Lý Diên Khánh còn một may mắn, lần này thi thêm hình luật và thơ chỉ thông báo trước thời hạn mấy tháng, không chỉ hắn vội vàng chuẩn bị, sĩ tử khác cũng như vậy, đây gọi là nước chảy thuyền trũng, tất cả mọi người như nhau, cuối cùng tổng điểm trúng tuyển chắc chắn giảm xuống.Chẳng qua Lý Diên Khánh đứng đầu thi huyện, lúc thi giải chính thức sẽ chiếm tiện nghi, mặc dù thành tích thi huyện không đưa vào thi giải chính thức, nhưng ảnh hưởng rất lớn đối với giám khảo.Ví dụ như cuối cùng hai thí sinh thi thành tích không khác bao nhiêu, lúc này quan chủ khảo phải tham khảo thành tích thi huyện.

Một người là bảng Giáp thi huyện, một người là bảng Ất, chắc chắn người thi huyện bảng Giáp trúng tuyển.

Quan chủ khảo sẽ cho rằng thành tích của gã ổn định, mà thí sinh thi huyện bảng Ất thì phát huy vượt qua bình thường, chưa hẳn thực sự có trình độ.Đây cũng là đãi ngộ khác biệt rất thực tế giữa bảng Giáp và bảng Ất.Căng thẳng giống Lý Diên Khánh vẫn là ba người Nhạc Phi Vương Quý và Thang Hoài.


Đầu năm sau họ thi võ cử nhân, Chu Đồng gia tăng cường độ huấn luyện, khiến họ một ngày một đêm luyện tập, xạ kỵ và thương pháp và trọng điểm huấn luyện của họ.Chẳng qua xạ kỵ thi giải tương đối đơn giản, không có kéo cung hai bên, cũng không có bia di động, dùng cung năm đấu cưỡi ngựa bắn năm mũi tên ngoài năm mươi bước, năm phát trúng ba coi như hợp cách.Coi như vậy, Vương Quý và Thang Hoài vẫn còn chút khiếm khuyết.

Chu Đồng đặt áp lực lên họ lớn nhất, mỗi ngày huấn luyện họ mệt mỏi giống như chó chết.Ngày này, Lý Diên Khánh đi tới Huyện Học, hắn lập tức sẽ xuất phát tới huyện An Dương, đặc biệt tới để cáo biệt sư phụ.Trên giáo trường, đám người Nhạc Phi đang phóng ngựa bắn tên, Chu Đồng đứng trên đài cao, ánh mắt nghiêm nghị nhìn mỗi động tác của học sinh.

Ngoại trừ Lý Diên Khánh ra, mười một người còn lại đều sẽ tham gia võ cử nhân đầu năm sau, điều này cũng mang đến áp lực không nhỏ cho Chu Đồng.Lý Diên Khánh bước nhanh tới đài cao, cung kính hành lễ:- Học sinh tham kiến sư phụ!Chu Đồng nhìn hắn một cái, đôi mắt trở nên nhu hòa, cười hỏi:- Nhạc Phi nói hôm nay ngươi xuất phát, sao còn chưa đi?- Học sinh đặc biệt tới cáo biệt sư phụ!- Cáo biệt?Chu Đồng nhướng mày, hơi bất mãn nói:- Ta chỉ cho ngươi nghỉ một tháng, ngươi cho là mình đã xuất sư sao?- Không có, học sinh hiểu được trong lòng, nhưng đi An Dương một tháng, học sinh cũng cần cáo biệt sư phụ, đây là lễ tiết ắt không thể thiếu.Như vậy còn tạm được, mặt Chu Đồng lại giãn ra, cười nhạt nói:- Mặc dù ngươi xạ kỵ xuất sư, nhưng lực lượng và thương pháp còn kém xa lắm, nhất là thương pháp, hoàn toàn dựa vào thuần thục, nếu như ta không dẫn ngươi vào cửa, về sau ngươi dựa vào bản thân mình cũng rất khó luyện giỏi.- Học sinh hiểu được!Chu Đồng nhìn Nhạc Phi, Vương Quý mười một học sinh khổ luyện trên giáo trường, đôi mắt lão lộ vẻ áy náy, thở dài nói:- Trước đó ta không nói cho đám người Nhạc Phi, tới Binh Bộ đào tạo võ học còn phải thi qua võ cử nhân, nhưng thật ra ta có tư tâm, ta nghĩ cố gắng nói đơn giản một chút, dể họ quyết tâm đi con đường võ cử nhân.- Học sinh có thể hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ.- Ngươi có thể hiểu được?Chu Đồng nghi hoặc nhìn Lý Diên Khánh.- Trước kia sư phụ cũng từng nói, dạy học ở huyện Thang Âm chỉ có thể được một năm.Chu Đồng gật đầu.Ngươi nói không sai, lần này ta tới Thang Âm dạy học là Đồng Thái Úy sắp xếp, nhiệm kỳ chỉ có một năm.

