Cầu Cầu phát hiện tâm tình Tống Nhĩ cải thiện rất nhiều.

Khi mấy nhân viên nói lo lắng cho Tống Nhĩ, Thẩm Tri Chu nói, mấy ngày nay cảm xúc Tiểu Nhĩ tốt hơn nhiều, muốn một lần nữa sắp xếp công tác. Rồi chị lẩm bẩm nói, làm gì có nghệ sĩ nào bốn tháng mà không làm việc, tạm thời không lộ diện được thì viết nhạc ra album cũng được a, album tiếp theo chọn lâu như vậy mà vẫn chưa hài lòng.

Thực ra, là sốt ruột.

Bốn tháng, chưa kể đến đối tác gọi vô số cuộc thúc giục mỗi ngày, chỉ riêng fans hâm mộ thôi đã mau ứng phó không nổi. Bài viết trên douban hỏi Tống Nhĩ đi đâu cứ xóa một cái lại đăng một cái, blogger tận hết lực quạt gió thêm củi, thuyết âm mưu nào cũng có.

Fans một bên mắng phòng làm việc vô năng, một bên lo lắng Tống Nhĩ rốt cuộc ra chuyện gì.

Vô thanh vô tức lâu như vậy, ai đều biết, nhất định là xảy ra chuyện.

Lòng người dao động, chỉ dựa vào phòng làm việc và mấy đại fans nỗ lực trấn an, nhưng sắp trấn an không được.

"Lý Thắng Bách còn chưa có hồi âm. Mấy ngày nay ông ta tổ chức hội thảo ở nước ngoài, rất phong bế." Cầu Cầu nhắc tới việc này, quả thực chán nản. Thẩm Tri Chu tìm không ít người phi phú tức quý* đứng giữa móc nối quan hệ, nhưng thứ nhất hai người không cùng một giới, luôn có bức tường vô hình ngăn cách. Thứ hai không biết có phải do giới học giả đều đặc biệt quật hay không, Lý Thắng Bách chính là không để ý tới.

*Phi phú tức quý (非富即贵): người giàu có hoặc có quyền thế

Thẩm Tri Chu làm người đại diện đã nhiều năm, phủng hồng không ít nghệ sĩ, lăn lộn trong ngoài giới như cá gặp nước, tầm mắt năng lực rõ như ban ngày, thế nhưng tại chuyện quan trọng nhất lúc này, lại có cảm giác lực bất tòng tâm.

Cô không ở trước mặt Tống Nhĩ phàn nàn quá điều gì, nhưng ngầm không biết ôm bao nhiêu bực bội.

"Lại liên hệ xem sao," Tống Nhĩ thật ra bình tĩnh hơn Cầu Cầu một ít, nhưng bình tĩnh không có nghĩa nàng không để bụng, "Luôn có quan hệ ở đâu đó, lại tìm xem."

Trong ngoài nước có không ít bác sĩ nhãn khoa, vẫn luôn liều mạng tìm Lý Thắng Bách bởi trong tất cả các giáo sư hàng đầu, với trường hợp bệnh lý giống Tống Nhĩ, Lý Thắng Bách có nhiều ca phẫu thuật nhất, tỷ lệ chữa khỏi cũng cao nhất.

Cầu Cầu đáp: "Ý Tri Chu tỷ cũng là như vậy."

Cô lại quan sát Tống Nhĩ. Bởi Tống Nhĩ nhìn không thấy, cô không khỏi đánh giá càng thêm lớn mật. Đánh giá xong, cảm khái: "Lúc cảnh sát Bùi đề nghị mang chị đi đổi hoàn cảnh, mời chị đến nhà cô ấy ở một thời gian, Tri Chu tỷ không đáp ứng. Chị ấy nói muốn đổi hoàn cảnh thì không bằng ra nước ngoài, cảnh sát Bùi bận bịu công tác, sao có thể chiếu cố chị, chị ấy thật sự không yên tâm."

Nước ngoài ít người quen biết Tống Nhĩ, có thể ra ngoài như người thường, không gò bó câu thúc như trong nước. Hơn nữa ba mẹ nàng cũng ở nước ngoài, sang với họ cũng dễ bề chiếu cố.

