Đoạn đường còn lại, Tống Nhĩ không nói gì, phi thường an tĩnh.
Lúc đầu, Bùi Tễ cảm thấy tốt vô cùng, thanh tĩnh vô cùng, lái xe nên an an tĩnh tĩnh. Nhưng dần dần, cô lại có chút không quen. Người bên cạnh thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn, tay cầm gậy dẫn đường, mũ, kính râm cùng khẩu trang, hai mắt rủ xuống, tích tự như kim.
Bùi Tễ không khỏi băn khoăn liệu mình có phải nghiêm khắc quá rồi không, không nên yêu cầu nàng không được nói chuyện, lần này làm Tống Nhĩ tự bế.
Kết quả, đến nơi, cô dừng xe lại, Tống Nhĩ lại thực vui vẻ nói: "Tiểu bằng hữu đến bệnh viện."
Nói xong, nàng cúi đầu mang kính, đội mũ, đeo khẩu trang.
Bùi Tễ: "......"
Cô cười khẽ. Thật ra cô không biết có gì buồn cười, chính là tâm tình đột nhiên như được tắm mình dưới nắng vàng.
Cô đi vòng sang bên ghế phụ. Tống Nhĩ đã mang đầy đủ phụ kiện, ngoan ngoãn ngồi, chờ cô mở cửa, cởi dây an toàn cho nàng.
Bùi Tễ cúi người vào, khi ấn nút dây an toàn, dựa rất gần Tống Nhĩ, gần như đè lên người nàng. Cởi dây an toàn xong, Bùi Tễ lùi ra ngoài xe, nhắc nàng xuống xe. Tống Nhĩ làm như không có gì xảy ra, nói: "Chị có đi cửa hông không? Nếu có nhiều người, em sợ bị nhận ra. Em thật sự rất hồng."
Kỳ thật nàng đã thẹn đỏ mặt, may mà có kính râm cùng khẩu trang che kín.
Lý Thắng Bách khám bệnh ở Bệnh viện Đại học L, Bùi Tễ từng thực tập ở đây, rất quen thuộc nơi này. Cô không vào bằng cửa chính như bệnh nhân hay đi, mà đỗ xe trước một cửa phụ thường để nhân viên y tế ra vào.
Nơi này rất ít người.
Tống Nhĩ ở nhà lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhấn mạnh nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy mặt nàng, nếu không có thể sẽ bị bao vây, liền đi không được. Nàng còn rất quen thuộc lấy ra đủ loại phụ kiện, nói cần thiết che mặt lại. Nhưng Bùi Tễ vẫn cảm thấy, Tống Nhĩ và chữ hồng hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau.
Bùi Tễ không chú ý giới giải trí, cũng không phí thời gian xem tin tức giải trí, nhưng cô có nghe sơ qua phong cách điệu bộ của đại minh tinh, Tống Nhĩ không một chỗ nào giống với những minh tinh được đồn thổi đó.
Bất quá Bùi Tễ vẫn đậu xe ở chỗ ít người nhất, bởi Tống Nhĩ tuy không giống minh tinh, nhưng người mù thường sợ đám đông, nhất là nàng mới mù cách đây không lâu, nàng còn chưa thích ứng. Nếu đông người, ít nhiều sẽ khiến nàng sợ hãi.
"Người không nhiều lắm, chúng ta đi vào bằng cửa này. Lối này chỉ có nhân viên y tế sử dụng, lên tầng 4 là đến phòng khám của giáo sư Lý." Bùi Tễ nói cho nàng.
Tống Nhĩ đáp: "Hảo.", an tâm hơn rất nhiều.
Nàng duỗi thẳng gậy ra, từng bước tiến về phía trước. Bùi Tễ đi bên cạnh, đỡ lấy cánh tay nàng.
Họ đi qua một lối đi rất dài. Giữa trưa, lối đi này bình thường đã không mấy người, hôm nay càng phá lệ yên tĩnh. Gậy dẫn đường gõ xuống đất, vang vọng khắp hành lang.