Ta vốn tưởng rằng chỉ là đến tĩnh dưỡng một năm, không nghĩ tới lại gặp được mấy hạt giống tốt như các ngươi, đời này ta dạy vô số đồ đệ, mấy người các ngươi coi như quan môn đệ tử của ta.Lý Diên Khánh hổ thẹn trong lòng, phần lớn tinh lực của hắn đều đặt trên sách vở, luyện võ chỉ có nửa năm, sư phụ lại coi hắn là đệ tử quan môn.- Học sinh không thể luyện võ nhiều với sư phụ.Chu Đồng lại cười:- Đại Tống ta là quan văn nắm quân, nhưng vấn đề lớn nhất là quan văn không hiểu quân sự.

Đại Tống có Đại tướng rong ruổi chiến trường, nhưng lại không thể bày mưu nghĩ kế, văn thần chỉ huy thiên quân vạn mã tác chiến, đây chính là chờ mong của ta đối với ngươi.Nói xong, ánh mắt cực kỳ sắc bén của lão nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh, dường như muốn nhìn thấu nội tâm Lý Diên Khánh.…Sau khi cáo biệt ba người Nhạc Phi và đám học sinh võ khoa, Lý Diên Khánh vội vàng trở về nhà, Trương Hiển còn đang chờ hắn xuất phát.Trong nhà đã thu dọn xong, hắn cùng Trương Hiển Tần Lượng cưỡi ngựa tới huyện An Dương.


Cúc tẩu và Hỉ Thước về nhà cũ ở quê một thời gian ngắn.

Hỉ Thước vốn cũng muốn đi cùng tiểu quan nhân tới huyện An Dương, Lý Diên Khánh lại không đáp ứng, chưa từng thấy sĩ tử đi thi lại mang theo nha hoàn, nhiều nhất mang theo thư đồng, nha hoàn không tiện nói, nếu như bị giám khảo biết, chắc chắn sẽ không trúng tuyển.Hỉ Thước đành lưu luyến không rời cáo biệt Lý Diên Khánh, đi theo Cúc tẩu ngồi xe bò về quê.

Lý Diên Khánh mang theo hành lý, ba người cưỡi ngựa đi tới huyện An Dương.Lúc này là tiết trời cuối thu tháng mười, dựa theo lịch dương chính là tháng mười một.

Trời cao mây nhạt, mặt trời sáng loáng treo trên không trung, nhưng không lửa nóng giống như mấy tháng trước, giống như một ông lão lớn tuổi, mặc dù ôn hòa lại thiếu hơi ẩm, không khí rất khô hanh, gió vừa thổi, bụi đất tung bay khắp nơi.Hai bên quan đạo ruộng kê vừa mới thu hoạch, trong ruộng trụi lủi khắp nơi, có không ít đứa trẻ tìm kiếm hạt kê rơi vãi dưới đất, thuyền trên Thang Thủy nơi xa rõ ràng ít đi, còn hai tháng nữa là năm mới, người chèo thuyền và thương nhân phấn đấu một năm cũng đến mùa thu hoạch, bắt đầu nhớ nhà, không muốn đi xa nhà.Trên quan đạo ngoài ba người họ, còn vài nhóm người giống như họ, cũng là sĩ tử tới An Dương thi, mặc dù cùng là học sinh Huyện Học, Lý Diên Khánh lại không nhận ra nhiều.Tới Huyện Học hơn nửa năm, giai đoạn trước ban ngày hắn luyện võ, ban đêm đọc sách, sau đó gần như không đi Huyện Học, rất ít liên hệ với học sinh Huyện Học khác.Nhất là hai tháng sau cùng, học sinh khác đều trăm phương ngàn kế tìm quan hệ, chuẩn bị phương pháp, Lý Diên Khánh lại đóng cửa cả ngày không ra, ở nhà khắc khổ ra sức học hành.Trương Hiển và Tần Lượng lại nhận biết không ít người.


Lúc này, họ đi qua hai sĩ tử cưỡi ngựa, Trương Hiển biết họ liền vội vàng tới chào hỏi.- Trương tiểu đệ, ngươi quá nhỏ, mới mười hai tuổi liền đi thi giải, coi chừng quan chủ khảo cho rằng ngươi là đứa trẻ muốn ăn đường!Hai sĩ tử không chút kiêng kỵ trêu tức Trương Hiển, ánh mắt lại liếc về Lý Diên Khánh, so với họ nói đùa Trương Hiển, còn không bằng nói nhằm vào Lý Diên Khánh.Lý Diên Khánh không biết họ, nhưng mỗi người họ lại biết Lý Diên Khánh, đứng đầu thi huyện, tuổi lại nhỏ nhất, quả thực khiến họ không phục.Trương Hiển tính tình rất tốt, cười tủm tỉm giải thích:- Thi tỉnh mới có giới hạn tuổi tác, thi giải không có, lại nói ta đã thông qua thi huyện, ai cũng sẽ không nói ta tới quấy rối.Lý Diên Khánh thấy ánh mắt họ nhìn mình không quá thân thiệt, mang theo một loại khiêu khích, liền cười nhạt một tiếng, lờ hai người này đi.

Không bao lâu Trương Hiển cưỡi ngựa trở về, cười nói với Lý Diên Khánh:.