*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê hay ốm vặt, thân thể tính hàn, mỗi khi tới kinh nguyệt là đau đến chết đi sống lại, ôm bụng lăn lộn trên giường.
Cô nhíu mày, miễn cưỡng chống người dậy, mở tủ đầu giường ra, nào ngờ đã hết thuốc giảm đau.
Cô đành yếu ớt nằm xuống, cuộn mình thành một cục.
Cả người lạnh lẽo, trên trán ướt đẫm mồ hôi, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, tại sao cô lại cảm thấy dưới chân có thứ gì đó ấm áp, hình như là túi chườm...
Túc Khê hoang mang... Chẳng phải tối qua túi chườm đã nguội rồi sao, sao hiện tại lại tỏa nhiệt?
. . .
Đây là lần đầu tiên Lục Hoán chứng kiến nữ tử tới tháng, không khỏi luống cuống tay chân.
Hắn từng đọc sách y dược trong Thái Học Viện, sắc diên hồ sách [1] và ngũ linh chi [2], có tác dụng giảm đau, nhưng đó là ở triều đại của hắn, ở thế giới của nàng không làm được.
[1] Diên hồ sách, còn gọi là huyền hồ, là một loài thực vật họ Anh túc.
Chắc hẳn ở thế giới của nàng cũng có dược trị bệnh, hiện tại Lục Hoán mới chỉ giải khóa bản đồ nhà nàng và khu vực lân cận, trong phạm vi nửa dặm không tìm thấy y quán, cho dù có tìm được, hắn cũng không thể dùng ngân lượng để mua.
Lục Hoán đi tới đi lui, nhíu mày.
Đau bụng kinh cần được sưởi ấm, Lục Hoán nghĩ nghĩ, cẩn thận xốc chăn của nàng lên, mang vật thể hình tròn ra chính sảnh, nối với sợi dây dài màu đen, lại cắm vào thứ được gọi là “ổ điện” trong góc phòng.
Chờ viên màu đỏ bên trên sáng lên, tức là độ ấm đã đạt.
Sau đó, hắn nhẹ chân nhẹ tay mang vật thể hình tròn về, thừa dịp Túc Khê đang nhắm mắt, cẩn thận nhét nó cạnh chân nàng.
Mấy ngày qua Lục Hoán phát hiện, trước khi đi ngủ Túc Khê luôn làm như vậy, nên hắn cũng bắt chước, tuy hắn không biết tác dụng của vật thể hình tròn, nhưng cũng đoán được sương sương, chắc hẳn chuyên dùng để sưởi ấm.
Hắn có trí nhớ tốt, nhìn qua một lần sẽ không bao giờ quên, học cũng mau, chẳng mấy chốc đã sử dụng thuần thục.
Hắn nhét vật kia vào xong, Túc Khê thoải mái hơn chút, số lần lăn lộn trên giường ít hơn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
. . .
Lục Hoán chuyển sân khấu tới phòng bếp, lục tìm túi đường đỏ cất trong ngăn tủ.
Đối với hắn, thứ gì của ngàn năm sau cũng rất mới mẻ.
Hắn không thích khối vật thể màu đen được gắn trên tường cho lắm, bởi vì mỗi khi mẹ Túc mở ra, bên trong sẽ có một đống người cãi nhau ỏm tỏi, hoặc là biểu diễn mấy điệu múa kỳ lạ, cũng có khi hát mấy khúc nhạc rất chói tai.
Lần nào Túc Khê mở nó, bên trong sẽ có mấy người thân hình béo lùn trình diễn yêu hận tình thù, Túc Khê ôm gói khoai chiên cười ha ha, mà Lục Hoán ngồi trong lều xử lý quân vụ, thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn.
Hắn lý giải, đây là kịch chiếu bóng.
Cũng tạm được.
Hiện tại hắn và Túc Khê đã xem được mấy tập, vừa cố gắng nhớ hết đống quan hệ phức tạp trong vở kịch, vừa học tập ngôn ngữ tân tiến của ngàn năm sau.
Lục Hoán thích nhất là phòng bếp, nơi đây hơn hẳn trù phòng của hắn, cái hòm dựng đứng ở góc đằng kia có thể chứa rau dưa tươi mới, lúc đóng mở còn có hơi lạnh phả ra.
