Những quả mâm xôi trong giỏ được xếp nằm ngay ngắn, không hiểu sao quả trên cùng lệch ra khỏi hàng, Bùi Tễ theo bản năng vươn tay ra chỉnh nó trở lại đúng vị trí.
Cô đang đợi Tống Nhĩ trả lời. Kỳ thật, nếu Tống Nhĩ hiện tại đang không vui, ba mẹ đối xử tệ với nàng, Bùi Tễ có thể chạy đến căn hộ của nàng ngay lập tức, đón nàng về nhà ngay trong đêm.
Cô đợi một hồi lâu, mới nghe thấy Tống Nhĩ ở đầu dây bên kia hỏi: "Vậy chị có thể cầm hoa tươi khi tới đón em không?"
Bùi Tễ không rõ tại sao đón Tống Nhĩ về nhà lại phải mang hoa đến, nhưng cô biết ven đường có rất nhiều cửa hàng hoa, yêu cầu này rất dễ thực hiện, vì thế đáp ứng: "Có thể."
Tiếp theo lại là một khoảng thời gian im lặng. Bùi Tễ rất giỏi kiên nhẫn, cô không biết thúc giục, chỉ biết chờ đợi.
Tống Nhĩ cuối cùng cũng lên tiếng, lần này giọng nàng ôn nhu hơn rất nhiều: "Vậy sẽ chuẩn bị cá khô cho em sao?"
Bùi Tễ thập phần khó hiểu, nhưng vẫn đáp ứng: "Sẽ."
"Em muốn bàn cào móng cho mèo to bằng cả gian phòng, có thể chứ?" Giọng Tống Nhĩ đã mang theo ý cười.
Bùi Tễ sửng sốt một lúc mới hiểu ra. Cô không nói nữa.
Tống Nhĩ lại rất vui vẻ, đưa ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác: "Phải có đồ hộp cho mèo."
"Còn muốn nhà cây cho mèo cao đến trần nhà."
"Lược cũng không thể thiếu, chị phải chải lông cho em."
"Nắng lên có thể ôm em đi phơi nắng không?"
"Sẽ xoa bóp chân ngắn lông xù của em chứ?"
"Có thể sờ em sao?"
Nàng dựa vào đầu giường, trong phòng bật đèn ngủ, nhưng nàng nhìn không thấy. Trong thế giới hư vô, không một tia sáng, nàng nói ra những câu khiến mặt nàng đỏ ửng lên vì xấu hổ.
Giọng Tống Nhĩ run rẩy, nàng rất thẹn thùng, nhưng vẫn muốn nói như vậy, muốn làm tiểu miêu làm nũng với giáo thụ.
Bùi Tễ lúng túng, cô không biết nên trả lời thế nào, vì những điều Tống Nhĩ miêu tả rõ ràng là không thực tế. Nhưng mà thanh âm, ngữ khí nàng như tràn ngập lực mê hoặc, mê hoặc Bùi Tễ khiến cô tin những điều nàng nói đều có thể thực hiện được.
"Không được sao? Chủ nhân những chú mèo khác đều yêu thương chúng như thế này." Tống Nhĩ mất mát nói, "Em không muốn thua những con mèo khác."
Giống như có một tiểu miêu cực kỳ hiếu thắng đang ngồi trước mặt cô, ngửa đầu, khiển trách nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng. Bùi Tễ thật sự lo lắng. Cô cho rằng đây không phải hiện tượng tốt, nên nói: "Đừng, đừng nháo."
Cô nói lắp.
Chân mày Tống Nhĩ giãn ra, nắm lấy chăn, vô thức xoa nhẹ vài cái rồi nhẹ giọng gọi cô: "Giáo thụ."
Bùi Tễ cảnh giác. Nhịp tim cô vẫn bất bình thường, nó đập rất nhanh.
"Em sẽ về nhà, trở lại nhà của chúng ta." Tống Nhĩ lại nói.
