Tiêu Sĩ Lãng là người thật gầy, hiện tại bởi vì đang bệnh mà khí sắc càng không tốt. Dù vậy, vừa nghe nói có khách tới chơi, vẫn vội vàng từ trên giường ngồi dậy.

“Là bằng hữu của Tiểu Tiểu? Thật có lỗi, thân thể lão phu không tốt……” Tiêu Sĩ Lãng nói xong còn ho khụ khụ.

Tiểu Tiểu lật đật chạy qua vỗ nhẹ lưng cha nàng .“Cha, ngươi đừng đứng lên, cơn sốt mới lui, ngủ nhiều một chút. Hay là con lấy chén cháo vừa hầm xong cho người?”

“Tiêu tiên sinh không cần vội, không cần khách khí. Ta chỉ nghe nói thân mình ngươi không khoẻ, hôm nay đi ngang qua thuận tiện đến thăm hỏi một chút.” Phàn Ngưỡng Cực tựa hồ đã trấn định không ít, chẳng bù ban đầu thần sắc khốn đốn.

Xem ra nàng hai ngày này là vì cha nàng bị bệnh mà bận tối mày tối mặt, thậm chí ngay cả quán trà kia cũng không đến. Như vậy hắn có thể tha thứ thái độ vừa mới nãy của nàng, dù sao không phải nàng không muốn gặp hắn, mà là vì muốn chiếu cố cha nên mới thế.

Tuy rằng Tiểu Tiểu đang muốn dời đi sự chú ý củcha nàng, nhưng Tiêu Sĩ Lãng vẫn cảm thấy hứng thú đối với Phàn Ngưỡng Cực.

“Vị Phàn công tử này là ở nơi nào nhận thức tiểu nữ?” Tiêu Sĩ Lãng tò mò hỏi.

“Ách, cha, Phàn công tử là ở quán trà nghe ta kể chuyện……” Tiểu Tiểu nhanh chân xen mồm, nói xong còn quay đầu cảnh cáo liếc nhìn Phàn Ngưỡng Cực một cái, không cho hắn nói khác nàng. Nàng cũng không hy vọng cha biết nàng vì sinh kế, mà thiếu chút nữa bị bóp chết ở phủ Bình Quận vương.

“Nhưng không phải ngươi mỗi lần đều phẫn nam trang (= gái giả trai)? Ai, nếu không phải bất đắc dĩ, ta thực không hy vọng ngươi xuất đầu lộ diện, thật sự rất vất vả.” Tiêu Sĩ Lãng thở dài.

“Lúc đầu thì không biết, nhưng sau khi trở thành 'bằng hữu', hắn mới biết ta là…… cô nương a.” Nàng hai ba câu giải thích sơ sài, tận lực đem lời nói dối làm như tình huống thật, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ, để tránh về sau chính mình quên mà làm lộ.“Còn có, cha, kể chuyện thực có ý tứ, Phàn công tử đã nói qua ta có khiếu kể chuyện trời cho, đúng không?”

Phàn Ngưỡng Cực tiếp thu ánh mắt nàng truyền tới cảnh cáo kia n, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười một chút.“Thật ra cái kia, nàng này mở miệng có thể nói chuyện tốt, ta thường cảm thấy bị bại bởi nàng đấy!”

“Ai, thân thể ta nếu tốt một chút thì tốt rồi.” Tiêu Sĩ Lãng vẫn là không chịu để nữ nhi đi ra ngoài làm việc vất vả.

“Tiêu tiên sinh thân thể nơi nào không khoẻ?” Phàn Ngưỡng Cực hỏi thăm.

“Lúc bắt đầu tựa như phong hàn bình thường, ho khan rồi sốt lên, sau lại uống thuốc một thời gian liền tốt hơn nhiều, nhưng mấy ngày này lại bắt đầu nóng sốt……” Tiêu Sĩ Lãng cứ như vậy cùng hắn bắt đầu tán gẫu.

