Tống Nhĩ khóc rất lâu. Bùi Tễ kiên nhẫn dỗ nàng, nói thật nhiều lời dỗ dành, tất cả Tống Nhĩ đều nghe được.
Nàng được Bùi Tễ ôm vào trong lòng, cằm cô tựa hờ lên đầu nàng, tay nhè nhẹ vuốt tóc nàng, dùng giọng điệu gượng gạo mất tự nhiên gọi nàng là tiểu miêu hết lần này đến lần khác.
"Đừng khóc."
"Làm tiểu miêu của tôi khóc, là lỗi của tôi."
Cô nói đi nói lại những câu này.
Tống Nhĩ từ chua xót bất lực, dần dần biến thành e thẹn. Mặt nàng đỏ bừng, không biết vì khóc hay vì xấu hổ, càng về sau, cổ nàng đã nhuộm một màu đỏ thẫm. Nàng vùi đầu mình vào xương quai xanh Bùi Tễ, ngượng không dám ngẩng đầu.
Bùi Tễ dỗ đã lâu, nhưng Tống Nhĩ không cười. Cô không khỏi hoài nghi những lời này có phải vô dụng hay không. Chính là lúc đó, khi cô vừa nghe được, cảm thấy nếu mình là bé gái kia, nhất định sẽ ngay lập tức không khóc, nên cô mới giữ trong đầu nhiều năm như vậy.
"Chị học được từ đâu?" Tống Nhĩ rầu rĩ hỏi.
Bùi Tễ nghe thấy giọng nàng, muốn cúi xuống nhìn, nhưng Tống Nhĩ kiên quyết nắm lấy quần áo cô không chịu ngẩng lên. Bùi Tễ đành phải giữ nguyên tư thế này, bàn tay vuốt ve nàng lại trượt xuống một chút, cách một tầng chăn, đáp hờ trên lưng nàng.
"Không giống những lời chị sẽ nói chút nào." Tống Nhĩ nói thêm. Bùi Tễ nỗ lực phân loại cảm xúc trong giọng của nàng. Nhưng mà cảm xúc của Tống Nhĩ rất phức tạp, như là oán trách, mà cũng không phải, giống cao hứng, lại giống oán trách. Bùi Tễ không phân biệt được.
"Chị nhất định đang học điệu bộ của người khác." Tống Nhĩ lẩm bẩm. Nàng vùi đầu trong lòng ngực Bùi Tễ, thanh âm đi vào tai không hề sắc bén, là mềm mại, âm cuối lượn lờ vài vòng trong lòng Bùi Tễ mà không tiêu tan.
"Tôi bắt chước một cặp cha mẹ dỗ con gái đừng khóc." Bùi Tễ đúng sự thật trả lời.
Tống Nhĩ nháy mắt mắc kẹt.
Một lúc lâu sau, nàng mới bất lực nói: "Chị thật đáng ghét."
Nàng buông lời oán giận, mà tay vẫn nắm lấy quần áo Bùi Tễ. Lại một lúc sau, Tống Nhĩ càng thêm bất lực: "Nhưng em rất thích."
Trong giọng nói đã có ý cười.
Giáo thụ có thể kiên nhẫn an ủi nàng, nàng đã đủ hạnh phúc. Nàng vẫn như cũ vì giáo thụ gọi nàng là tiểu miêu mà mặt đỏ tai hồng, mà hân hoan dị thường.
Bùi Tễ nhìn thời gian, đã gần một giờ, muộn hơn rất nhiều so với thời gian cô đi vào giấc ngủ.
Tống Nhĩ như có tâm ý tương thông với cô, cô mới nhìn đồng hồ xong, nàng liền hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Bùi Tễ đáp: "Gần một giờ."
Đã trễ thế này. Nàng lại gián đoạn thời gian làm việc nghỉ ngơi của giáo thụ. Tống Nhĩ biết nàng nên trở lại phòng mình, nhưng nàng tham luyến vòng tay giáo thụ.
Được người trong lòng ôm, thật hạnh phúc. Muốn từ chối loại hạnh phúc này, thật khó.
Tống Nhĩ nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường. Nàng lưu luyến không nỡ rời đi, bịn rịn buông tay ra, lùi về sau một chút, hiện ra vẻ vô cùng buồn ngủ, nói: "Buồn ngủ quá, em muốn ngủ, ngủ ngon giáo thụ."
