã nhìn thấy ký túc xá và thư viện mới.

Nhưng sau một cuộc dạo chơi ngắn, nhiều ấn tượng của Ôn Hàn Thủy đã được đổi mới.

Sau khi nhìn thấy tấm bảng danh dự mới được tân trang, trang nhã hơn nhiều, Ôn Hàn Thủy tỏ ra bình tĩnh. So với thư viện cao mười mấy tầng, đây là chuyện nhỏ. Cô kéo Từ Phỉ xem ngay từ đầu, phát hiện đây là đang trưng bày về các lịch sử vẻ vang của trường kể từ khi thành lập, cô vừa nhìn vừa đọc: "Để em xem Từ tổng ở đâu nào?"

Từ Phỉ nhìn cô mỉm cười.

Ôn Hàn Thủy rất nhanh nhìn thấy Từ Phỉ.

Một trong những cột của cựu sinh viên danh dự, gần một nửa không gian được viết cho Từ Phỉ. Phía trên bên trái là tấm hình Từ Phỉ mặc vest, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào máy ảnh, ngay cả tấm hình cũng lạnh lùng và đầy xa cách.

Ôn Hàn Thủy chậc chậc hai tiếng trước tấm ảnh này, bộ dáng kia thật gợi đòn, Từ Phỉ động tay, giây tiếp theo liền nhìn thấy Ôn Hàn Thủy quay đầu nghiên cứu cái khe kính.

"Làm gì đấy?" Từ Phỉ tò mò.

"Em đang xem cái kính này làm sao để mở được, nếu không có người tới lén xé ảnh, hừ, khá lắm, còn có khóa."

Từ Phỉ bị cô chọc cười, lại thấy cô chưa từ bỏ ý định sờ kính, có chút cảm khái, quay đầu hỏi: "Cái này bình thường có thể đập vỡ hay là loại kính cái gì chống đạn nhỉ?"

Quá khoa trương đi.

Từ Phỉ co ngón trỏ, gõ lên trán cô. Anh không dùng lực, Ôn Hàn Thủy cũng không đau, cười hì hì lại gần, "Ảnh của Từ tổng nhà ta thật đẹp trai, không thể không phòng bị." Cô không chỉ nói, còn vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của Từ Phỉ, dịu dàng hơn cả mong đợi, khiến Ôn Hàn Thủy vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc một cái, nhưng lại không nhịn được nhéo thêm vài cái.

Da người này tốt thật, dường như chưa từng nổi mụn.

Từ Phỉ đưa tay nắm cổ tay Ôn Hàn Thủy, chỉ cần nhẹ nhàng nắm một cái, tay cô không thể động đậy. Từ Phỉ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nghiêng đầu cắn tay cô một cái.

Lúc này Ôn Hàn Thủy mới kêu một tiếng: "Anh cắn thật đấy à!"

Thu tay về, Ôn Hàn Thủy trừng mắt nhìn anh, không để ý đến anh nữa, đi xem bảng danh dự.

Còn chưa đọc các chữ trên đó.

Không lâu sau, Ôn Hàn Thủy kinh ngạc lên tiếng: "20 triệu!" Nói không để ý đến anh, nhưng lại không nhịn được, "Anh tặng 20 triệu hả???"

Tính thời gian, đó là năm cô tốt nghiệp, khi đó Từ Phỉ vẫn ở nước ngoài.

Từ Phỉ bình tĩnh: "Ừ."

Đây đều là những chuyện mà Ôn Hàn Thủy không biết, cô tò mò hỏi: "Tại sao lại nghĩ đến tặng tiền?"

"Để báo đáp trường cũ thôi." Lý do này dường như không làm cho Ôn Hàn Thủy thỏa mãn, Từ Phỉ nghĩ nghĩ, "Nói ích kỷ một chút thì sau đó anh hi vọng công việc của em có thể tốt hơn một chút."

"Hả?" Ôn Hàn Thủy sững sờ một chút, không đuổi theo suy nghĩ của Từ Phỉ.

Từ Phỉ: "Lúc đó em nói muốn làm giáo viên."

Ôn Hàn Thủy đột nhiên không nói được gì. [vui lòng không re-up đi nơi khác]

Hình như lúc trước cô có nói muốn trở lại trường làm giáo viên, nhưng làm sao có thể coi trọng những gì cô nói lúc đó, bản thân cô còn không để tâm nhưng người khác thì có.

Từ Phỉ nói lời này chỉ là nghĩ rằng có lẽ Hàn Thủy sẽ thích anh nhiều hơn một chút. Nhưng thấy vẻ mặt buồn bã của cô, Từ Phỉ nói: "Không sao, cũng không có nhiều tiền."