Hắn định tìm củ gừng.
Nhưng tối qua mẹ Túc đã dùng củ gừng cuối cùng trong nhà.
Lục Hoán nhíu mày, nếu chỉ có đường đỏ mà không có gừng, e rằng sẽ không hiệu quả.
Tuy vậy, mấy ngày gần đây Lục Hoán lục lọi nghiên cứu, phát hiện mặt sau sân khấu có một cái nút tên là “game mall”, mở ra có thể dùng ngân lượng mua các vật phẩm trong đó.
Vì thế hắn thuần thục mở ra, chọn mua củ gừng, bạc vụn trong ngực lập tức “bốc hơi”, mà ở trên thớt gỗ trong phòng bếp xuất hiện một củ gừng.
Hắn nhanh tay xắt gừng thành từng miếng, đun nước, đổ nước sôi và gừng vào dụng cụ thủy tinh. Hắn còn bắt chước cách làm mấy hôm trước của mẹ Túc, rút ra một chiếc đũa, khuấy tan đường đỏ bên trong.
. . .
Túc Khê mơ màng tỉnh lại, nghe thấy có tiếng động, mở mắt ra, bỗng nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cốc nước gừng pha đường đỏ [3] nóng ấm?!
Cô còn tưởng mình đang mộng du, chẳng phải bố mẹ đi làm rồi sao? Hay là do cô nhớ nhầm?
Cô yếu ớt gọi: “Bố, bố về rồi ạ? Hay là mẹ ạ?”
Không ai trả lời.
Bởi vì đau bụng kinh, đầu óc Túc Khê lẫn lộn, cũng không nghĩ nhiều, miễn cưỡng ngồi dậy uống hết cốc nước gừng pha đường đỏ.
Uống xong, bụng ấm hơn rất nhiều, cũng thoải mái hơn không ít.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cả người vùi trong chăn, lại tiếp tục ngủ, hôm nay đành phải xin nghỉ ca sáng vậy.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như có người chạm vào trán cô, lực rất nhẹ, Túc Khê theo bản năng cọ cọ vào gối.
. . .
Ở bên phía Lục Hoán, đêm đã khuya, nhưng lều của hắn vẫn sáng trưng.
Hắn nhìn người con gái đang ngủ, trong lòng vô cùng thỏa mãn, có thể lấy cách thức này ở bên nàng đã là phúc phận của hắn.
Lục Hoán phát hiện, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ chính và phụ để tăng điểm, nếu xử lý quân vụ, điểm cũng chậm rãi tăng lên. Tuy không hiểu vì sao sân khấu bắt hắn phải cần cù chăm chỉ, nhưng để có thể gặp mặt Túc Khê, hắn nỗ lực hơn trước rất nhiều. Mỗi đêm trước khi đi ngủ đều làm việc tới rã rời mới thôi.
Ngoại trừ buổi đêm còn có chút nhàn tản, mỗi ngày hắn đều bận rộn làm việc: nào là thay Trấn Viễn Tướng Quân phê duyệt công văn, giải quyết vấn đề vận chuyển lương thảo, báo cáo công vụ với các quan viên khác, có thể nói là dốc hết tâm huyết.
Mọi người không hiểu tại sao Lục Hoán lại nỗ lực như vậy, suốt nửa tháng qua hắn làm việc như điên, người thường tuyệt đối không thể theo kịp trình độ của hắn, hơn nữa không ai có thể giả vờ được như vậy, mọi người âm thầm khâm phục hắn, cho rằng hắn là một người trung quân ái quốc, rất đáng để kết giao.
Trấn Viễn Tướng Quân thấy Lục Hoán thu thập được đám hạ cấp dưới trướng, ông ấy vuốt ve chòm râu, nở nụ cười mỉm.
Đương nhiên, ông ấy vô cùng hài lòng.
Mà lúc này, sân khấu hiện lên thông báo, yêu cầu hắn hoàn thành nhiệm vụ phụ, sẽ được cộng điểm.
Hắn vui vẻ mở nhiệm vụ phụ ra...