Theo từng từ nàng nói ra, nhịp tim Bùi Tễ đột nhiên tăng mạnh, nhanh đến nỗi hai tai nổ vang. Bùi Tễ hoảng hốt, cô bị ốm sao? Cô ngồi trên ghế bên bàn ăn, hoang mang lo sợ.
Tống Nhĩ không nghe thấy cô lên tiếng, nghĩ rằng cô còn đang sinh khí vì vừa nãy nàng giả làm mèo con, đành phải thay đổi đề tài.
Cách tốt nhất để chuyển hướng sự chú ý của giáo thụ, là dùng một câu hỏi khác, khiến cô phải suy nghĩ và trả lời.
"Bữa tiệc tối mai đặt ở khách sạn nào?"
Bùi Tễ vẫn còn hoảng loạn, nhưng Tống Nhĩ hỏi cô, cô liền nói tên khách sạn.
"Nhớ mặc lễ phục, biết không?" Tống Nhĩ mềm nhẹ nhắc nhở. Nàng nhớ rằng mùa đông năm trước, bữa tiệc mà nàng vào nhầm, Bùi Tễ không mặc lễ phục.
"Biết." Bùi Tễ trả lời.
Tống Nhĩ yên tâm rồi. Giáo thụ là học sinh rất ngoan, sẽ không không hiểu mà làm bộ đã hiểu.
"Chị sẽ mặc váy dài sao?" Tống Nhĩ lại hỏi.
Bùi Tễ đáp: "Sẽ." Hội thảo ban ngày không cần, mặc quần áo công sở là được. Nhưng bữa tiệc tối mai tiêu chuẩn rất cao, không chỉ có những người thuộc giới học thuật tham gia, trang phục phải rất trang trọng.
Tống Nhĩ "Ừm" một tiếng, nói: "Em muốn đi ngủ, ngủ ngon giáo thụ."
Bùi Tễ cũng chúc nàng ngủ ngon.
Ngay khi dập máy, Bùi Tễ lập tức bật đồng hồ bấm giờ trên điện thoại, đo nhịp tim. Tốc độ tim đập vừa rồi khiến cô lo lắng không biết có phải mình bị bệnh tim hay không.
Cô cẩn thận đo đi đo lại nhiều lần, dùng các tính toán khoa học, nhận thấy tuy rằng hơi nhanh, nhưng nhịp tim vẫn trong mức bình thường.
Bùi Tễ thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ, mấy ngày nay nói chuyện với Tống Nhĩ, rất nhiều lần tim đập nhanh hơn, rất đáng sợ. Nếu tình huống này xảy ra một lần nữa, cô phải cân nhắc đến bệnh viện làm kiểm tra.
Nghĩ vậy, cô tỉ mỉ dùng màng bọc thực phẩm bọc giỏ mâm xôi lại, cất vào tủ lạnh, chờ Tống Nhĩ về ăn.
Tống Nhĩ cúp điện thoại, ngồi dựa vào đầu giường. Nàng nắm chặt di động, thất thần suy nghĩ Bùi Tễ.
Nàng nghĩ, Bùi Tễ bây giờ trông thế nào, có giống với lần trước nàng nhìn thấy trong tiệc tối không? Tóc dài thêm không? Có béo hay gầy hơn chút nào không?
Chị trong bữa tiệc rất lạnh lùng, không cười. Thế bây giờ, khi nói chuyện với nàng, chị sẽ cười chứ?
Chị cười lên có đẹp không?
Chị mặc váy màu gì? Sẽ búi tóc sao?
Chị khi dự tiệc sẽ rạng rỡ đến đâu? Liệu có nhớ nàng không?
Tống Nhĩ nghĩ những vấn đề này, nghĩ đến thất thần, nghĩ đến trái tim nhói đau.
Nàng rất muốn nhìn dáng vẻ Bùi Tễ. Rất muốn xem khi Bùi Tễ gọi nàng là tiểu miêu, ánh mắt có dịu dàng không, chị có khẽ cười không, có khiến nàng động tâm không.
Nàng thật sự rất muốn nhìn thấy Bùi Tễ.
Tống Nhĩ cả đêm ngủ không yên. Nàng ba chìm bảy nổi trong cơn mơ, luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê.
Nàng thấy mình biến thành một con mèo, một con mèo mù. Nàng không nhìn thấy chung quanh, ở một nơi nàng không biết, được người bế lên.
Nàng hồi hộp, nghĩ, có phải là giáo thụ không?
Nàng khẽ meo một tiếng, vừa sợ hãi vừa bối rối. Người đó ôm nàng ngồi xuống, mở một hộp thức ăn cho nàng ăn, sau đó ôm nàng đặt lên đầu gối, dùng lược nhẹ nhàng chải lông.
Nàng cảm nhận được hơi ấm của mặt trời, còn có khí tức quen thuộc của người đó. Người nọ vuốt ve nàng, dọc theo gáy đến xương sống, cuối cùng đến đuôi dài.
Người nọ trầm mặc, không nói lời nào, nhưng động tác rất ôn nhu.
Nằm dưới ánh mặt trời, Tống Nhĩ được vuốt ve thoải mái sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng người đó dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, dừng vuốt ve, tìm bàn chân nhỏ của nàng, nhéo nhéo.
Tống Nhĩ lập tức tỉnh lại. Là giáo thụ, giáo thụ nhớ từng câu từng chữ nàng làm nũng trong điện thoại.
Sau đó nàng liền nghe thấy giọng giáo thụ, vẫn rất bình tĩnh, như không có cảm tình: "Mèo con khác có, em cũng có. Mèo con khác có chủ nhân chúng yêu thương, em có tôi yêu em."
Giáo thụ nói yêu nàng. Tống Nhĩ mừng đến mức muốn nhảy dựng lên, cứ như mình vừa nhận được món quà tuyệt vời nhất trên thế gian. Nàng vội vàng ngẩng đầu, muốn nhìn giáo thụ, muốn cọ cọ chị.
Nhưng nàng lại không thể nhìn thấy.
Nàng là một con mèo không thấy được ánh sáng.
Giấc mơ này khiến Tống Nhĩ sau khi tỉnh dậy rất khó chịu, làm nàng mất hồn mất vía cả ngày. Nàng muốn nói chuyện với Bùi Tễ, nhưng lại nghĩ đến hôm nay có lẽ Bùi Tễ không rảnh, đành từ bỏ.
Còn bảy ngày. Bảy ngày sau nàng sẽ không bao giờ có thể hồi phục thị lực.
Tống Nhĩ ngẩn người nghĩ.
Tống Giác Minh vẫn đang liên hệ bác sĩ. Những bác sĩ ông mời đến khiến ông rất thất vọng. Ông trả tiền khám bệnh, để tất cả họ rời đi.
Ông tiếp tục hỏi thăm các bác sĩ nổi danh khác, đưa báo cáo kiểm tra của Tống Nhĩ cho họ xem, muốn được càng tốt chẩn đoán, nhưng chỉ nhận lấy thất vọng.
Hạ Thanh ở nhà với Tống Nhĩ. Tống Nhĩ tuy chán nản nhưng vẫn vực dậy tinh thần nói chuyện với mẹ. Nàng không muốn mẹ đau lòng mắt nàng, còn phải lo lắng cho tâm trạng nàng.
Sau bữa tối, Tống Nhĩ thương lượng với Hạ Thanh, nàng muốn ra ngoài một chuyến. Hạ Thanh không cần nghĩ nhiều đã biết nàng muốn đi làm gì. Bà nhìn Tống Nhĩ, trêu ghẹo hỏi: "Có muốn mẹ đi cùng không? Mẹ cũng muốn gặp giáo sư Bùi."
Tống Nhĩ ngượng ngùng nói: "Đừng mà, để con tự đi."