Tiểu Tiểu trong lúc nhất thời không chen miệng vào được. Chính là nàng vẫn cảm thấy nhanh chóng đem Phàn Ngưỡng Cực đi mới có vẻ an toàn, để tránh hắn lắm miệng nói linh tinh. Nếu cha biết nàng gặp phải phiền toái gì, khả năng sẽ không cho nàng đi kể chuyện nữa, thậm chí không muốn dùng bạc do đi mượn này để xem bệnh.

Nhà bọn họ tuy rằng không có tiền, nhưng cha nàng xuất thân là người đọc sách, nên vẫn có cốt khí, đối với chuyện thị phi so với người những khác đều trọng hơn.

“Cha, Phàn công tử có thể có việc không thể ở lâu, không bằng người lại ngủ trước –” Tiểu Tiểu cố gắng tìm cái khe hở để chen vào.

“Ngươi – nha đầu kia, làm sao tùy tiện chen ngang khi người khác nói chuyện? Không thấy ta cùng Phàn công tử đang nói chuyện phiếm sao? Đi, chuẩn bị một chút.” Tiêu Sĩ Lãng xoay người cùng Phàn Ngưỡng Cực nói: “Không ngại liền lưu lại tệ xá, ăn cơm xong lại đi đi! Khó được có bằng hữu Tiểu Tiểu đến, không thể hảo hảo chiêu đãi, lão phu thật sự áy náy.”

Tiêu Tiểu Tiểu bất khả tư nghị miệng mở ra lại khép vào, khép vào rồi lại mở ra, xem ra có chút buồn cười. “Có thể…… Nhưng hôm nay chỉ có cháo hầm, Phàn công tử ăn không quen loại thô trà đạm phạn (cơm canh sơ sài) này……”

Phàn Ngưỡng Cực lại tuyệt không hợp tác, chắp tay liền hướng Tiêu Sĩ Lãng nói: “Vãn bối là tới thăm bệnh, còn làm cho Tiêu tiên sinh chiêu đãi, thật thấy hổ thẹn?”

“Không cần khách khí, cùng ngươi nói chuyện, ta cảm giác tinh thần tốt rất nhiều. Đến, ngồi ngồi xuống, chúng ta lại tâm sự.” Tiêu Sĩ Lãng ý bảo hắn ngồi xuống ghế dựa trước giường.

Tiểu Tiểu thấy thế đành phải dậm chân một cái, bĩu môi đi ra ngoài, chuẩn bị nhiều món để đãi khách, bằng không đợi chút cha nàng sẽ hội mất hứng. Thực không hiểu cha vì sao thích hắn, đối hắn thật tốt, lần đầu tiên gặp mặt liền mời hắn ăn cơm.

“Nào có người như vậy, nói đến là đến, còn ở lại ăn cơm đâu!” Tiểu Tiểu đi ra ngoài than thở, lại bị Ba Cách canh giữ ở tiền viện toàn bộ nghe vào trong tai.

Ba Cách xem phản ứng của nàng, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười.“Tiểu Tiểu cô nương, ta đến giúp ngươi đi! Nhìn xem muốn chẻ củi hay là nấu nước, việc nặng nề đều giao cho Ba Cách.”

“Ba Cách đại ca, kia làm sao có thể? Ngươi là khách đấy!” Tiểu Tiểu cũng không phải không biết xấu hổ mà sai phái hắn.

Ba Cách thích vị tiểu cô nương này, bởi vì nàng tuy nhận thức vương gia, cũng chưa từng đối với hạ nhân bọn họ vênh mặt hất hàm sai khiến, ngược lại còn luôn kêu hắn “Đại ca”, làm cho hắn muốn nhịn cũng không nhịn được mà muốn đối nàng thật tốtHơn nữa, chỉ cần là người có thể làm cho vương gia vui vẻ, Ba Cách hắn đều nguyện ý đối người nọ hảo.