Sân khấu không miêu tả gì nhiều, chỉ hiện lên một vài bức tranh, bên dưới viết: “Ngăn chặn phiền phức trong quá khứ”.
Quá khứ? Sân khấu có thể điều khiển thời gian?
Lục Hoán còn chưa kịp nghĩ xong, bức tranh đầu tiên mở ra.
Đập vào mắt là nhà Túc Khê, bố Túc mẹ Túc cầm theo hộp thức ăn, vội vàng chạy ra ngoài, bởi vì gấp gáp, mẹ Túc không chú ý vỏ chuối dưới chân, suýt chút nữa ngã sấp mặt.
Lục Hoán theo bản năng đỡ mẹ Túc. Mẹ Túc ngây ngốc nhìn ra sau, miễn cưỡng đứng vững, nhưng bởi vì đang vội, bà cũng không nghĩ nhiều.
Sân khấu hiện lên khung đối thoại của hai người:
“Không biết Khê Khê ở bệnh viện có tốt không, nhanh lên nhanh lên, hộp giữ ấm không giữ được lâu, chỉ sợ canh gà sẽ nguội mất.”
Bệnh viện?
Mấy ngày qua Lục Hoán tìm hiểu triều đại của Túc Khê, đương nhiên hiểu “bệnh viện” có hàm ý gì, trong lòng không khỏi lo lắng.
Vừa rồi hắn đỡ mẹ Túc dậy, được cộng thêm hai điểm, lập tức giải khóa bản đồ bệnh viện.
Chuyển sân khấu tới bệnh viện, vừa tới nơi, chỉ thấy Túc Khê buông cục gạch ra, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở.
Nàng sao vậy?
Túc Khê mặc một bộ xiêm y màu lam, họa tiết ô vuông, trên đùi cột một thứ gì đó, hình như chân bị thương?
Lục Hoán muốn nhìn kĩ chân của nàng, nhưng cách một cái sân khấu, cũng không giúp được gì.
Lục Hoán có hơi ảo não, nhưng nghĩ tới trình độ y thuật ở thế giới của nàng, nàng ở bệnh viện, có đại phu tốt nhất chăm sóc chữa trị, mà hiện tại tình trạng sức khỏe của nàng rất tốt, vậy thì ngày hồi phục không còn xa.
Sau đó hắn thấy Túc Khê cầm cục gạch lên, gõ gõ vài cái, hình như đang viết thư với người nào đó.
Nhìn khung đối thoại, hình như là... vay tiền?
Lục Hoán theo bản năng lấy ngân lượng trong lồng ngực, nhưng sân khấu không có chức năng chuyển đồ vật từ nơi này sang nơi khác.
Nếu hắn muốn giúp nàng thì phải nghĩ cách khác.
Vì thế khi thấy nàng đi mua xổ số, hắn vào game mall, đổi mười tờ ngân phiếu để mua “vé trúng thưởng” gì gì đó, giúp nàng lấy được phần thưởng như ý nguyện.
Thấy nàng trúng thưởng, hai bằng hữu của nàng hưng phấn gào thét, Lục Hoán cũng nở nụ cười.
Chỉ là, thấy nam bằng hữu béo lùn định chạm vào nàng, Lục Hoán không nhịn được tát đối phương một cái.
Làm xong chuyện thứ hai, được cộng thêm hai điểm.
Nghe Túc Khê nói muốn đi trung tâm mua sắm, hắn giải khóa địa điểm thứ ba, trung tâm mua sắm.
Thấy bát canh cá nóng hôi hổi ụp về phía nàng, đồng tử hắn co lại, lập tức hất văng.
Đây là chuyện thứ ba.
Lục Hoán ngẫm nghĩ, quyết định đổi điểm mở khóa trường học của Túc Khê.
Lúc này Lục Hoán mới phát hiện ra, Túc Khê không phải người may mắn gì cho cam, hiện tại nàng đang điên cuồng chạy tới chỗ chiếc xe ngựa to lớn, nhưng đột nhiên xe ngựa lăn bánh, nàng hoảng hốt đuổi theo.
Mà nàng vừa lúc đứng trước cửa xe, Lục Hoán nhíu mày, chạm vào tay người nọ, để ông ta mở cửa ra, đồng thời lái chậm lại.