Tống Giác Minh ở một bên nghe không hiểu, xen vào: "Tiểu Nhĩ muốn đi gặp ai? Giáo sư Bùi là ai?"
Bị Hạ Thanh không kiên nhẫn ghét bỏ: "Phụ nữ chúng tôi đang nói chuyện ông đừng xen vào."
Tống Giác Minh không làm gì cũng bị mắng, vừa nghi hoặc vừa ủy khuất, dù không phục nhưng vẫn nói: "Thôi được, hai mẹ con bà nói chuyện đi, tôi không nói."
Nhưng Hạ Thanh không nói nữa, đi gọi tài xế và trợ lý, phân phó họ bồi Tống Nhĩ ra ngoài.
Tài xế vững vàng lái xe. Tống Nhĩ nghĩ Bùi Tễ, lại nghĩ đến giáo thụ hôm nay tham gia hội thảo nhất định sẽ lên đài phát biểu. Bài phát biểu của chị khẳng định rất xuất sắc, có thể nhận được tràng vỗ tay của toàn bộ hội trường.
Tống Nhĩ nghĩ đến đây mà lòng đầy tự hào. Nàng nhớ rằng dù đây chỉ là một cuộc hội thảo nhỏ và không quan trọng trong sự nghiệp nghiên cứu của giáo thụ, nhưng nó lại có ý nghĩa rất đặc biệt với nàng. Đây là buổi hội thảo đầu tiên Bùi Tễ tham dự sau khi nàng và giáo thụ quen nhau.
Nàng bảo tài xế rẽ vào cửa hàng bán hoa. Nàng muốn mua một bó hoa, tặng cho giáo thụ.
Hoa được Tống Nhĩ chọn, để thợ làm vườn gói một bó mới. Nàng chạm nhẹ vào cánh hoa, cánh hoa vẫn còn đọng bọt nước, tươi tắn, mơn mởn.
Tống Nhĩ rất vừa lòng. Nàng ôm hoa, ngồi vào ghế sau.
Khách sạn tổ chức bữa tiệc ở trung tâm thành phố, cách nhà Tống Nhĩ không xa. Tống Nhĩ đến sớm. 7 giờ 45 phút, xe nàng đã dừng ngoài khách sạn.
Căn cứ hôm qua giáo thụ nói có thể rời đi sớm hơn một giờ, có thể suy ra, bữa tiệc này hơn phân nửa là có rất nhiều xã giao mà giáo thụ coi là vô nghĩa, chị có khả năng sẽ rời đi trước.
Tống Nhĩ chờ đợi. Nàng và Bùi Tễ chỉ mới tách ra chưa đầy ba ngày, nhưng đã lòng đầy chờ mong lần gặp mặt tiếp theo, như thể mong chờ một hồi cửu biệt trùng phùng.
"Ra tới sao?" 8 giờ, nàng hỏi trợ lý. Nàng cho trợ lý xem ảnh Bùi Tễ, còn miêu tả khí chất của giáo thụ cho trợ lý nghe.
Trợ lý không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa khách sạn, nói: "Vẫn chưa."
Ngoài khách sạn có xe ra vào không ngừng, lượng người qua lại liên tục. Họ đậu xe ở phía đối diện. Đường không rộng, chỉ có hai làn xe, nhiều khi bị tắc đường.
Tống Nhĩ lo lắng trợ lý bỏ lỡ Bùi Tễ. Qua vài phút, nàng lại hỏi: "Nhìn thấy người chưa?"
Trợ lý đáp như cũ: "Vẫn chưa."
Tống Nhĩ ôm hoa, nóng lòng chờ đợi. Nhớ tới Bùi Tễ, nóng lòng càng tăng thêm, mang theo chút chua chua ngọt ngọt. Nàng vẫn đang nghĩ về giấc mộng kia, nghĩ liệu giáo thụ có thích mèo con mù mắt không.