“Lúc này có cái gì? Tiểu Tiểu cô nương hiện tại muốn nấu cơm sao? Ba Cách giúp ngươi nấu nước.” Ba Cách vén tay áo lên.

Tiểu Tiểu do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiếp nhận trợ giúp của hắn.“Được rồi, ta đây sẽ cố gắng nấu ăn ngon một chút, đợi lát nữa ngươi ăn nhiều hai chén nha!”

Nói thực ra, sau khi cha bị bệnh, việc nặng trong nhà đều là chính nàng làm, chỉ là nấu nước trong phòng bếp, nàng phải chạy tới lui nhiều lần, dù sao nàng khí lực yếu, đành phải như vậy.

Nàng đến vườn rau hái được mấy thứ có thể ăn, lại chuẩn bị thêm một ít ướp một ít đồ nấu canh. Dù sao đều là thô trà đạm phạn, là Phàn Ngưỡng Cực chính mình muốn lưu lại ăn cơm, ăn không quen nàng cũng mặc kệ.

“Tiểu Tiểu cô nương, ngươi đừng bực vương gia, hai ngày này ngươi không có tới, hắn kỳ thực lo lắng.” Ba Cách đem nước đổ đầy lu, tìm đề tài nói chuyện.

“Lo lắng cho ta? Lúc hắn vừa mới vào biểu cảm thực mất hứng nha!” Tiểu Tiểu hơi hơi chu miệng lên.

Tuy rằng Phàn Ngưỡng Cực là vị vương gia cực kỳ tôn quý, nhưng bởi vì lần đầu tiên chạm mặt chính là tình huống quan hệ đến sinh tử, nàng sớm không đếm xỉa đến, thế cho nên đối với hắn thái độ nói chuyện thẳng thắn. Kỳ thực tinh tế mà nghĩ, hắn hôm nay đối nàng cũng không có quá đáng, chỉ là nàng vẫn cảm thấy bị tổn thương tâm khổ sở.

Kỳ thực nàng không nên có loại phản ứng này, không phải sao?

Nhưng nàng vì cái gì không thích hắn dùng kia thái độ đối xử nàng? Vì sao cảm thấy không thoải mái như vậy? Cho dù ngày ấy hắn thân thiết hôn nàng, cũng không có nghĩa là nàng có thể cùng hắn bình khởi bình tọa (địa vị ngang bằng) kết giao. Nghĩ đến cái hôn kia, mặt nàng lại nóng lên. Mấy ngày nay bởi vì bận rộn chiếu cố cha, cũng chưa nghĩ nhiều, ngẫu nhiên nhớ tới cũng chỉ là sững sờ, mặt hồng tai đỏ, lập tức lại bị chuyện trước mắt làm mờ.

Nhưng trước mắt cầm xoong chảo trong tay, vì sao trong nồi hiện lên toàn là đôi mắt hắn nhìn chăm chú?

“Tiểu Tiểu cô nương, vương gia tuy rằng miệng chưa nói, nhưng khẳng định là coi trọng cô nương vị bằng hữu này. Hôm nay gia phái ta đi quán trà tra xét, vừa nghe nói ngươi không đi quán trà, liền trực tiếp tới cửa tìm. Để tìm được nơi này, hao tổn không ít công phu đâu! Ba Cách đi theo vương gia lâu như vậy, rất ít thấy vương gia như thế, cho nên tính tình vương gia nếu có không tốt, ngươi thông cảm hắn nhiều một chút.” Ba Cách nhỏ giọng nói.

“Hắn…… Bình thường không có bằng hữu gì sao?” Khó trách nàng cảm thấy hắn đáy mắt ngẫu nhiên sẽ hiện lên một loại tịch mịch làm lòng người chua xót. Cảm giác ở trong lòng hắn tựa hồ che giấu chuyện cũ không muốn nhắc tới, phảng phất miệng vết thương còn tồn tại, chỉ là hắn không muốn kêu đau, không muốn nói thẳng ra, cứ giả vờ không có việc gì.

