*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Như vậy thì bọn ta sẽ đi thẳng vào vấn đề." Haruto hơi nghiêng đầu nhìn xung quanh xưởng làm việc rồi nói.

" Gol . D . Roger , Vua Hải Tặc hiện giờ vẫn còn đang còn sống và đang ở dưới quyền của bọn ta." Tom giật nảy người lần thứ n trong ngày, trợn tròn mắt nhìn anh.

" Không thể nào, Roger đã bị- " Nói đến đây, Tom ngay lập tức ngừng lại rồi hoảng hốt chỉ tay vào anh. Nhưng đó là dự định , ngón tay của ông chưa kịp đưa lên liền bị khựng lại khi vừa nhấc lên khỏi bàn một chút. Ông có thể cảm giác được ngón tay của ông dường như bị một lực vô hình gì đó giữ lại khiến cho bàn tay của ông không thể động đậy được.

" Làm ơn đừng chỉ tay vào mặt người khác. Đó là một hành động rất thô lỗ." Haruto nhẹ nhàng nói, không thể hiện bất cứ sự giận dữ vì suýt bị chỉ tay vào mặt.

" Các ngươi ... các ngươi là The Demon..." Tom sau một lúc cố gắng lấy lại sự điều khiển của bàn tay thì mới ngẩng đầu và nhìn thẳng vào đôi lam mâu của hai người.

" Chính xác, đó chính là cái tên mà bọn hắn đặt cho bọn ta. "

" Roger hiện giờ vẫn còn sống ? "

" Đúng." Haruto gật đầu.

" Tại sao các ngươi lại làm điều này ? "

" Điều này ? Ý của ngươi chính là cứu Roger ra ? "

" ... Đúng và việc các ngươi tìm đến ta để nói những thứ này." Haruki ngồi bên cạnh anh cười khúc khích rồi đặt tay lên bàn, những ngón tay thon dài chậm rãi gõ lên mặt bàn theo từng nhịp. Đôi lam mâu của cô hơi híp lại đầy thích thú càng khiến cho Tom trở nên lo lắng.

" Ngươi là một người rất thông minh, Tom. Mặc dù nhân loại không ưu thích Ngư Nhân tộc các ngươi nhưng không thể nào phủ nhận được sức mạnh mà các ngươi nắm giữ. Việc Jinbei trở thành một Thất Vũ Hải cũng là một việc khá ngạc nhiên đối với nhân loại bọn hắn." Tom hơi nhướng mày khó hiểu nhìn cô.

" Tại sao ngươi lại nói là 'nhân loại' ? Không phải ngươi cũng là một con người sao ? " Haruki lắc đầu rồi đưa tay lên, ngón trỏ lắc qua lại. Nụ cười trên gương mặt của cô ngày càng lớn khiến cho nó trở nên đầy quỷ dị.

" Không không ~ Bọn ta không phải là một nhân loại ... Hoặc nói đúng nhất là bọn ta đã từng là một nhân loại ."

" Đã từng là nhân loại? "

" Ngươi có biết không , trên thế giới này không bao giờ có điểm kết thúc. Ngươi sẽ không thể nào khám phá hết được những điều kì thú của nó , những bí ẩn đầy mê hoặc nằm khắp nơi trên thế giới này... Cũng giống như Ngư Ngân tộc của các ngươi, nếu nói một phần nào đó thì các ngươi cũng có những đặc điểm khá giống như nhân loại. Chỉ là những chỉ số sức mạnh của các ngươi cao hơn một con người bình thường, thậm chí những Mỹ Nhân Ngư của các ngươi cũng có những vẻ đẹp tuyệt vời, trở thành một món hàng đầy xa xỉ và thú vị trong mắt những kẻ quý tộc."

Tom trầm mặc nhìn người phụ nữ hải quân trước mặt với tâm trạng khó tả. Ông vừa cảm thấy tự hào cho chính Ngư Nhân tộc của ông và vui mừng vì ngoài kia vẫn có người có hảo cảm đối với bọn ông... Nhưng đồng thời ông cũng run rẩy và sợ hãi cho chính gia đình của ông. Tom không biết hai người này là ai ngoại trừ hai người chính là hai Phó Đô Đốc có danh vọng cao nhất hiện giờ.