Ngã rẽ phía trước có thang máy, nhưng lúc này là lúc thang máy bệnh viện bận rộn nhất: bệnh nhân đi lên đi xuống, người nhà tới đưa cơm, đều phải chờ rất lâu mới chen chân vào được.
Bùi Tễ hỏi ý Tống Nhĩ, hai người leo cầu thang bộ.
Vẫn không có nhiều người. Cầu thang hẹp. Bùi Tễ đỡ Tống Nhĩ, nhắc nàng khi nào phải rẽ, khi nào đến bậc thang cuối cùng. Bước đi chầm chậm.
Lên đến tầng 4, Tống Nhĩ bỗng nhiên dừng lại. Nàng giơ tay trái lên, Bùi Tễ đặt tay mình vào lòng bàn tay nàng. Tống Nhĩ nắm lấy tay Bùi Tễ, giọng run run: "Giáo thụ, em sợ quá."
Bùi Tễ cảm nhận được lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.
"Đừng căng thẳng, tôi ở đây." Cô nói với Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ thực sự lấy được dũng khí, buông lỏng tay ra, để Bùi Tễ đưa nàng đi.
Bùi Tễ rất có ý thức về thời gian, khi đến văn phòng Lý Thắng Bách, sớm hơn năm phút so với ước định. Vào văn phòng, trợ lý của ông đã ở đó, nhiệt tình tiếp đãi: "Giáo sư Bùi, giáo sư Lý đã đến dưới lầu rồi, ngài chờ một lát."
Nói xong đổ nước cho hai người.
Tống Nhĩ tháo kính và khẩu trang xuống. Trợ lý nhìn thấy mặt nàng, nhận ra nàng là Tống Nhĩ, suýt nữa hét lên.
Đúng lúc đó Lý Thắng Bách tới, trợ thủ lúc này mới ý thức được làm vậy rất thất lễ, vội ngậm miệng lại, cũng thu lại ánh mắt.
Bùi Tễ đứng dậy, chào hỏi Lý Thắng Bách: "Giáo sư Lý, đa tạ ngài rút ra thời gian."
Lý Thắng Bách rất lịch sự với cô: "Giáo sư Bùi khách khí quá." bắt tay cô, sau đó nhìn về phía Tống Nhĩ đứng bên cạnh, "Tống tiểu thư, chúng ta trước đi kiểm tra."
Từ giọng ông, Tống Nhĩ đánh giá giáo sư Lý không còn trẻ nhưng sức khỏe dẻo dai, vì giọng ông trầm ấm đầy nội lực.
Nàng hiếm khi im lặng, đi theo Bùi Tễ. Bùi Tễ đỡ nàng, chậm rãi đi.
Bọn họ đi vào phòng CT. Trợ lý mặc quần áo bảo hộ, đưa Tống Nhĩ vào, Bùi Tễ cùng Lý Thắng Bách đứng trong phòng quan sát bên ngoài.
Qua cửa sổ quan sát, Bùi Tễ nhìn Tống Nhĩ nằm lên giường kiểm tra. Nàng rõ ràng đang rất căng thẳng. Tay không biết nên đặt ở đâu, đầu tiên là đặt ngang bụng, sau đó lại đặt xuống hai bên sườn, Bùi Tễ thấy cẳng tay nàng duỗi thẳng. Nàng đang sợ hãi.
Máy CT bắt đầu hoạt động, giường khám di chuyển, thần sắc Tống Nhĩ càng thêm khẩn trương. Dường như nàng rất muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng đã dũng cảm khống chế được bản thân, nằm yên nơi đó, không nhúc nhích.
Bùi Tễ không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng. Giây tiếp theo, thân trên của Tống Nhĩ bị đẩy vào trong máy, bị chặn lại, nhìn không thấy.