“Vương gia…… người ngoài nhìn hắn cảm thấy lạnh đạm, cho nên tri giao (bạn thân/tri kỷ) cũng không nhiều. Hơn nữa trong cung hoàn cảnh phức tạp, muốn có bằng hữu thật tình, thật sự là mong muốn xa vời.” Ba Cách thở dài không tiếng động.

“Đúng vậy, hoàn cảnh kia quả thật không phải dân chúng tầm thường như chúng ta có thể tưởng tượng được.” Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu.“Được rồi, vương gia có thích ăn cái gì không?”

Ba Cách nghĩ nghĩ, hoang mang lắc lắc đầu.“Vương gia không xem trọng việc ăn uống, cũng không phải rất kén chọn.”

“Ngay cả ăn cũng không thấy lạc thú, cuộc sống đối với hắn không phải rất không có ý nghĩa?” Tiểu Tiểu thở hắt ra.“Được rồi, ta liền bộc lộ tài năng, cho các ngươi ăn thô trà đạm phạn hảo tư vị.”

Xem nàng lại nở nụ cười sáng sủa, Ba Cách khóe miệng cũng lộ vẻ nhàn nhạt cười. Vương gia chính là cần một nữ tử như vậy, một nữ tử vui tươi một chút, lạc quan một chút, ngẫu nhiên có thể để cho hắn cười to, làm cho hắn tức giận đến rống to, nữ tử linh động lại từng trải.

Hôm nay, đôi chủ tớ này ở lại Tiêu gia dùng bữa cơm xoàng, không ngờ ngược lại khẩu vị Phàn Ngưỡng Cực lại rất tốt, ước chừng được tới ăn hai chén cơm lớn. Ngay cả Tiêu Sĩ Lãng người bị bệnh lâu ngày tựa hồ cũng có nguyên khí (sức sống) hơn, còn kiên trì xuống giường cùng mọi người dùng cơm, nhất thời căn phòng nhỏ luôn luôn quạnh quẽ bỗng náo nhiệt lên không ít.

Chỉ là Phàn Ngưỡng Cực rốt cuộc đã cùng cha nàng hàn huyên những gì, nàng hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói, tức giận đến nỗi nàng muốn quát hắn một phen.

Sau khi ăn cơm xong, Phàn Ngưỡng Cực mang theo Ba Cách rời đi, còn dặn dò nàng đợi thân mình cha tốt rồi thì đến vương phủ báo danh. Nhưng Phàn Ngưỡng Cực mới đi không bao lâu, Ba Cách lại quay trở lại, còn dẫn theo đại phu đến.

“Tiêu tiên sinh, vị này là Tư Mã đại phu mà công tử chúng ta đã cùng ngài nhắc tới. Để cho hắn giúp ngài xem một chút đi!” Ba Cách trực tiếp nói cùng Tiêu Sĩ Lãng.

“Vậy làm phiền Tư Mã đại phu, thỉnh vị tráng sĩ này phải giãy bày cảm kích của lão phu cùng Phàn công tử.” Tiêu Sĩ Lãng khó cự tuyệt.

Tiểu Tiểu kinh ngạc xem hết thảy phát sinh này, mãi đến lúc đại phu đi rồi, Ba Cách cũng đã đem dược trở lại, nàng cũng không biết Phàn Ngưỡng Cực làm thế nào mà thuyết phục cha nàng chịu nhận sự trợ giúp này. Vị Tư Mã đại phu cùng đại phu trước kia không giống nhau, nói một cách đơn giản ông ta chỉ giúp cha châm mấy chỗ huyệt vị, tinh thần cha lại có vẻ tốt lên rất nhiều, nàng nhịn không được mà cảm thấy thật cao hứng.

Tư mã đại phu này quả nhiên cao minh, chỉ mới hai ngày, bệnh cha nàng đã tốt hơn phân nửa.