Nhưng chỉ qua một vài phút nói chuyện ngắn ngủi, ông đã nhận ra rằng hai người không phải là một con người bình thường...

Có lẽ bởi vì ông chính là một Ngư Nhân nên trực giác của ông nhạy bén hơn người bình thường . Nó cứ gào thét rằng ông hãy tránh xa khỏi hai người này và cũng đồng thời thúc đẩy ông đi theo hai người bọn họ. Lần đầu tiên trong cuộc đời của ông, Tom cảm thấy ông không thể tin vào được trực giác của mình.

" Ngươi có biết Arlong không ? "

" Arlong ? "

" Đúng."

" Ta nghĩ là ta đã từng nghe qua."

" Arlong đã từng là một thành viên trong băng hải tặc Mặt Trời, đã từng sánh vai với Jinbei... Nhưng hiện giờ hắn lại đang là một tên tội phạm bị dẫn dắt bởi chính sự căm hận của mình dành cho nhân loại. Hắn tức giận Jinbei vì trở thành một 'con tốt thí' của nhân loại để chống lại Ngư Nhân tộc của mình..." Haruki chậm rãi nói, tay nhặt lên cây bút được đặt ở trên bàn.

" Vậy sao? ..."

" Ngươi có biết hắn hiện giờ đang làm gì không? "

" ... "

" Tất nhiên là ngươi không thể nào biết được rồi. Tuy rằng Arlong cũng là một Ngư Nhân nhưng hắn lại xem thường nhân loại quá nhiều. Hắn cho rằng việc sức mạnh của mình lớn hơn người bình thường nhiều có nghĩa hắn chính là một Chúa Tể... Thật nực cười cùng ngây thơ làm sao ~ "

" Arlong đã cùng với những người đồng bạn khác của hắn đi đến Cocoyasi, một ngôi làng đầy yên bình và thanh tĩnh ở biển Đông... " Nói đến đây, Haruki ngừng lại và nhìn chằm chằm cây bút trong tay với ánh mắt đầy ý cười.

" Hẳn là nói đến đây ngươi cũng đã biết được rằng hắn đã làm gì chứ nhỉ ? "

" Ta..."

" Thật tội nghiệp cho những người dân ở nơi đó. Cuộc sống yên bình của họ bị xáo trộn và trở nên tối tăm khi bị Arlong trị vì..." Cây bút trong tay của cô đột nhiên xuất hiện những làn khói trắng cùng thân bút trở nên hồng.

" Ngươi có biết tại sao nhân loại và Ngư Nhân chưa bao giờ dừng lại việc chán ghét lẫn nhau không ? "

" Bởi vì chủng tộc ? " Tom khó hiểu nhìn Haruki đột nhiên cười lớn rồi sau đó nhìn ông.

" Đó chính là một phần nhỏ..." Cây bút màu xám đột nhiên trở nên đỏ rực và những làn khói trắng xuất hiện ngày càng nhiều. Cho đến khi nó đột nhiên bốc cháy ngay trong tay của cô khiến cho Tom hoảng hốt cùng sợ hãi.

" Tay của ngươi !"

" Những sự chán ghét đã trải qua nhiều năm này không phải chỉ có mỗi chủng tộc của các ngươi mà còn là những chủng tộc khác. Sự ghen tỵ, sự ghê tởm, sự thèm khát... có rất nhiều lý do để cho các ngươi không thể nào ngừng lại được những cuộc chiến vô nghĩa này..." Cây bút rực cháy trong tay của cô với màu đỏ rực tuyệt đẹp và rồi dần chuyển sang màu trắng ngà dưới ánh mắt đầy kinh diễm của Tom.