Lúc ấy, Cầu Cầu cũng cảm thấy cảnh sát Bùi đưa ra kiến nghị thật không đúng thời điểm.

"Kết quả đâu, cảnh sát Bùi đơn độc ở với chị vài phút, chị đã đáp ứng rồi, làm Tri Chu tỷ tức chết." Cầu Cầu vô cùng tò mò, "Cảnh sát Bùi đã nói gì với chị?"

Tống Nhĩ không nói cho cô, cầm gậy dò đường gõ xuống đất: "Thu lòng hiếu kỳ của em lại."

Nhưng không có vẻ không vui.

Cầu Cầu không muốn dò hỏi tới cùng, chỉ là tùy tiện tán gẫu mà thôi. Hơn nữa cô cảm thấy dù cảnh sát Bùi nói gì đi nữa thì kết quả cuối cùng khá mỹ mãn, Tống Nhĩ thật sự giải tỏa được áp lực, tâm trạng cũng ngày càng tốt.

"Thu thì thu." Cầu Cầu cười nói. Cô nhớ ra một chuyện, đi tới chỗ cửa xách mấy túi đặt ở tủ giày lên, "Còn có nguyên liệu nấu ăn chị muốn em mang tới, nấu ngay bây giờ sao?"

Cầu Cầu nấu ăn ngon, đôi khi sẽ kiêm cả đầu bếp cho Tống Nhĩ, nấu cho nàng ăn, đã sớm thành thói quen.

Nhưng Tống Nhĩ nói: "Không cần, cất vào tủ lạnh đi."

Cầu Cầu có điểm ngạc nhiên, nhưng không nói gì, theo lời Tống Nhĩ đi cất túi lớn túi nhỏ vào tủ lạnh. Chỉ là lúc xếp vào trong, phải phí rất nhiều tâm tư, bởi tủ lạnh nhà giáo sư Bùi thật sự quá sạch sẽ chỉnh tề. Đồ bên trong, được sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, từ nhẹ đến nặng, thậm chí còn phân loại theo cả hình dạng.

Cầu Cầu thầm kinh ngạc thán phục, thậm chí hoài nghi có khả năng giáo sư Bùi nghiên cứu không phải miễn dịch học mà là toán học, vận dụng tối đa năng lực tính toán không gian để phục vụ cho chứng OCD của mình. Nếu không, cô làm sao mà giữ được chừng đấy không gian trong tủ lạnh chỉnh tề đến tận cùng?

Cửa đóng lại, căn nhà khôi phục yên tĩnh.

Tống Nhĩ thế mà cảm thấy, an tĩnh mới là trạng thái bình thường của nàng. Rõ ràng nàng bước vào môi trường lúc nào cũng luôn an tĩnh này, mới hơn nửa tháng.

Nàng cầm lấy di động, muốn nói gì đó với Bùi Tễ, rồi lại lo lắng sẽ quấy rầy chị.

Rốt cuộc, Bùi Tễ về nhà không nhiều lắm, chị hẳn rất muốn giành thêm thời gian với ba mẹ.

Tống Nhĩ rối rắm. Nàng nghĩ đến vừa rồi Cầu Cầu hỏi nàng, Bùi Nghệ đã nói gì với chị.

Kỳ thật cũng không có gì, Bùi Nghệ chỉ nói: "Bùi Tễ đạt được giải thưởng mà chị ấy được đề cử trước đó. Chị giờ là nhà miễn dịch học hàng đầu thế giới."

Sau đó, lại hỏi nàng: "Không phải em vẫn luôn muốn nhận thức chị ấy sao? Chị có thể giúp em."

Nếu đặt ở trước đây, trước khi nàng bị mù, nàng có lẽ sẽ còn suy xét. Nhưng khi đó, nàng đang đắm chìm trong nỗi thống khổ mất đi ánh sáng.

Nàng nghĩ, nếu nàng mất đi ánh sáng, vậy nàng có thể đến gần một ngôi sao, để ánh sáng của chị rọi sáng lên nàng.