Sáng hôm nay, nàng đến quán trà để xin lỗi, nhưng lão bản trà quán đem nàng chửi mắng một trận, còn nói nàng không cần lại đến quán trà kể chuyện. Nàng sớm đoán được kết quả này, cho nên ngay cả áo choàng lão nhân gia, râu đều giảm đi, trực tiếp giả mạo cháu gái “Tiêu lão sư phụ”.

Không có việc cần làm tại quán trà, nàng vẫn quyết định đến vương phủ một chuyến, ít nhất nàng vẫn thiếu Phàn Ngưỡng Cực một lời cảm tạ. Thực ra, hắn không chỉ cho nàng mượn bạc, còn tự mình tìm đại phu xem bệnh giúp cha nàng, có thể nói là ân nhân của nàng. Nếu không phải hắn đưa tay giúp đỡ, khả năng nàng hiện thật không có cách gì dành thời gian cho việc khác.

Mới bước vào vương phủ, hạ nhân liền dẫn nàng đi gặp vương gia. Xa xa liền thấy hắn đang ngồi hóng mát uống trà trong lương đình tại trong hậu, thân ảnh quen thuộc kia khiến nàng dừng chân ngắm nhìn.

Hắn vẫn mặc trường bào đạm sắc (nhạt màu) như cũ, thân ảnh kia nhìn thế nào cũng đều có hương vị tịch liêu, có lẽ là do khí chất chính hắn, khiến cho người ngoài cảm thấy khó thân cận. Kỳ thực hắn tâm địa không tệ, chỉ là mọi người không hiểu!

“Vương gia!” âm thanh nàng thanh thúy như tiếng ngọc va chạm, cực kì trong trẻo lại dễ nghe.

Phàn Ngưỡng Cực trong tay cầm quyển sách xoay người, vừa thấy nàng đến, đáy mắt thoáng qua một chút vui sướng, nhưng rất nhanh rút đi.“ Cha ngươi tốt chút nào không?”

Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Phàn Ngưỡng Cực kỳ thật rất rõ ràng thân mình Tiêu Sĩ Lãng đã chuyển biến tốt, bởi vì Tư Mã đại phu phải hồi báo tình hình đối phương cho hắn. Tư Mã đại phu là trưởng bối hắn nhận thức đã nhiều năm, y thuật rất cao.

“Tốt hơn nhiều, hôm nay đã có thể xuống giường đi lại. Cám ơn vương gia trợ giúp, cha muốn ta thiên giao đại vạn giao đại (đại khái hiểu là ngàn nhắn vạn gửi) nói rõ hảo hảo cám ơn 'Phàn công tử'.” Tiểu Tiểu bĩu môi nói.

Phàn Ngưỡng Cực cười ra tiếng.“Phàn công tử? Xem mặt ngươi kia không cho là đúng.”

“Ta thiếu chút bị ngươi hù chết, còn nói sao! Muốn tới cũng không báo trước, ta thật sự sợ ngươi nói nhầm, làm cho cha ta biết ngươi là vương gia, … và là chủ nợ lớn của ta.” Tiểu Tiểu không được nhịn oán trách.

Phàn Ngưỡng Cực hiển nhiên không xem ra gì, chỉ cười cười. “Ta không phải phối hợp rất khá sao? Ngươi không muốn ta nói, ta nửa câu cũng không nói, về sau ngươi nên làm trâu làm ngựa báo đáp ta nha!”

“Làm trâu làm ngựa?” Nàng nheo lại mắt. “Ngươi thiếu con ngựa kéo xe sao? Hay là ruộng ngươi cũng xuống trồng trọt? Ta đây có thể làm trâu giúp ngươi cày ruộng.”

Hắn còn thiếu người sai bảo sao? Nói là làm trâu làm ngựa thật sự là rất khoa trương.