"Hừm......" Lý Thắng Bách ra tiếng, lôi kéo sự chú ý của Bùi Tễ.
Lý Thắng Bách nghiêm mặt, nhìn màn hình, nói với cô: "Không tốt chút nào, cục máu đông diện tích quá lớn. Nếu muốn hồi phục thị lực, có thể kết luận sơ bộ là điều trị mà không phẫu thuật là không có khả năng."
Ông quay sang Bùi Tễ, nói: "Cần phải phẫu thuật mở hộp sọ."
Bùi Tễ cảm giác được, ngực cô khó chịu, còn đau âm ỉ. Cô nghĩ đến ở cửa cầu thang, lòng bàn tay ướŧ áŧ của Tống Nhĩ nắm chặt tay cô, nói, giáo thụ, em sợ quá.
"Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?" Bùi Tễ hỏi.
Lý Thắng Bách lắc đầu, không lạc quan: "Rất thấp."
Tống Nhĩ ra khỏi phòng kiểm tra, Bùi Tễ đi tới đỡ nàng. Tống Nhĩ trầm mặc. Nàng đối bệnh tình mình, đại khái hiểu biết.
Lý Thắng Bách nói: "Chúng ta trở về phòng khám lại nói."
Vài người trở lại phòng khám trong im lặng. Dọc theo đường đi, Tống Nhĩ nắm chặt lấy Bùi Tễ. Nàng không nói lời nào, nhưng sắc mặt tái nhợt, như tù nhân đang chờ tuyên án.
Bọn họ vào phòng khám, ngồi xuống. Trợ lý lấy tất cả tư liệu liên quan đến bệnh tình Tống Nhĩ đặt lên bàn, Lý Thắng Bách lật xem.
"Tống tiểu thư." Ông ngẩng đầu, nhìn phía Tống Nhĩ. Tống Nhĩ ngồi đối diện ông. Bùi Tễ không ngồi, đứng bên cạnh Tống Nhĩ, tay nhẹ nhàng đáp sau cổ nàng, trấn an nàng.
Tống Nhĩ miễn cưỡng cười: "Ngài nói."
Lý Thắng Bách nhìn Bùi Tễ, đang cân nhắc xem nói thế nào tương đối nhẹ nhàng một chút.
"Tôi đã gặp nhiều bác sĩ, nghe rất nhiều chẩn bệnh. Tôi biết đại khái tình trạng mình, ngài cứ nói thẳng là được." Tống Nhĩ có vẻ rất bình tĩnh.
Bùi Tễ đứng cạnh nàng, nhìn thấy hai tay nàng đan vào nhau, rất chặt, còn đang khẽ run.
Lý Thắng Bách nghe nàng nói vậy, cũng không quanh co: "Máu đông chèn dây thần kinh thị giác, nguyên bản chúng tôi đều sẽ kiến nghị cô điều trị bảo tồn, dùng thuốc hỗ trợ. Nhưng tình huống của cô, diện tích máu đông quá lớn, muốn hồi phục thị lực, cách duy nhất là phẫu thuật."
Bùi Tễ liền ở đây, cô là người trong nghề, Lý Thắng Bách cũng liền giải thích tỉ mỉ hơn.
Tống Nhĩ nói: "Vâng, bác sĩ trước đây của tôi có nói, nếu phẫu thuật, tỷ lệ thành công là 50%."
Khái niệm 50% là gì? Trong y học hiện đại, tỷ lệ thành công của các ca mổ bình thường đạt 95%, thấp hơn 80%, bác sĩ sẽ khuyên bệnh nhân nên cân nhắc cẩn thận, rủi ro quá lớn.
Thắng Bách đưa ra một tỷ lệ tương đối thận trọng: "Tôi mổ chính, xác suất thành công cũng không vượt qua 65%. Hơn nữa ngay cả khi ca mổ thành công, cũng không có gì đảm bảo sẽ phục hồi được. Nhưng nếu ca mổ không thành công......"