Sau đó nhắm hai mắt lại, biểu diễn cho Bùi Tễ xem màn một giây chìm vào giấc ngủ.
Ngủ rồi, thì giáo thụ không thể đuổi nàng đi. Tống Nhĩ thật cơ trí.
Nàng nhắm mắt lại, làm bộ ngủ say, lỗ tai nghe ngóng Bùi Tễ động tĩnh.
Nàng nghe thấy Bùi Tễ đứng dậy, rồi tiếng công tắc được ấn xuống, Bùi Tễ lại nằm trở lại. Một lúc lâu sau, Tống Nhĩ nghe thấy người mà nàng phi thường phi thường thích, dùng giọng điệu nhất quán bình tĩnh, nói: "Ngủ ngon."
Thực kỳ diệu. Gần như ngay sau khi Bùi Tễ nói ngủ ngon, Tống Nhĩ liền thật sự chìm vào ngủ say. Nàng ngủ rất sâu, cũng rất yên bình. Nàng có một giấc mơ, là ác mộng không ngừng dây dưa quấn lấy nàng, biết là mơ, nhưng không thể tỉnh lại.
Nhưng dù chìm trong ác mộng, nàng vẫn nghỉ ngơi rất tốt, sáng hôm sau thức dậy, hoàn toàn không buồn ngủ. Chỉ là có điểm tiếc nuối, lần đầu tiên ngủ chung với giáo thụ, lại không phải mộng đẹp.
Bùi Tễ dậy sớm hơn nàng, rửa mặt xong, thấy nàng đã dậy, liền nói: "Tôi đi mua đồ ăn sáng."
Tống Nhĩ vội gật đầu. Bùi Tễ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tống Nhĩ ngồi trên giường đã phát ngốc được một lúc. Bỗng nhiên, nàng đỏ mặt, cúi đầu, đặc biệt thẹn thùng vùi mặt vào chăn bông.
Trên chăn là khí vị trên người Bùi Tễ, hương thơm dìu dịu thanh đạm, mặt Tống Nhĩ càng đỏ hơn.
Miễn cưỡng xem như nàng và giáo thụ cùng chung chăn gối. Tống Nhĩ toát lên ý niệm như vậy.
Nàng vội đứng dậy, về phòng mình đánh răng rửa mặt.
Nàng rửa mặt xong, Bùi Tễ đã mua bữa sáng trở về.
Hai người cùng nhau ăn sáng, ăn xong Bùi Tễ chuẩn bị đi làm. Tống Nhĩ vội nói: "Chúng ta đi chung xe đi, xe đã chờ dưới lầu."
Bùi Tễ hôm qua không lái xe về, Tống Nhĩ gọi tài xế tới, hơn nữa nàng cũng muốn về nhà.
Bùi Tễ nói: "Ừ."
Nhưng đến thang máy, cô hỏi: "Em về căn hộ của em sao?"
Tống Nhĩ gật đầu: "Ba mẹ em ở nhà.", rồi lại bổ sung thêm, "Con gái suốt đêm không về thì cần phải báo trước với ba mẹ. Tối hôm qua em tiền trảm hậu tấu, hôm nay nhất định phải về nhà."
Bằng không, rất có thể sẽ phá hủy ấn tượng về giáo thụ trong mắt ba mẹ. Tống Nhĩ suy xét rất chu đáo.
Bùi Tễ nghe thấy nàng nói hai chữ "về nhà", trong lòng nhất thời không thoải mái, không nói gì nữa.
Xe đợi đã lâu, thấy bọn họ đi xuống, trợ lý vội xuống xe, mở cửa cho hai người.
Đưa Bùi Tễ đến viện nghiên cứu trước, sau đó đưa Tống Nhĩ về nhà. Ngồi trên xe, Tống Nhĩ mới nhớ ra, giáo thụ hôm qua mặc lễ phục, nàng chưa được nhìn thấy. Rồi nàng lại nghĩ tới Lục Mạn, không biết Lục Mạn có ở đó không, liệu cô ta có nhìn thấy không.
Tống Nhĩ đang định hỏi Bùi Tễ xem hôm qua có đi cùng Lục Mạn không, thì chuông điện thoại vang lên. Là Thẩm Tri Chu gọi.