"Không phải là vấn đề tiền bạc!" Cô không khỏi bị anh chọc cười, nhưng ngay sau đó lại thấp giọng xuống. [truyenwiki1.com aristocraticboy_duu]

Một lần nữa cô lại cảm thấy tiếc nuối.

Ôn Hàn Thủy đã nghe nói về việc có người quyên góp tiền cho trường mình, nhưng cô không quan tâm đến việc tìm hiểu. Nếu cô biết trong thời gian tốt nghiệp, lúc còn độc thân, có lẽ cô sẽ can đảm hơn một chút.

Vào thời điểm đó, cô chưa có kinh nghiệm trong xã hội, sẽ không suy đi nghĩ lại, vì vậy có lẽ chỉ với một lần bị kích động, cô sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

"Anh là học trưởng Từ Phỉ đúng không?"

Một giọng nói ngập ngừng phát ra từ bên cạnh, cắt ngang sự im lặng giữa hai người. Ôn Hàn Thủy nhìn về hướng phát ra tiếng nói, hai cô gái mặc đồng phục học sinh cách bọn họ không xa, có chút tò mò thiện chí.

Ôn Hàn Thủy nở nụ cười nói nhỏ với Từ Phỉ: "Anh còn rất nổi tiếng nha!"

Từ Phỉ bất đắc dĩ nhìn cô.

Quả thật Từ Phỉ không cần trả lời. Tấm ảnh đằng sau giống hệt ảnh chụp của anh đã cho thấy rõ thân phận của anh. Nữ sinh giản dị và gan lớn, chủ động nói: "Có phải học trưởng Từ đến giảng bài ở trường không? Chủ nhiệm Trương đã nhắc đến anh trong buổi chào cờ hôm thứ hai."

Ôn Hàn Thủy tò mò đáp lời: "Chủ nhiệm Trương nói về anh ấy như thế nào vậy?"

"Học tỷ cũng học trường mình sao?" Nữ sinh kia tò mò, khi thấy Ôn Hàn Thủy gật đầu thì nói: "Chủ nhiệm Trương gần đây đang bắt những đôi yêu sớm, vì vậy thầy ấy đã lấy học trưởng Từ như một tấm gương tích cực."

Đúng là chủ nhiệm Trương rồi.

Đã lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ Từ Phỉ.

Khi Ôn Hàn Thủy và các nữ sinh đang nói chuyện, một nữ sinh khác cũng xen vào, "Học tỷ à, chị xinh quá, em cảm thấy nhìn chị quen lắm."

"Chắc do mặt chị phổ thông quá?" Ôn Hàn Thủy nói không chắc chắn.

Từ Phỉ hoài nghi nhìn Ôn Hàn Thủy, sự nghi ngờ trong mắt hiện lên rõ ràng khiến Ôn Hàn Thủy không nhịn được đánh anh một cái: "Ánh mắt gì thế?"

"Em nghiêm túc chứ?" Anh nói, "Vậy thì sau này đừng khen anh đẹp trai nữa."

Cô tức giận đánh anh một cái.

Phải quay lại nói cô xinh đẹp chứ!

Hai người họ quên mất mình đang ở đâu, đang tán tỉnh nhau trong trường. Ôn Hàn Thủy định thần lại, lập tức kéo Từ Phỉ ra, định làm gương cho học sinh, nhưng sau đó đã thấy hai nữ sinh che miệng cười lén.

"Các em không cần lên lớp à?" Ôn Hàn Thủy lập tức đổi chủ đề.

"Đang là tiết thể dục ạ." Nữ sinh nói: "Học tỷ, chị đã từng tham gia hội học sinh bao giờ chưa?"

Các bức ảnh của từng cán bộ đều được lưu giữ trong văn phòng của hội học sinh.

Ôn Hàn Thủy lần theo ký ức ngày xưa, cuối cùng nhớ lại, "Chị từng là trưởng phòng tổ chức."

Tham gia tranh cử là để cho vui, cộng thêm một đoàn người đông đảo kỷ luật là một thứ rất có sức mạnh, trước đây nhiều lần trước mặt đắc ý nói với Từ Phỉ, cậu mắng một câu sẽ bị trừ một điểm hạnh kiểm.

Đáng tiếc là vô dụng.

Từ Phỉ mặc kệ cô trừ, cuối cùng đợi khi cô muốn mang nộp sổ ghi chép, anh đã chặn cô ở hành lang, giống như một tên lưu manh.

Nghĩ đến Từ Phỉ vừa rồi vô cớ tặng cô nhiều nụ hôn như vậy, thật đúng là phong cách trước đây của anh ... À, không phải, thật sự là từ nhỏ tính khí đã lưu manh rồi!