“Cẩn thận, những lời này ngươi nói, ta sẽ đi làm ruộng.” Hắn trưng bộ mặt nghiêm túc cảnh cáo nàng, nhưng là đáy mắt ý cười đã tiết lộ cảm xúc chân chính của hắn. Nha đầu kia không hiểu, chỉ cần nàng ở bên người hắn, hắn đã khoái hoạt rất nhiều, so với việc nàng làm trâu làm ngựa còn được hơn.

Tiểu Tiểu bĩu môi, đem gói đồ trong tay tha xuống bàn. “Này đưa cho ngươi, lễ vật kết bạn.”

“Cái gì vậy?” Hắn nghiêng người tò mò.

Nàng đem gói đồ mở ra, lấy ra một cái bình đào (bình gốm sứ ) đơn giản, dùng tay ngắt một miếng mận đưa cho hắn.“Này!”

Hắn phản xạ há mồm cắn, nhất thời mùi vị chua chua ngọt ngọt kia tràn ngập miệng, chua đến nỗi hắn muốn ứa nước mắt, mặt nhăn lại, bộ dáng thật là thú vị.

“Chua sao? Xem biểu cảm của ngươi kia.” Tiểu Tiểu cũng ngắt một miếng cho vào miệng.“Ân, không có a, độ chua thực vừa vặn. Quả mận này ngâm như vậy ăn siêu ngon đây! Hôm đó lấy về nhiều như vậy, cũng chưa thời gian làm, cũng may mà không đến nỗi. Hôm qua ta ngâm quả mận ngon lắm, cha ta ăn thật nhiều. Nguyên lai ngươi sợ chua?”

“Nào…… Nào có?” Hắn ra vẻ trấn định, đem ẩm ướt trong mắt kia mất đi. “Ngươi cho là mấy miếng này rất chua.” Hắn không tin lại hướng nàng giảo miệng, muốn nàng lại cho một miếng nữa.

“Lại muốn ta lấy cho ngươi?” Nàng vểnh môi lại ngắt một miếng cho hắn.

Hắn nhẫn nại cắn cắn, cũng may lần này không chua đến hắn muốn khóc, mà mùi vị chua đó cũng thập phần ngon miệng. “Này cũng tạm.”

“Cũng tạm? Làm ơn, ta ngâm mận tiếng lành đồn xa đấy! Đại thẩm cách vách còn muốn mua của ta, ta cũng không bán cho nàng đâu! Ba Cách đại ca còn nói ngươi không kén chọn, kỳ thực hắn ta hiểu lầm lớn, rõ ràng rất kén chọn!” Nàng còn phê bình hắn.

“Ngươi cùng Ba Cách nói xấu ta?” Hắn nheo lại mắt hỏi.

“Nói xấu? Ngươi không biết Ba Cách đại ca sao? Cho dù trên đời tất cả mọi người nói ngươi là người xấu, hắn vẫn cảm thấy vương gia tốt nhất.” Nàng vừa cắn cắn miếng mận vừa nói.

“Nha, như vậy ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy ta tốt hay là không tốt?” Ánh mắt của hắn chuyên chú ngóng trông nhìn nàng, hại nàng nhất thời không được tự nhiên.

Tiểu Tiểu nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng trên mặt có vết tích hơi hơi đỏ lên, tiết lộ tâm tư tiểu nữ nhân của nàng. Nàng lúc này lại nhớ tới việc hắn hôn nàng.“Vương gia cho Tiểu Tiểu mượn ngân lượng, còn mời đại phu giúp cha xem bệnh, Tiểu Tiểu làm sao có thể cảm thấy vương gia không tốt?”

Nhưng hắn vì sao muốn hôn nàng đây? Chính là vì nhất thời xúc động? Hay là hắn muốn biết có cảm giác đối với nữ nhân hay không?

“Mà sao ta thế nào vẫn cảm thấy ngươi thường hay lảm nhảm cái gì, kỳ thực đều là mắng trộm ta?” Hắn nhíu mày.