Hiện tại, nàng đã ở gần ngôi sao. Ánh sáng của nó rực rỡ, nhưng không hề chói mắt. Nó chỉ lạnh lùng, nhưng không thương tổn người khác, mà rất ôn nhu.

Tống Nhĩ ngày càng không biết làm sao. Nàng ngày càng tham lam, đã không còn thoả mãn với việc chỉ ở bên cạnh ngôi sao, không còn thoả mãn với việc chỉ đi cảm thụ ngôi sao, nói chuyện với nó.

Nàng, muốn giữ ngôi sao làm của riêng. Nàng, muốn sở hữu ngôi sao kia.

Ngón trỏ Tống Nhĩ gõ lên mặt sau điện thoại. Nàng thấy mình như kẻ xấu, tâm cơ thâm trầm, mưu tính đã lâu. Nhưng khi nghĩ đến Bùi Tễ, lại cảm thấy nàng làm kẻ xấu cũng không thành vấn đề.

Nàng thật lo cho Bùi Tễ, bởi quan hệ giữa chị và ba mẹ không tốt. Một mặt, nàng hy vọng Bùi Tễ có thể nói chuyện nhiều hơn với ba mẹ, có thể vui vẻ lên, nhưng mặt khác, nàng sợ chị ở đó chịu ủy khuất.

Bùi Tễ không phải chờ lâu, bảo mẫu thực mau quay lại, dẫn cô vào nhà.

Bùi Dụ An ở phòng khách, ông nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Triệu Nguyên không ở.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Dụ An mở mắt ra, ánh mắt dừng lại trên người Bùi Tễ, gật đầu: "Tới ngồi." sau đó kêu bảo mẫu, "Lấy chút đồ uống ra đây."

Nói xong, ông lại hỏi Bùi Tễ: "Muốn uống gì?"

Bùi Tễ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nghe ông hỏi, liền nói: "Đều được."

Bùi Dụ An thoáng nhìn về phía bảo mẫu. Bảo mẫu rất biết ý, cười nói: "Vậy ép ít nước mơ ngọt đi, nhà có mơ rất tươi."

Bùi Dụ An gật đầu.

Bảo mẫu liền đi phòng bếp bận việc.

Lễ tang Bùi Nghệ, Bùi Tễ từng tới đây một lần. Hiện tại lại đến, vẫn xa lạ như cũ, vẫn không quen thuộc như cũ. Cô không đánh giá cách bài trí căn nhà, cũng không nhích tới nhích lui, mà an phận ngồi yên một chỗ, thoạt nhìn trầm ổn mà bình tĩnh, như sắp tham dự một cuộc hội thảo quan trọng.

Bùi Tễ ít nói ngay khi còn nhỏ. Từ nhỏ tới khi trưởng thành, trong mắt người khác, cô luôn có điểm yếu ớt. Bởi những bạn học xung quanh luôn mãi lớn tuổi hơn cô; cô ở trong đám đông, luôn mãi gầy gò cô độc, luôn mãi lạc lõng. Lên đến sơ trung, vì còn quá nhỏ, lại không biết cách giao tiếp, thậm chí suýt bị bạo lực học đường.

Nhưng theo thời gian, cô dần lớn lên, thành tựu ngày càng cao, điểm lạc lõng kia dần biến thành khó có thể với tới. Cô độc yếu ớt trong mắt người khác nhiều năm trước, theo năm tháng, cũng biến thành khí chất đặc biệt, người thường khó lòng bì nổi.

Bùi Dụ An nhìn cô, muốn mở lời, lại phát hiện tìm không ra đề tài. Nói gì đây? Quan tâm công tác? Công việc của cô, ông nơi nào nói được. Quan tâm sinh hoạt cá nhân? Ông căn bản không biết cô sống thế nào, bạn bè là những ai, thích làm gì, hiện giờ là độc thân hay đã có người yêu.

Bùi Dụ An đột nhiên thấy thật phiền.

Cuối cùng, là Bùi Tễ mở lời trước: "Mẹ đâu?"

Bùi Dụ An thầm thở phào, thì ra là chuyện này, đáp: "Nằm trên lầu, thân thể không được khỏe."