"Chị là Ôn Hàn Thủy?" Một nữ sinh đột nhiên kích động, "Hiện tại em là trưởng phòng tổ chức, em đã nói là nhìn chị rất quen mà."

Giấy chứng nhận của Ôn Hàn Thủy trong hội sinh viên rất đẹp đẽ thanh thuần, khi cô cười, má lúm đồng tiền trông rất ngọt ngào nên hầu như năm nào người ta cũng bàn tán về cô. Ôn Hàn Thủy cùng nữ sinh khen ngợi nhau vài câu, liền nghe thấy cô gái nói: "Học tỷ, chúng em có một tấm bưu thiếp của chị ở đó, chị còn cần không?"

Ôn Hàn Thủy: "Bưu thiếp?"

"Vâng, đã nhiều năm trước rồi." Cô gái giải thích, "Chúng em có rất nhiều phong thư và bưu thiếp không có người nhận nên chúng em đã cất đi."

Ai đã viết bưu thiếp cho cô vậy?

Ôn Hàn Thủy thực sự không hiểu, tò mò: "Ở đâu vậy? Bây giờ có thể đi lấy không?"

"Ở trong văn phòng." Cô gái nói: "Học tỷ, để em đưa chị đến đó."

"Đi thôi, đi thôi!"

Ôn Hàn Thủy kích động kéo Từ Phỉ đi theo bọn họ, Từ Phỉ có vẻ không có hứng thú lắm, cũng không nói gì. Cô thì thào hỏi một câu, nghe anh cười nói: "Tám phần là thư tình."

Còn là một bức thư tình từ một người đàn ông khác.

"Anh nghĩ xem, tại sao không phải là thư tình của anh." Ôn Hàn Thủy nói.

Từ Phỉ: "..."

"Nếu nói chuyện đàng hoàng ..." Anh đang nói nửa câu, khi cô liếc mắt nhìn anh, anh lập tức dừng lại, "Được rồi."

Nếu nói chuyện đàng hoàng, sẽ không có ai khác để nói chuyện với anh nữa.

Anh miễn cưỡng đi theo đến văn phòng, gặp chủ nhiệm Trương đang vội vàng đi tới. Chủ nhiệm Trương niềm nở chào hỏi bắt tay Từ Phỉ với vẻ mặt hạnh phúc. Họ nói chuyện vui vẻ khiến Ôn Hàn Thủy cảm thấy nhàm chán, cô khẽ chọc Từ Phỉ, "Em đi lấy bưu thiếp trước, lát nữa sẽ đến gặp anh."

Nói xong, cô dắt theo hai nữ sinh và nhanh chóng rời đi.

Nhiều năm sau khi rời trường học, vẫn sợ hãi chủ nhiệm Trương như năm đó.

Từ Phỉ không bắt Ôn Hàn Thủy lại được, trong lòng không nói nên lời, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.

Bên này Ôn Hàn Thủy đã sớm tới văn phòng hội học sinh, không biết khi nào đã thay đổi văn phòng lớn hơn, mỗi bộ phận đều có bàn làm việc, trông có vẻ trang trọng hơn trước. Ôn Hàn Thủy đi theo nữ sinh đến một cái tủ, quan sát nữ sinh tìm từ đống phong thư cũ để tìm bưu thiếp.

Mặt trước là bầu trời trong xanh, trong như ngọc sạch sẽ, chỉ có mây trắng mỏng manh. Bản thân nó chỉ là một tấm bưu thiếp bình thường, thậm chí không đẹp, Ôn Hàn Thủy cũng không để ý lắm, thản nhiên lật lại.

Chỉ để nhìn thấy mặt sau của một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc, được viết ----

Tại sao lại là anh?

Câu đầu tiên không khớp với câu thứ hai, đọc rất khó hiểu.

Nhưng những nét chữ quen thuộc khiến da đầu Ôn Hàn Thủy ngứa ran. Khi cô còn trẻ, người nào đó viết chữ ngay ngắn, chỉ một thời gian trước đây, cô mới phát hiện ra rằng anh cũng có thể viết bằng chữ rồng bay phượng múa như vậy.

Chữ viết tay trên tài liệu cũng rõ ràng là chữ viết tay trên tấm bưu thiếp.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó.

Cô có một người bạn qua thư lúc còn học trường trung học, người rất hiểu biết và làm cho người ta động lòng. Cô là người quyết đoán và chủ động hạ gục người bạn qua thư này, đó là Triệu Phụng Vũ.

Nhưng nét chữ rõ ràng không phải như vậy.