Xa phu đang định đi, Túc Khê đầu đầy mồ hôi vọt vào, thở không ra hơi.
Cô vỗ vỗ ngực, “May thật, suýt chút nữa lỡ chuyến.”
Lục Hoán cười cười, lúc này mới buông tay người nọ, người nọ ngạc nhiên nhìn bốn phía, còn tưởng mình gặp ảo giác, hoang mang lái xe.
Đây là chuyện thứ tư.
Chuyện thứ năm, Lục Hoán giải khóa trường học của Túc Khê, phát hiện nàng chuẩn bị đi vào một gian phòng học, ngoài hành lang có rất nhiều học tử béo lùn.
Hóa ra đây chính là “Thái Học Viện” của nàng, không ngờ lại có nhiều người như vậy.
Lục Hoán hoảng hốt, đẩy mấy người xung quanh ra, không để ai đụng vào nàng.
Người ở phía bên phải Túc Khê lảo đảo suýt ngã, cô ấy tưởng người bên trái đẩy mình, vì thế trừng mắt lườm Túc Khê.
Túc Khê không dưng bị cảnh cáo: “....”
Lục Hoán ở bên ngoài sân khấu: “....”
Hắn chột dạ xoa xoa chóp mũi, không dám đẩy ai nữa.
Nhưng lúc đi xuống bậc thang, suýt chút nữa Túc Khê bị đẩy ngã.
Hắn lanh tay lẹ mắt đỡ nàng.
Nhìn Túc Khê thuận lợi đi xuống tòa nhà cao tầng, hắn thở phào nhẹ nhõm.
. . .
Làm xong năm nhiệm vụ phụ, sân khấu lại quay trở về hình ảnh cũ, Túc Khê đang nằm trên giường ôm bụng, mà hắn được cộng thêm 12 điểm.
Đột nhiên Lục Hoán nhớ tới, hai ngày trước Túc Khê nói chuyện phiếm với hắn, kể rằng từ khi gặp hắn, nàng may mắn hơn rất nhiều, lúc ấy hắn còn tưởng nàng dỗ hắn vui vẻ, không để ở trong lòng, nhưng giờ ngẫm lại...
Hóa ra là do hắn nhúng tay vào thế giới của Tiểu Khê?
Lục Hoán cảm thấy sân khấu xuất hiện trong thế giới của hai người không phải do ngẫu nhiên, nhưng hắn không giải thích được tại sao. Vì thế chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hắn tìm xem có nhiệm vụ nào cần phải làm nữa không, trước mắt phải nhanh chóng đạt 200 điểm, tương lai mới có thể gặp nàng, nhưng sân khấu không hiển thị nhiệm vụ nào nữa.
Lục Hoán giém chăn cho Túc Khê, sau đó chuyển sân khấu tới trước bàn học của nàng.
Hắn tìm được một quyển sách, bên trong ghi những ký tự tân tiến, lật giở trang cuối, đối chiếu với nghĩa tiếng Trung, lẩm nhẩm đọc thầm.
Ánh nến le lói tới tận bình minh.
. . .
Túc Khê uống cốc nước gừng pha đường đỏ xong, quả nhiên cơn đau bụng đỡ hơn.
Buổi sáng đã xin nghỉ, buổi chiều phải tới trường.
Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, soạn sách vở, phát hiện tối hôm qua không cho sách tiếng Anh vào trong cặp.
Cô cũng không nghĩ nhiều, bỏ sách vào, đeo cặp mở cửa ra ngoài.
Nếu lúc này cô mở trò chơi ra, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Mặt trời lên cao ba sào, người thiếu niên ngồi giữa lều, dùng bút lông chép hơn năm tờ từ đơn tiếng Anh.
Hắn nhíu mày, vừa đi vừa lẩm nhẩm, cố gắng lý giải thứ ngôn ngữ hoàn toàn bất đồng với ngôn ngữ nước Yến.
Một đêm không ngủ, có hơi mỏi mệt, hắn nhíu mày, rót một chén trà, lấy lại tinh thần.
_________
[1] Diên hồ sách:


[2] Ngũ linh chi:


[3] Nước gừng pha đường đỏ: