" Anh hai , tất cả gia đoạn chuẩn bị đều đã hoàn thành .."

" Như vậy thì chúng ta nên hoàn thành bước cuối cùng ."

" Em mong rằng nó không có quá nhiều sai sót ..."

" Đây là những gì chúng ta có thể làm được ."

" Được rồi , bắt đầu nhỉ anh hai ? "

" Được ..."

"தொடக்கத்தில் ( Bắt đầu ) "

Một tiếng hét đầy đau đớn vang vọng lại ngay sau đó ...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Thánh địa Mary Geoise

" Hai người là ai ? " Homing nhìn hai đứa trẻ đầy xinh đẹp đang đứng trước mặt ông . Cả hai đều mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước đến gần ông .

Cô gái mỉm cười đáng yêu rồi cúi chào trước ông , sau đó thì nhẹ nhàng nói .

" Xin chào ngài Donquixote Homing . Tôi là Sakumi Haruki , tôi được cử đến đây với anh trai tôi để trở thành một người làm trong gia đình ông ." Cô nói một cách lịch sự .

" Người làm ? " Homing nhướng mày nhìn hai người rồi lắc đầu .

" Ta không muốn ép buộc các ngươi phải làm người làm cho ta . Ta muốn gửi lời cảm ơn đến cho ai đã quan tâm đến ta nhưng ta xin lỗi . Các ngươi có thể quay trở lại với người đã gửi các ngươi đến đây ." Ông nói với nụ cười ấm áp .

" Thưa ngài , chúng tôi không thể trở về với chủ nhân được . Chúng tôi chỉ có một nghĩa vụ chính là chăm sóc và theo dõi cuộc sống cùng sức khỏe của gia đình ngài nên ngài không cần phải lo lắng chúng tôi sẽ xen vào cuộc sống riêng tư của ngài quá nhiều . Sau khi bọn tôi đã xong việc một ngày thì chúng tôi sẽ ngay lập tức rời đi ." Người con trai bước tới rồi nói .

" Các ngươi không thể quay trở lại ? "

" Thưa ngài , không thể ." Người con trai lắc đầu .

" Được rồi . Các ngươi hãy đi theo ta ." Homing sau một lúc im lặng thì thở dài rồi gật đầu . Ông cười với hai người rồi quay đầu hướng về phía nhà của ông .

" Vâng thưa ngài Donquixote ." Cả hai đồng thanh kêu lên trước khi đi theo ông . Homing lại một lần nữa thở dài khi nghe thấy hai người .

Ông không bao giờ xem những người không phải là Thiên Long Nhân là những kẻ hạ đẳng , ông luôn xem họ bình đẳng với tất cả mọi người nhưng có vẻ như những đồng bào của ông không muốn chấp nhận điều đó khi ông lại đem họ ngang bàng với rác rưởi . Nhưng nếu như hai người này không còn nơi nào để về thì ông sẽ chấp nhận hai người họ vào gia đình của ông , để họ có một nơi để trở về ! Và họ còn có thể chơi với Doflamingo và Rosinate nữa !

Nghĩ đến đây tâm trạng của ông trở nên vui vẻ hơn . Ông thậm chí còn không ngừng giới thiệu với hai người những thứ xung quanh , hát những đoạn hát ngắn một cách vui vẻ . Cả hai người đi theo sau ông vẫn giữ nụ cười bình tĩnh như cũ và sẽ gật đầu mỗi khi ông nói về một điều gì đó .

" Tới nơi rồi ! Đây sẽ là nhà của các người kể từ bây giờ ! " Homing phấn khởi nói khi ông nhìn thấy bóng dáng ngôi nhà của ông trong tầm mắt .

" Chúng tôi vô cùng cảm kích vì sự tốt bụng của ngài " Người con gái nói nhưng ông liền lắc đầu , vẫy vẫy tay .

" Các ngươi không cần phải xưng hô như vậy đối với ta . Các ngươi có thể gọi ta là Homing ."

" Đó là một điều không thể thưa ngài Donquixote . Đó sẽ được xem là một hành đông bất kính đối với ngài ." Người con trai lắc đầu từ chối .

" Hmm... " Homing thật sự đau đầu với hai người trước mặt này . Không phải khi được sự cho phép như vậy thì không phải ai cũng sẽ vui vẻ sao ? Nhưng sau đó , ông liền nảy ra một ý nghĩ thú vị ...

" Vậy các ngươi hãy gọi ta là cha ! Nhìn các ngươi cũng không lớn hơn các con của ta quá nhiều nên ta nghĩ các ngươi có thể trở thành anh chị của bọn hắn ." Homing nói khiến cho hai người ngẩn người .

Cả hai nhìn nhau trong giây lát rồi sau đó quay sang nhìn ông , mỉm cười .

" Vâng thưa cha ."

" Được rồi ! Các ngươi cũng nên gặp gia đình mới của các ngươi thôi ! " Ông đẩy cửa đi vào , cánh cửa kêu lên một tiếng rõ to rồi sau đó là tiếng của một người phụ nữ vang lên .

" Homing ? Hai đứa trẻ này là ai ? " Người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của cả ba người . Bà có mái tóc dài màu vàng óng cùng với gương mặt hiền lành , dễ mến .

" Đây là hai người được một người bạn của ta đưa đến . Bọn hắn từ bây giờ sẽ trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta ." Homing nói với người vợ của ông .

" Vậy sao ? Thật vui mừng khi được gặp hai đứa . Ta tên Donquixote Maiya , vợ của Homing ." Maiya mỉm cười nói .

" Xin chào ngài Maiya , ta tên Sakumi Haruto . Ta đến đây với tư cách là người trông coi cùng chăm sóc gia đình của ngài ." Người con trai lịch thiệp lên tiếng với bàn tay đặt trước ngực , hơi cúi người trước Maiya .

" Ôi ! Cậu không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu . Dẫu sao thì chúng ta cũng là người nhà với nhau cả mà ." Maiya xấu hổ nói khi bà cố gắng dừng Sousuke lại .

" Đúng vậy . Dù sao thì sau này các ngươi cũng sẽ ở đây với bọn ta nên các ngươi không cần phải trịnh trọng như vậy ." Homing gật đầu nói .

" Như vậy thì xin cảm ơn vì lòng tốt của ng- " Chưa kịp nói xong thì ngay lập tức người con gái bị cắt đứt bởi ông .

" Từ bây giờ các ngươi sẽ gọi bọn ta là cha và mẹ ! " Homing nói với chất giọng vui vẻ nhất mà Maiya từng nghe sau khi bà hạ sinh Doflamingo và Rosinate . Và điều này khiến cho bà cũng vui mừng không kém khi tưởng tượng rằng hai đứa con trai bé bỏng của bà sẽ có anh chị mới có thể vui chơi cùng chăm sóc chúng .

" .... Cảm ơn thưa cha , mẹ ... " Cả hai người mỉm cười , đôi huyết mâu ánh lên một tia hào quang rồi biến mất . Ngọn gió nhẹ thổi qua khiến cho những lọn tóc màu đỏ tươi khẽ run rẩy theo . Nụ cười của hai người có gì đó kì lạ ... nó là một nụ cười ấm áp cùng ranh mãnh như chủ nhân nó đã hoàn thành được nhiệm vụ ...

Gia tộc Donquixote ....

Bắt đầu ....