Bởi vì bị nói trúng, nàng nhất thời lộ ra biểu cảm chột dạ, nhưng muốn phủ nhận đã không còn kịp rồi.“Ta…… Nào có? Ngươi để ta tới vương phủ, ta sẽ đến, Tiểu Tiểu là thực nghe lời.”

“Nha?” Hắn hoài nghi liếc nhìn nàng một cái.“Như vậy…… Lại đây.”

Nàng trừng mắt nhìn, hai người ngồi đối diện cách một tấm bàn đá mà thôi, hắn muốn nàng đi qua làm chi?

“Ngươi xem, nghe lời chỗ nào?” Hắn bày ra tư thế buông tay.

Tiểu Tiểu ngập ngừng đứng dậy, sau đó quy quy súc súc ( co đầu rút cổ như rùa) từ từ đến bên cạnh hắn. “Vương gia, chuyện gì? Muốn tiểu nhân giúp ngươi làm cái gì? Hay là muốn tiếp tục hái quả mận đấy ư? Không thành vấn đề, ta biết trèo cây.”

Xem nàng có chút khẩn trương, nói còn nói ríu rít không ngừng, hắn nhịn không được nở nụ cười.

“Ngươi…… Cười cái gì?” Nàng ảo não lườm hắn.

“Ngươi không cần khẩn trương, giữa ban ngày ban mặt, ta làm sao có thể ăn ngươi?” âm thanh của hắn còn mang theo ý cười.

“Cho dù không phải ban ngày ban mặt, ngươi cũng ăn không được ta.” Nàng không biết lấy can đảm từ chỗ nào, miệng lập tức cãi lại.

Hắn có chút thâm ý nhìn nàng một cái, sau đó đưa tay nắm chặt tay nàng.

“Vương…… Vương…… Vương gia!” Nàng hít thở dồn dập.

“Thế nào?” Hắn đáp chả đâu vào đâu.

“Ta…… Cái kia…… Buông tay!” Nàng thấp thỏm không yên, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Thảm, ngày đó khi hắn hôn nàng cũng là cảm giác này, nàng không nên suy nghĩ miên man.

Ai ngờ người này tựa hồ một chút cũng không hoang mang, ngược lại đem nàng kéo đến trên đùi, sau đó nhàn nhạt nói: “Ngươi không phải vừa mới nói cho dù không phải ban ngày ban mặt, ta cũng ăn không được ngươi. Không bằng chúng ta cứ ngồi như vậy đến tối, xem thử xem có thể phát sinh gì hay không.”

“Kia làm sao có thể?!” Nàng lập tức đẩy hắn ra. Nhưng trọng tâm không ổn định, cả người ngã ngược về sau, cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt, một phen giữ lấy nàng.

Chỉ kéo một cái, tay chân hai người toàn bộ quấn lấy nhau.

“A, buông ta ra, nhanh lên!” Nàng ảo não trừng hắn.

Tay hắn bao bọc thắt lưng của nàng, mà nàng thì đang ôm lấy cổ hắn, tư thế có vẻ thập phần thân mật. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, tinh tế xem da thịt mịn màng kia, khẽ thở dài. “Ngươi về sau vẫn đừng hóa trang thành ông lão.”

“Vì sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.

Hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì ta bỗng nhiên phát hiện ngươi mặc trang phục nữ rất đẹp mắt, còn có…… Điều này rất quan trọng. Ngươi không biết là một đại nam nhân hôn môi một lão già, thoạt nhìn rất thương phong bại tục* sao?”

* 伤风害俗: “Thương phong hại tục”. Trong đó, thương phong = bệnh cảm gió, nhức đầu, sổ mũi. Nhưng “thương phong hại tục” ở đây tương đương với “bại tục đồi phong” hay “ bại hoại phong tục” tức phong tục bị bại hoại, suy đồi.