Tống Nhĩ tiếp điện thoại.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Thẩm Tri Chu liền nói: "Em bị chụp."
Tống Nhĩ sửng sốt, lập tức đoán được là bị chụp lúc nàng đến quán cà phê đón giáo thụ tối qua.
"Cả đêm lên hot search, Weibo tê liệt, toàng mạng Internet đều đang bàn luận chuyện em bị mù, bên kia không áp được fans em nữa." Thẩm Tri Chu thở dài, nói xong chuyện này, mới hỏi, "Em đã dậy chưa?"
"Đã dậy." Tống Nhĩ nói, trong lòng rối ren.
"Tiểu Nhĩ, chúng ta phải phát văn bản thanh minh, thanh minh như thế nào, tùy em quyết định." Ngữ khí Thẩm Tri Chu có điểm mệt mỏi. Cô đi xã giao cả đêm nhưng không có tác dụng. Dù sao ảnh chụp đã bị tung ra, phủ nhận là không thể phủ nhận, mà tỏ thái độ mơ hồ cũng không có khả năng.
Cô nhẫn đến tận bây giờ, ngồi canh bên đồng hồ, cảm thấy Tống Nhĩ có lẽ đã rời giường, mới gọi cho nàng.
Tống Nhĩ trầm mặc. Nàng quay đầu lại, muốn nhìn Bùi Tễ, muốn hỏi ý cô, chính là nàng không nhìn thấy, Bùi Tễ an tĩnh như không tồn tại.
"Em biết." Tống Nhĩ đáp.
Thẩm Tri Chu dường như còn muốn nói gì đó, nhưng chung quy không nói ra, cúp điện thoại.
Bùi Tễ nhìn nàng, rồi lại nhìn di động trong tay nàng. Tống Nhĩ không biết Bùi Tễ đang nhìn mình, nàng nghĩ nghĩ, nói với trợ lý: "Lên xem Weibo."
Trợ lý sáng nay dậy chưa đăng gì lên Weibo, nghe nàng nói vậy, lấy di động nhìn lướt qua, liền hiểu Tống Nhĩ muốn biết cái gì, lập tức tổng kết lại cho nàng: "Tống tiểu thư, chị và giáo sư Bùi bị chụp."
Cô là trợ lý của Hạ Thanh, rất chuyên nghiệp. Sau khi click mở ảnh xác nhận, cô nói: "Không thể phát thanh minh theo hướng không bị mù, bức ảnh được chụp quá rõ ràng." Không thể dùng lý do như đang đóng phim để che đậy.
Cô vừa nói vừa nhấp vào mấy bình luận có lượng forward cao, đọc qua các bình luận: "Đa số đều quan tâm đến đôi mắt của chị, một số ít suy đoán tại sao mắt chị bị mù. Tình hình không tệ lắm, nhìn chung, chị cần phải đưa ra thông báo."
Tống Nhĩ quan tâm đến chuyện khác: "Mặt giáo thụ có bị chụp không?"
Trợ lý không rõ nguyên nhân nhìn nàng một cái, tận chức tận trách trả lời: "Đã bị chụp, bình luận cũng có thảo luận về danh tính của giáo sư. A...... Đã có bài đăng tiết lộ danh tính của giáo sư Bùi."
Trợ lý biết Tống Nhĩ đang lo lắng điều gì: "Không có bình luận nào về quan hệ giữa chị và giáo sư Bùi. Các bloggers cũng dồn sức chú ý vào tình trạng đôi mắt chị. Chúng ta bên này đừng nhắc đến giáo sư, chỉ nói mơ hồ là bạn bè thì sẽ không có vấn đề."
Tống Nhĩ nhắm mắt, gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi."
Bùi Tễ hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì. Cô vươn tay về phía trợ lý. Trợ lý sững sờ một lúc mới hiểu ý cô, đưa điện thoại cho giáo sư.
Trên màn hình là một bức ảnh, chụp cô và Tống Nhĩ tối qua ở quán cà phê. Người chụp ảnh cách họ không xa, ống kính được phóng đại. Trong ảnh, Tống Nhĩ duỗi tay về phía cô, cô ngồi trên ghế, quay đầu nhìn mắt Tống Nhĩ.