Bùi Tễ hỏi: "Nơi nào không khỏe? Đã đi khám bác sĩ chưa?"

Bùi Dụ An ngẩn người một lúc, mới nói: "Tinh thần không tốt lắm, không ngủ được, khám bác sĩ cũng vô dụng."

"Đây là vấn đề tâm lý. Nếu nghiêm trọng, nhất định phải tìm bác sĩ tâm lý để tư vấn." Bùi Tễ nghiêm túc nói. Khi cô nói chuyện, đôi mắt luôn thực khẳng định, như thể cô đều thập phần tin tưởng mỗi lời cô nói.

Bùi Dụ An nhất thời cứng họng, một lát sau mới nói: "Để sau đi."

Bùi Tễ nhíu mày. Cô học y, cho rằng dù là vấn đề thân thể hay tâm lý, khi bản thân không điều chỉnh được, đương nhiên nên giao cho người có chuyên môn phụ trách.

Mẹ vì Bùi Nghệ mà đi không ra. Lâu như vậy, hiển nhiên mẹ không tự điều chỉnh được. Mẹ cần can thiệp tâm lý, thay vì mặc kệ nó hãm ngày càng sâu.

"Con có thể giúp mẹ tìm một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy......" Bùi Tễ thử đề nghị.

Bùi Dụ An không chờ cô nói xong đã xua tay: "Nói sau, không gấp."

Hình như ông không muốn thảo luận chuyện này.

Bùi Tễ hoàn toàn không hiểu tại sao sinh bệnh khám bác sĩ, một việc đương nhiên như thế, ông lại không muốn nhắc đến. Cô không nói, nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy, mẹ cần gặp bác sĩ.

Đề tài vì thế mà gián đoạn, không khí có chút xấu hổ.

May mắn, bảo mẫu mang nước mơ ngọt ra, đưa cho Bùi Tễ, muốn cô mau nếm thử.

Bùi Dụ An trên mặt mang theo chút cười, nói: "Nhất định phải nếm thử, trù nghệ dì Lưu rất tốt, trưa con lưu lại ăn cơm." Nói xong, sợ Bùi Tễ cự tuyệt, lập tức quay sang bảo mẫu, thúc giục: "Có thể chuẩn bị cơm trưa. Hôm nay Bùi Tễ không đi."

Bảo mẫu tất nhiên đáp ứng.

Bùi Tễ nhận ra ba so với lần trước trong điện thoại hiền lành hơn nhiều. Tuy không biết tại sao ba thay đổi, nhưng cô vẫn rất vui, lâu rồi cô không ở nhà ăn cơm.

Cô cầm ly nước mơ, thử uống một ngụm.

Thật ra cô không thích nước trái cây, loại nào đều không thích. Nhưng cô vẫn nghiêm túc uống hết ly nước, hơn nữa kiệt lực đánh giá thật chân thành: "Rất ngon."

"Tiểu Nghệ thích nhất cái này, nên trong nhà vẫn luôn chuẩn bị." Bùi Dụ An nói.

Hóa ra là vậy, Bùi Tễ gật đầu. Cô không khó chịu vì Bùi Dụ An đem thứ Bùi Nghệ thích đưa cho mình. Cô cảm thấy hôm nay tới đây là đúng đắn, bởi thái độ ba đối với cô hòa khí rất nhiều.

Cô đặc biệt vui vẻ, gắng sức nói nhiều hơn. Đáng tiếc, ba dường như không quá hứng thú với mấy đề tài cô nói, nhưng Bùi Tễ không chán nản. Cô nghĩ, sẽ càng ngày càng tốt.

Bữa trưa gần xong, Bùi Dụ An đứng lên, nói: "Ta đi gọi mẹ con xuống ăn cơm."

Bùi Tễ nghe vậy, phỏng đoán mẹ không nghiêm trọng đến nỗi vô pháp xuống giường, thế nên an tâm hơn, gật đầu: "Vâng."

Bùi Dụ An rời đi, phòng khách liền có vẻ quạnh quẽ. Bùi Tễ đã quen với yên tĩnh, yên tâm ngồi chờ ba mẹ xuống rồi cùng nhau ăn cơm.