Tống Nhĩ khẩn trương tới mức môi trắng bệch. Nàng cố hết sức bình tĩnh, đôi mắt không có ánh sáng không có tiêu điểm, vô thần mà yếu ớt. Bùi Tễ rất muốn đưa tay lên bịt tai nàng, không muốn cho nàng nghe hết. Nhưng Tống Nhĩ dũng cảm hơn cô nghĩ rất nhiều. Nàng nói: "Sẽ chết, đúng không?"
Lý Thắng Bách nói: "Đúng vậy, cũng có khả năng thành người thực vật."
Phòng khám bỗng trở nên yên ắng.
Thời gian rảnh của Lý Thắng Bách không còn nhiều. Ông nhìn Tống Nhĩ, rồi lại nhìn Bùi Tễ. Bùi Tễ chú ý đến cảm xúc của Tống Nhĩ, nhận ra ông đang nhìn cô, tuy không đành lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Vì thế Lý Thắng Bách nói tiếp: "Từ hình ảnh, trước mắt huyết khối chưa làm tổn thương dây thần kinh thị giác. Nhưng nhiều nhất là một tháng, dây thần kinh thị giác sẽ bị tổn thương, đến lúc đó, mắt cô sẽ không còn khả năng hồi phục. Cuối ba tuần sau tôi có thời gian trống, bệnh nhân phải đưa ra quyết định trong vòng ba tuần, có phẫu thuật hay không."
Phẫu thuật cần phải chuẩn bị. Mà một tháng sau, dù Tống Nhĩ có muốn phẫu thuật, đã không còn cần thiết, vì dây thần kinh thị giác bị tổn thương không thể khôi phục, nàng sẽ vĩnh viễn sống trong thế giới mất đi ánh sáng.
Lý Thắng Bách nói xong liền đứng lên, nói: "Nửa giờ nữa tôi có cuộc hội thảo, tôi đi trước."
Bùi Tễ tiễn: "Đi thong thả, phiền toái ngài."
Lý Thắng Bách đến chỗ cô, dừng lại ở vị trí cách cô vài bước chân: "Không phiền toái, rất mong đến lần tiếp theo được hợp tác với giáo sư Bùi."
Tống Nhĩ ngẩng đầu lên. Bàn tay Bùi Tễ đặt sau gáy nàng nhẹ nhàng vuốt ve, muốn nàng an tâm, không cần căng thẳng.
Họ trở về nhà.
Suốt dọc đường Tống Nhĩ không nói câu nào. Thật tình cờ, trên đường về cũng gặp một nhóm học sinh tiểu học, nhưng Tống Nhĩ đã không còn tâm tư đóng vai học sinh tan học.
Bùi Tễ rất lo lắng nàng, rồi lại cho rằng, vấn đề trọng đại như vậy, nàng cần tự mình suy xét.
Về đến nhà, Tống Nhĩ đứng cạnh cửa, chờ Bùi Tễ đóng cửa lại. Bùi Tễ nhìn nàng, đưa tay tháo khẩu trang giúp nàng. Đầu ngón tay cô lành lạnh, chạm vào da Tống Nhĩ, nàng theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng rốt cuộc vẫn không động đậy, tùy ý Bùi Tễ tháo khẩu trang. Cô nói: "Tôi ở thư phòng, em lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."
Tống Nhĩ không nói hảo, mà hỏi: "Chị đáp ứng giáo sư Lý chuyện gì?"
Bùi Tễ trả lời nàng: "Một hạng hợp tác."
Tống Nhĩ cười tự giễu, lắc lắc đầu. Cũng đúng, Thẩm Tri Chu tìm Lý Thắng Bách nhiều lần, đưa ra giá không thấp, Lý Thắng Bách lại nhất quyết không đáp ứng. Giáo thụ nói chuyện, ông ta ứng ngay, còn vô cùng khách khí. Đương nhiên là có giá phải trả.