Bùi Tễ nhấp vào màn hình, phát hiện còn có những bức hình khác. Cô click mở theo thứ tự. Có cô dắt tay Tống Nhĩ, có cô đỡ Tống Nhĩ đi ra ngoài quán cà phê, còn có bóng lưng hai người đi lên xe.
Bùi Tễ không thân thuộc với giao diện Weibo, nhưng cô chỉ thoáng nhìn, đã thấy hai chữ Tống Nhĩ xuất hiện không biết bao nhiêu lần. Mọi người đều đang thảo luận Tống Nhĩ. Chỉ riêng văn tự, đã đủ cảm nhận được ồn ào ầm ĩ, còn mang theo tò mò kích động.
Đây là thế giới mà Bùi Tễ chưa từng biết đến. Có rất nhiều người quan tâm Tống Nhĩ, còn có rất rất nhiều người truy tìm tung tích Tống Nhĩ. Không phải xuất phát từ quan tâm, mà xuất phát từ tò mò đi tìm kiếm.
"Em rất hồng." Bùi Tễ bỗng nhiên nhớ tới nàng từng nói một câu như vậy. Cô lúc ấy cho rằng chỉ là Tống Nhĩ thuận miệng nói đùa.
"Quan trọng nhất là không được kéo giáo thụ vào." Thanh âm Tống Nhĩ vang lên bên tai, có vẻ nàng đã ứng đối những chuyện thế này hàng vạn lần, "Chuyện khác, phòng làm việc khẳng định có phương án, về nhà rồi xem."
Bùi Tễ nhìn nàng. Cô nhất thời không rõ mình đang cảm thấy gì lúc này, chỉ là trong lòng đột nhiên trống trải.
"Tới rồi." Tài xế nói.
Xe dừng ở ven đường, ngoài cửa sổ là cổng chính vào viện nghiên cứu.
Phải đi làm, phải đi phòng thí nghiệm. Bùi Tễ nghĩ vậy. Cô đẩy cửa ra, xuống xe, khi đóng cửa, nói vào trong xe: "Tạm biệt." Sau đó đóng lại cửa xe, đi về phía cổng viện.
Tống Nhĩ quay đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía Bùi Tễ rời đi, bất giác giơ tay lên, nhưng lại chỉ nắm được không khí.
Trợ lý trải qua tối qua, đã quen làm đôi mắt cho nàng, miêu tả: "Giáo sư Bùi đi rồi, cô ấy đi hơi nhanh...... Không nhìn thấy nữa, giáo sư đã rẽ vào trong."
Tống Nhĩ buông thõng tay xuống, đụng phải thứ gì đó trên ghế ngồi. Nàng sờ sờ, nhận ra là di động của trợ lý, vừa nãy khi giáo thụ rời đi đã vứt lại. Nàng cầm chặt điện thoại trong tay, cộm đến lòng bàn tay sinh đau.
Xe khởi động, rời đi. Tống Nhĩ rõ ràng không nhìn thấy, nhưng nàng lại không tự chủ được mà quay đầu lại, như rằng làm vậy, là nàng có thể nhìn thấy nơi Bùi Tễ đã rời đi, nhìn thấy cánh cửa nơi Bùi Tễ biến mất.
"Tôi có thể nhìn giáo thụ không?" Tống Nhĩ thấp giọng hỏi.
Không ai trả lời nàng.
"Tôi rất muốn thấy chị ấy." Tống Nhĩ lại nói.
Kể từ hôm qua, ý nghĩ này đã điên cuồng len lỏi trong đầu óc nàng. Muốn thấy giáo thụ, muốn thấy chị khi cười, muốn thấy chị khi nghiêm túc, kể cả là thấy bóng lưng chị rời đi cũng được.
Nàng muốn nhìn thấy giáo thụ, để biết khi nào chị thương tâm, khi nào cần có nàng, khi nào sẽ mỉm cười với nàng, và khi ôm nàng chị sẽ như thế nào, ánh mắt ôn nhu đến đâu.
Tống Nhĩ cúi đầu, ở trong lòng thầm gọi tên Bùi Tễ.
Bùi Tễ vào văn phòng, so với ngày bình thường không có gì khác nhau.
Cô rất bình tĩnh, không cảm thụ được cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là trái tim đặc biệt trống trải. Nhưng mà cô không cảm thụ được cảm xúc, cũng không hiểu tại sao tim mình lại trống rỗng.