" Một người trong các ngươi giết chết một nhân loại ... Và rồi toàn bộ nhân loại sẽ đánh giá các ngươi chính là những kẻ man rợ. Một nhân loại bắt đi người dân của các ngươi... Và tất cả Ngư Nhân sẽ sợ hãi và chán ghét những người đã cướp đi người thân của họ. Các ngươi đều chỉ lấy một cá nhân để đánh giá toàn bộ một cộng đồng và gạt bỏ đi những cá nhân có lòng tốt. Đã có bao nhiêu người vô tội đã chết dưới tay của các ngươi ? Đã có bao nhiêu Ngư Nhân vô tội chết dưới tay của nhân loại ? " Ánh lửa chập chờn phản chiếu lại trong ánh mắt của Tom.

" Các ngươi ngày hôm nay đến đây không phải chỉ để nói những thứ này ? " Mặc dù Tom rất muốn được nghe tiếp những ý kiến và cách nhìn của hai người nhưng ông thật sự rất muốn kết thúc cuộc nói chuyện này nhanh nhất có thể.

" Thật mất kiên nhẫn làm sao ~ Nhưng không sao, ngày hôm nay bọn ta cũng không có quá nhiều thời gian để ngồi đây nói chuyện ~ " Haruki thả chiếc bút vẫn còn đang bốc cháy xuống. Tom hoảng hốt nhìn cây bút rơi xuống bản thiết kế trên bàn và định lấy một cốc nước để dập tắt ngọn lửa thì ông khựng lại . Cây bút đã rơi lên bản thiết kế, ngọn lửa vẫn còn cháy rực nhưng nó không hề bắt vào bản thiết kế. Ngọn lửa vẫn cháy rực thật xinh đẹp nhưng cũng thật quỷ dị.

" Cái- Tại sao..."

" Bọn ta có thể được gọi bằng nhiều cái tên... 'Kẻ bầy tôi của ác quỷ' , 'Chó canh cổng của ác quỷ' , 'Tay sai của Thần Chết',... Quá nhiều cái tên khiến cho bọn ta không thể nào nhớ được rằng bọn ta đã từng được gọi là gì. Nhưng bọn ta cũng không quan tâm lắm về điều đó, dù sao thì bọn ta cũng đã sống quá lâu để bận tâm nhớ mấy thứ vô dụng đó." Đôi lam mâu của cô và anh đột nhiên chuyển sang một màu đỏ tươi như máu, sáng nhè nhẹ một cách quỷ dị. Mái tóc xám tro của cả hai sau đó cũng dần chuyển sang màu đỏ rực, giống như màu của ngọn lửa xinh đẹp mới nãy.

Michie và Sam đứng đằng sau hai người dường như không hề ngạc nhiên trước sự thay đổi diện mạo của hai người cấp trên của mình mà vẫn đứng nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tom như một con báo đang theo dõi từng hành động của con mồi của mình.

" Xin tự giới thiệu lại, ta là Sakumi Haruki . Rất vui được gặp ngươi, Tom."

" Ta là Sakumi Haruto. Rất vui được gặp ngươi."

Tom trợn tròn mắt nhìn hai người trước mặt ông.

Lần này trực giác của ông thật sự trở nên sợ hãi vô cùng. Cơ thể của ông căng cứng và run rẩy không ngừng.

Đôi huyết mâu đỏ rực như máu kia nhìn chằm chằm ông khiến cho Tom cảm giác như muốn ngất đi tại chỗ.

" Đừng hoảng sợ như vậy chứ, Tom. Đừng lo, bọn ta sẽ không làm hại đến ngươi hay hai người đệ tử của ngươi. Xem như đó chính là một điều kiện công bằng giữa ngươi và bọn ta." Haruto nói.

" Các ngươi muốn gì ở ta !? "

" Bọn ta muốn gì ở ngươi ? " Anh cười nhẹ rồi đưa tay về phía của Tom.

" Rất đơn giản thôi..."

" Bọn ta muốn sự trung thành của ngươi ... linh hồn của ngươi..."

" Dâng hiến tất cả cho bọn ta ..."

" Và bọn ta sẽ trao cho ngươi tất cả những gì mà ngươi mong muốn..."