Bùi Tễ nhìn vẻ mặt Tống Nhĩ, nhíu mày, ôn hòa nói với nàng: "Hợp tác không có hại."
Tống Nhĩ duỗi tay, chạm vào cánh tay Bùi Tễ. Nàng đi dọc theo cánh tay xuống, cầm cổ tay cô, hỏi: "Giáo thụ, tại sao chị lại tốt với em như vậy?"
Bùi Tễ cũng thất thần, cô nghĩ, đúng vậy, vì cái gì? Nhưng thực mau câu trả lời hiện ra trong đầu cô. Cô nói một cách nghiêm túc: "Tôi đã hứa với Bùi Nghệ sẽ chiếu cố em."
Di nguyện lúc lâm chung của Bùi Nghệ, nhờ cô chiếu cố Tống Nhĩ, cô đã đồng ý.
Bùi Tễ sẽ không nuốt lời.
Tống Nhĩ thất vọng. Có lẽ vốn dĩ đã rất khó chịu, trái tim nàng như bị hòn đá nghìn cân đè nặng, đau đớn, nhưng không thể làm gì. Nếu không có Bùi Nghệ, giáo thụ có lẽ sẽ không thèm để ý nàng.
Nàng không dám tiếp tục ở trước mặt Bùi Tễ. Nàng sợ mình sẽ càng thất vọng, sau đó không kìm chế được cảm xúc, để nỗi thất vọng trong lòng trôi về hướng tuyệt vọng.
Tình huống thật tồi tệ, bất luận là đôi mắt, vẫn là phân thích mà không được hồi đáp.
"Thế...... Em về phòng ngủ trước." Tống Nhĩ vẫn tận lực mỉm cười với Bùi Tễ.
Bùi Tễ nói: "Hảo."
Tống Nhĩ xoay người, cầm gậy dẫn đường, đi về phòng ngủ. Nàng cảm giác được Bùi Tễ đằng sau vẫn đang dõi theo mình. Tống Nhĩ không dám quay đầu lại, bởi vì nàng không kìm được nước mắt, giáo thụ thấy, có lẽ sẽ lo lắng.
Mãi đến tận tối, Tống Nhĩ vẫn không ra khỏi phòng.
Bùi Tễ day day giữa mày, lấy sổ khám bệnh của Tống Nhĩ ra đọc một lần nữa. Năng lực Lý Thắng Bách quả thật đứng đầu. Theo quan điểm của Bùi Tễ, tỷ lệ phẫu thuật thành công có thể đạt tới 60% đã là lông phượng sừng lân, nhưng Lý Thắng Bách tự tin đưa ra con số 65%, đây gần như là kỳ tích.
Nhưng cho dù đó là 60 hay 65, Bùi Tễ kỳ thật đều không đồng ý. Bởi rủi ro quá lớn, bởi Tống Nhĩ là cô gái mềm mại như tiểu miêu, không nên đi chịu nhưng đau đớn tàn nhẫn này.
Nhưng nếu không làm, Tống Nhĩ sẽ vĩnh viễn không thấy được ánh sáng.
Từ đây, thế giới của nàng, không có cây cối tốt tươi, không có bầu trời xanh thẳm, không có hoa nở kiều diễm, không có nắng vàng chói chang; cũng không có thành thị phồn hoa, trời đêm thăm thẳm, nụ cười tươi rói của mỗi người.
Chỉ có hư vô vĩnh hằng.
Lần đầu tiên, Bùi Tễ cảm thấy, nhân sinh thật khó, làm người thật khổ.
8 giờ tối, Bùi Tễ đi hầm canh gà. Tống Nhĩ chắc ăn không ngon, có thể uống chút canh, bổ sung năng lượng.