Cô mở lịch trình, xem những việc cần làm hôm nay, làm từng bước một, tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch đã được vạch sẵn.
Ra khỏi văn phòng, gặp được mèo con. Mèo con lớn hơn một ít, vẫn như cũ thích Bùi Tễ, đi theo sau cô, kêu meo meo.
Bùi Tễ rất muốn sờ nó, cô rất thích mèo. Nhưng không được, bởi vì Tống Nhĩ bị dị ứng lông mèo, cô lo nếu mình chạm vào thì sẽ bị dính lông.
Cô thay áo blouse trắng, buộc tóc lên, trái tim càng thêm trống trải. Bùi Tễ rất hoang mang, nhưng cô vẫn tập trung vào công việc như thường ngày.
Buổi trưa, Bùi Tễ đến căng tin mua cơm, phát hiện có nhiều người đang nhìn mình. Một giáo sư già quen biết Bùi Tễ nói rất vui vẻ: "Tiểu Bùi, hóa ra cô quen với Tống Nhĩ à? Sao không nói sớm, cháu gái tôi luôn muốn có chữ ký của Tống Nhĩ. Cô có tiện thì xin hộ tôi một cái."
Bùi Tễ biết nguyên tắc xã giao là cố gắng không làm đối phương xấu hổ ở những chuyện linh tinh. Cô sẽ bắt chước một số người cô đã gặp khi giao tiếp với người khác, cố gắng làm cho mình giống một người bình thường.
Nhưng hiện tại, cô không biết tại sao mình lại nói thẳng: "Không tiện."
Sau đó bỏ đi.
Cô cảm giác vị giáo sư kia rất kinh ngạc, cũng cảm giác được mọi người đều đang nhìn mình.
Cô lấy hộp cơm mang ra khỏi căng tin. Những ngày Tống Nhĩ không ở, mỗi ngày cô đều về nhà ăn trưa như khi nàng còn ở đó, vì đã hình thành thói quen.
Bùi Tễ là người tuân theo thói quen.
Cô bước đi trên đường. Trời nắng gay gắt khiến cô đổ mồ hôi.
Cô phát hiện trái tim trống rỗng của mình có chút đau đớn. Bùi Tễ dừng lại, cô muốn biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Cô đứng dưới ánh mặt trời kịch độc, suy nghĩ thật kỹ.
Đây là do Tống Nhĩ mang đến, cô có thể chắc chắn, nhưng tại sao?
Bùi Tễ bắt đầu nhớ lại. Cô lần theo hồi ức, nhớ lại lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên Tống Nhĩ.
Đó là trong điện thoại. Bùi Nghệ phó thác cho cô, nhờ cô chiếu cố Tống Nhĩ, bởi vì Tống Nhĩ là cô gái Bùi Nghệ rất thích, em ấy chưa từng thích một người nào đến vậy.
Bùi Tễ chợt hiểu ra một điều. Tống Nhĩ căn bản không cần cô chiếu cố.
Cô luôn cảm thấy mối quan hệ của mình với Tống Nhĩ rất an toàn.
Bởi vì, trong nhận thức của cô, cô có trách nhiệm chiếu cố Tống Nhĩ, trách nhiệm này đến từ sự phó thác của Bùi Nghệ. Bùi Nghệ đã qua đời, vĩnh viễn không thu hồi lại phó thác.
Vì vậy, mối quan hệ giữa Bùi Tễ và Tống Nhĩ được thành lập thông qua trách nhiệm là không thể phá vỡ.
Điều này cho Bùi Tễ cảm giác an toàn.
Nhưng hiện tại, Bùi Tễ phát hiện, mối quan hệ không gì phá nổi này ngay từ đầu đã không thành lập. Tống Nhĩ là đại minh tinh được nhiều người yêu thích, nàng không cần cô chiếu cố, nàng có nhà của mình, có cha mẹ, có rất nhiều người có thể chăm sóc nàng.
Buổi sáng khi nàng nhắc đến "về nhà", không phải là về nhà của Bùi Tễ.
Tống Nhĩ không cần cô. Ý tưởng này một khi lóe lên, biến thành rất nhiều con bọ, chui vào trái tim Bùi Tễ, gặm nhấm một cách điên cuồng.
Bùi Tễ cảm thấy thực cô độc.