Cô thấy bàn ăn trong phòng bếp là kiểu hình tròn. Bàn tròn rất thích hợp cho người một nhà sử dụng.

Cô đợi hồi lâu, bảo mẫu đã bưng tất cả thức ăn lên bàn, Bùi Dụ An và Triệu Nguyên vẫn chưa thấy xuống. Bảo mẫu đang sắc thuốc cho Triệu Nguyên, phải trông chừng, đi không được, đành nói: "Còn không xuống là thức ăn lạnh mất. Cô lên xem sao, hay là xảy ra chuyện gì."

Bùi Tễ cảm thấy có lý, nên đi lên lầu.

Phòng ba mẹ nằm trong cùng. Bùi Tễ bước tới, phát hiện cửa mở, nhẹ nhàng thở ra, thế này thì có thể bỏ qua hai bước gõ cửa và chờ cửa mở.

Khi đến gần, giọng nói trong phòng cũng ngày càng rõ.

Bùi Tễ dừng lại, bởi cô nghe được Triệu Nguyên hỏi: "Ông giữ nó lại làm gì?"

Bùi Tễ luống cuống không biết làm sao.

Giọng Bùi Dụ An lập tức truyền đến, ông rất kiên nhẫn, cố gắng nói đạo lý: "Tôi biết, bà không thích Bùi Tễ, tôi cũng không thích. Nhưng Tiểu Nghệ không còn, chúng ta chỉ còn một đứa con gái là nó, không được chọn."

"Chỉ còn một đứa, tôi cũng không cần!" Triệu Nguyên nói chắc như đinh đóng cột.

Bùi Tễ bất giác lùi lại một bước.

Cô đứng trên hành lang, đột nhiên không biết nên làm gì. Dần dần, cô cảm giác ngực bắt đầu quặn đau.

Cô phản ứng rất chậm, nhận thức về cảm xúc càng chậm hơn. Điều này Bùi Tễ biết, cho nên, đương khi thấy mình thở không nổi, trái tim co rút từng cơn, cô đã rất kinh ngạc, kinh ngạc mình thế nhưng có phản ứng dữ dội như vậy.

Hóa ra hôm nay ba hòa khí với cô, bởi vì Bùi Nghệ không còn nữa, ông không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng ngay cả khi không còn lựa chọn, mẹ thà rằng không chọn gì cả, còn hơn là muốn cô.

Bùi Tễ lùi lại hai bước, quay người đi xuống lầu. Cô ngồi trở lại chiếc ghế ban đầu, thực mê mang. Cô đánh mất phương hướng, không biết nên chạy đi đâu, cũng không hiểu vì sao, mình lại ở chỗ này.

Di động rung hai lần. Bùi Tễ mờ mịt cúi đầu nhìn xuống, là hai tin nhắn WeChat. Cô đờ đẫn ấn vào, thấy được tin nhắn thoại của Tống Nhĩ.

Bùi Tễ không còn bất kỳ khả năng cảm thụ nào, chỉ dựa theo bản năng và quán tính, click mở khung thoại, click mở tin nhắn đầu tiên.

Tống Nhĩ gọi: "Giáo thụ......" sau đó là vài giây im lặng.

Bùi Tễ lại click mở tin thứ hai.

Giọng Tống Nhĩ sinh động hơn, như là kiều khí tiểu miêu: "Nếu xong việc, chị phải nhanh về nhà nha. Em ở nhà chờ chị."

Về nhà...... Bùi Tễ chớp mắt, thanh tỉnh. Tin nhắn thứ ba của Tống Nhĩ cũng theo sau tiến vào.

"Mau trở về đi. Em dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chị nhất định phải nhớ khen em." Tống Nhĩ mềm giọng thúc giục. Nàng như là thật sự thật sự phi thường cần Bùi Tễ, cần Bùi Tễ trở lại gian phòng có hai người.

Mà gian phòng kia, trong miệng Tống Nhĩ, là nhà, hơn nữa vĩnh viễn đều cần Bùi Tễ.

-------------------

P/S: Hôm nay tiêm vacxin, tay đau quá, muốn khóc (ಥ﹏ಥ)