10 giờ, thịt gà hầm mềm, mùi thơm thoang thoảng khắp phòng. Cô đổ ra một bát, đặt lên bàn ăn, sau đó gõ cửa phòng Tống Nhĩ.
"Vào đi." Tống Nhĩ nói vọng ra từ bên trong.
Trong phòng không bật đèn, Tống Nhĩ co chân lên, ngồi trên ghế. Bùi Tễ bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, hỏi: "Đói không?"
Tống Nhĩ lắc đầu.
Bùi Tễ nghẹn lời, không đề cập cô đã nấu xong canh gà, vì Tống Nhĩ thoạt nhìn hoàn toàn không có tinh thần ăn uống.
"Trước khi đến bệnh viện, em đã rất căng thẳng, nhưng cũng không quá mức lo lắng. Em cho rằng mình đã chuẩn bị đủ tâm lý, dù kết quả thế nào, em đều có thể tiếp thu. Hơn nữa, em đã nghe chẩn bệnh như này rất nhiều lần. Kỳ thật em biết, ngay cả là giáo sư Lý, có thể tăng tỷ lệ thành công lên 15% đã là rất khó. Rốt cuộc, ca phẫu thuật này rất khó thực hiện. Nhưng mà, em vẫn rất sợ, đã lâu như vậy, hơn bốn tháng, em vẫn không chuẩn bị xong." Tống Nhĩ nhẹ giọng nói.
Bùi Tễ không nói gì. Cô cho rằng, Tống Nhĩ cần trút lòng mình ra.
Nhưng Tống Nhĩ không nói thêm gì nữa. Nàng chống tay vịn, muốn đứng lên. Bùi Tễ tránh ra. Tống Nhĩ đi đến mép giường, quay lưng về phía Bùi Tễ, chần chờ một lúc, như đang suy xét gì đó.
Bùi Tễ không ra tiếng quấy nhiễu, mà kiên nhẫn đợi.
Tống Nhĩ rốt cuộc lấy hết can đảm, thỉnh cầu Bùi Tễ: "Em muốn ngủ, chị có thể đọc em nghe một cuốn sách được không? Đọc cuốn chị thích."
Bùi Tễ nói: "Hảo."
Tống Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, vì giáo thụ đã từ chối yêu cầu kể chuyện trước khi ngủ rất nhiều lần. May mắn hôm nay chị đáp ứng rồi.
Bùi Tễ rời khỏi phòng Tống Nhĩ, vào thư phòng chọn cuốn mà cô cho rằng viết khá hay, "Ngày vi khuẩn tận diệt".
Quyển sách này tương đối dễ hiểu, là sách khoa học phổ thông, thích hợp đọc cho người không hiểu miễn dịch học như Tống Nhĩ nghe.
Chờ đến khi cô trở lại phòng Tống Nhĩ, nàng đã nằm trên giường.
Bùi Tễ kéo ghế đến mép giường, ngồi xuống, duỗi tay bật đèn nhỏ cạnh giường lên, chiếu sáng.
Tống Nhĩ đắp chăn mỏng, nằm nghiêng, hướng về phía Bùi Tễ. Nàng vươn tay ra, mò mẫm trong không khí tìm Bùi Tễ. Bùi Tễ đem tay trái mình cho nàng. Tống Nhĩ an tâm hơn, nắm tay cô, nhẹ giọng nói: "Em nghe nói, đọc cuốn sách một người từng đọc, là có thể hiểu thêm về người đó."
Bùi Tễ không đánh giá câu này. Cô dùng tay phải lật sách, bắt đầu đọc từ phần giới thiệu.
Tống Nhĩ nhắm mắt lại, nỗ lực để hiểu nội dung. Đáng tiếc, cuốn sách khoa học phổ thông mà trong mắt Bùi Tễ rất thú vị, đối với người thường, vô cùng nhàm chán, chưa kể cô còn đọc từ lời dẫn.