“Hôn môi lão già?” Đầu óc nàng còn không phản ứng kịp, hắn liền hướng nàng cúi xuống, dứt khoát làm mẫu cho nàng xem.

Hắn lại hôn miệng nàng! Tiểu Tiểu trừng lớn mắt.

Tuy rằng nàng dùng một tay không bị nắm nện hắn, nhưng bởi vì liện quan tư thế, nàng thiếu chút nữa lại ngã ra sau, vội vàng dùng hai tay bám vào hắn.

Hắn cười vì nàng tiếp nhận “ôm ấp yêu thương”, hôn kia lại mang theo vài phần đắc ý.

Nàng ảo não trừng hắn, nhưng nhiệt lực (sức nóng) truyền ra từ bạc môi (môi mỏng) của hắn kia dần dần nuốt lấy kháng cự cùng ngại ngùng của nàng. Nàng cảm thấy cả người nóng lên, chân như nhũn ra, cũng may là nàng ngồi ở trên đùi hắn, bằng không khả năng đã trượt trên đất rồi.

Hắn hơi hơi đình chỉ hôn này, môi cách nàng thật gần.“Tiểu Tiểu?”

Nàng cảm giác hơi thở của hắn phun ở trên mặt nàng, tê tê ngứa ngứa. Nàng ứng thanh không yên lòng:“Ân?”

“Tiểu Tiểu!” Hắn lại gọi.

“Ân?” Nàng hơi hơi lùi lại, ánh mắt lại vừa vặn dừng trên môi hắn. Cái miệng hắn hồng hồng, thoạt nhìn bộ dáng tốt lắm, nàng không nhịn được chìa ramột ngón tay, mơn trớn trên môi hắn.

Đột nhiên con ngươi hắn biến sắc, đáy mắt ý tứ xâm lược càng đậm. Hắn hạ mắt, cắn đầu ngón tay của nàng, sau đó thuận thế t hôn khóe miệng nàng.

Hôn nhẹ nhàng, cẩn thận từ cằm đến vành tai nàng chốc lát liền lưu lâị dấu vết ẩm ướt. Cuối cùng cái miệng của hắn ngậm vành tai nàng nơi mềm mại mảnh nhỏ nhất, lời lẽ động tác hắn quấy nhiễu khiến nàng tâm loạn như ma.

“Vương gia!” Nàng nhắm mắt lại, không biết vẻ mặt này của nàng động lòng người đến cỡ nào.

Ham muốn của hắn bốc lên, thật muốn đem nàng ôm lấy, tìm một chỗ triệt để giữ lấy nàng.

Nhưng là hắn không thể, có một số việc hắn rõ ràng. Hắn không nguyện tùy tiện muốn nàng, hắn hiểu rõ ràng……

Vì thế, hắn đành phải thu lại ham muốn, hơi hơi thở dốc buông cái miệng tham lam của mình ra.

Dây dưa hôn môi, căp mắt đầy nước của nàng chớp chớp nhìn hắn. “Ngươi hôn miệng ta, là muốn biết ngươi có thích nữ tử hay không, đúng không?”

“Cái gì?” Trên người hắn ham muốn chưa hoàn toàn dặp hết, lời của nàng lại làm cho hắn tức giận lên.

“Không phải sao? Không ngờ ngươi thực sự ưa thích nam nhân?” Nàng vẻ mặt thành thật nói.

Phàn Ngưỡng Cực gân xanh giữa trán nổi lên, cảm thấy chính mình đại khái già đi, thậm chí trái tim có cảm giác vô lực. Hắn khẽ cắn môi, một câu đều không trả lời được!

Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lời đồn này? Xem ra lúc trước không bắt nàng kẻ gieo rắc lời đồn này lại đánh một trận là sai! Đều do hắn nhất thời mềm lòng, buông tha nàng. Mà nay hắn lại gặp phải tiểu nữ tử này luôn làm cho hắn bực mình, thật sự là…… Tức mà!