Tống Nhĩ dứt khoát chỉ lắng nghe giọng cô. Bình thường khi cô nói chuyện, không có nhiều cảm xúc. Khi đọc sách, càng thêm bình dị, giống người máy không biết thay đổi ngữ điệu. Nhưng Tống Nhĩ vẫn có thể nghe ra sự mềm mại nữ tính trong chất giọng trầm ổn này.
Vì sao lại muốn giáo thụ đọc sách cho nàng nghe, dỗ nàng đi vào giấc ngủ?
Bởi vì nàng vẫn luôn muốn giáo thụ kể chuyện cho nàng nghe trước khi đi ngủ.
Bởi vì nàng muốn giáo thụ bồi nàng, một bước không rời.
Bởi vì nàng muốn hiểu biết chị. Nhưng có khoảng 35% khả năng, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội đi hiểu biết chị nữa, cũng không cơ hội đi vào trái tim chị, dù chỉ là một bước.
Bởi vì nàng sợ hãi thế giới không ánh sáng, nhưng càng sợ hãi tử vong.
Bởi vì nàng luyến tiếc giáo thụ, mặc dù chị chỉ vì Bùi Nghệ mới đi chiếu cố nàng, mặc dù chị vẫn chưa động tâm.
Tống Nhĩ nhắm mắt lại, nàng suy nghĩ rất nhiều.
Bùi Tễ đọc một giờ. Cô chú ý nhịp thở, lực độ nắm tay mình của Tống Nhĩ, điều chỉnh dần âm lượng, cho đến khi chắc chắn nàng ngủ rồi, mới dừng lại.
Sau khi dừng lại, Bùi Tễ nhìn số trang, để lần sau Tống Nhĩ còn cần cô đọc sách, có thể tiếp tục đọc.
Trản đèn đầu giường u ám. Bùi Tễ cầm sách trên tay, cô muốn rút tay về, nhưng Tống Nhĩ ngủ không yên ổn.
Bùi Tễ đành phải ngồi yên. Cô không muốn đọc sách, cũng không muốn suy nghĩ, vì thế liền không có việc để làm. Ánh mắt rơi xuống Tống Nhĩ, cô liền nhìn nàng.
Hai mắt Tống Nhĩ nhắm nghiền, ngực nàng phập phồng lên xuống. Nàng mặc đồ ngủ màu xanh nhạt, không cài cúc trên cùng, có thể nhìn được cổ và xương quai xanh. Môi nàng màu đỏ nhạt, là màu sắc của nữ hài trẻ trung xinh đẹp lại sạch sẽ đơn thuần.
Bùi Tễ quan sát thật lâu, ở trong đầu phác họa mỗi một tấc da tấc thịt trên mặt Tống Nhĩ, như đang làm một thí nghiệm cần sự chú ý quan sát tập trung cao độ.
Cô quan sát rất kỹ. Lông mi, mái tóc, tai nhỏ ẩn dưới tóc mai, xương quai xanh, tất cả các khía cạnh của Tống Nhĩ. Tống Nhĩ khi cười nói, Tống Nhĩ khi dò dẫm bước đi, Tống Nhĩ khi giận dỗi quay lưng không để ý đến cô, Tống Nhĩ khi chậm rãi đi dưới đèn đường, nói muốn học một môn tên là "Hỉ nộ ái ố, tất cả những trải nghiệm và ý tưởng của Bùi Tễ".
Bùi Tễ suy nghĩ rất nhiều, chờ đến khi hồi lại thần, đã qua hai giờ sáng, nhưng Bùi Tễ hoàn toàn không buồn ngủ.
Cô nhẹ nhàng rút tay khỏi tay nàng. Lúc đứng lên, chợt nhớ ra một chuyện, Tống Nhĩ hôm nay không chúc cô ngủ ngon. Cô cúi người xuống, dừng lại ở khoảng cách một nửa chiều cao của Tống Nhĩ, nhìn đôi mắt đang nhắm của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon Tống Nhĩ."