A, phụ nữ, luôn là ngoài mặt bảo không cần.

 

Giang Nam thầm xem thường phụ nữ miệng trái với lòng tên Đinh Linh Lung.

 

Cô bé Đinh Đinh Đinh ôm con chó hôn mê, chu môi nói:

 

“Cún con đáng yêu như vậy sao mấy người có thể ăn thịt nó! Không cho ăn nó!”

 

Vương Đại Hải đang tính bóp cổ chó lộ vẻ mặt khó xử:

 

“A?”

 

Ngô Bán Tiên cố bò dậy, vịn khung cửa nói:

 

“Này Đinh Đinh, nhóc cũng thấy con chó đáng yêu đó là chó dữ, nếu không đã chẳng rượt theo chú tám con phố. Nếu chúng ta không ăn nó, chờ nó tỉnh dậy không chừng cắn cháu đầu tiên!”

 

Đinh Đinh Đinh ôm con chó không chịu buông tay:

 

“Không dám đâu! Tóm lại mấy người không được ăn nó!"

 

Dương Uẩn Ngọc hừ lạnh chỉ cây dâu mắng cây hòa:

 

“Có một số người ghi hận cả con chó, bụng chuột ruột gà!”

 

Ngô Bán Tiên hận chết con chó hại mình mất mặt, ước gì nó thành đồ nhắm rượu, ngoài miệng nói:

 

“Vấn đề không phải hận hay không mà là con chó dữ này nếu chúng ta không ăn nó thì nó sẽ tổn thương người khác, chúng ta ăn nó cũng xem như thay trời hành đạo.”

 


Đinh Đinh Đinh nghiêm mặt kiên quyết nói:

 

“Cháu mặc kệ! Tóm lại không cho mấy người tổn thương nó!”

 

Ngô Bán Tiên bực bội xoa tay, nhức đầu với con bé Đinh Đinh Đinh.

 

Ngô Bán Tiên đảo tròng mắt, nảy ý mới:

 

“Hay chúng ta bỏ phiếu đi, số ít theo số nhiều, vậy là công bằng rồi đi?”

 

Vương Đại Hải gật đầu đồng ý:

 

“Tôi thấy được đấy, công bằng.”

 

Ngô Bán Tiên không cho Đinh Đinh Đinh cơ hội phản ứng, bắt đầu bỏ phiếu ngay:

 

“Tốt lắm, vậy thì đầu phiếu thôi. Ai muốn ăn thịt chó giơ tay lên!”

 

Dứt lời Ngô Bán Tiên giơ tay trước, Vương Đại Hải cũng giơ tay lên, những người khác không có phản ứng gì.

 

Ngô Bán Tiên cau mày nhìn hướng Đinh Linh Lung:

 

“Này mỹ nữ Linh Lung, chẳng phải cô cũng muốn ăn thịt chó sao?”

 

Đinh Linh Lung phủi tay, bộ dáng việc chẳng liên quan mình:

 

“Tôi có ăn hay không đều chẳng sao nên bỏ quyền.”

 

Ngô Bán Tiên gãi đầu, nhe răng hướng Giang Nam:

 

“Chú em Giang Nam đồng ý ăn thịt chó đúng không?”

 

Giang Nam cau mày:

 

“Tôi hả?”

 

Mới rồi Giang Nam định ăn thịt chó chọc giận hệ thống, hiển nhiên thần thú giữ tiệm này khá quan trọng với hắn, hơn nữa có bàn tay vô hình bức hiếp làm hắn theo đổi ý nghĩ.

 

Đinh Đinh Đinh lên tiếng:

 

“Giang Nam không được ăn nó!”

 

Bây giờ thái độ của Giang Nam rất quan trọng. Đinh Linh Lung đã bỏ quyền dẫn đến hai chọi hai, Đinh Đinh Đinh và Dương Uẩn Ngọc hợp thành phe bảo vệ chó, Ngô Bán Tiên và Vương Đại Hải là phe ăn chó. Một phiếu của Giang Nam sẽ quyết định thắng thua của hai phe.

 

Giang Nam tỏ thái độ:

 

“Thôi bỏ đi chú Ngô, anh Hải, đừng ăn, dù sao là một sự sống.”

 

Đinh Đinh Đinh hưng phấn giơ hai ngón tay:

 

“Hoan hô!”

 

Đinh Đinh Đinh nhăn mặt với Ngô Bán Tiên:

 

“Ba với bốn, bên cháu thắng! Mấy người không được ăn nó!”

 

Ngô Bán Tiên nghiến răng, vẻ mặt tiếc nuối:


 

“Giang Nam, chú . . .!”

 

Thịt chó đến bên miệng bỗng bay mất.

 

Giang Nam an ủi vỗ vai Ngô Bán Tiên:

 

“Được rồi chú Ngô, nói sao thì cũng là người xuất gia.”

 

Ngô Bán Tiên buồn bực thở dài:

 

“Chó mập như vậy không ăn thịt rất tiếc.”

 

Vương Đại Hải ở một bên cũng lắc đầu, rất muốn ăn thịt con chó này.

 

Đinh Đinh Đinh sờ đầu chó bự, nói:

 

“Giang Nam, chúng ta ôm nó vào tiệm đi, tránh cho có người muốn ăn nó.”

 

Giang Nam trầm giọng nói:

 

“Ừ.”

 

Giang Nam hơi khó xử, con chó dài hơn một mét, mập mạp, ước lượng bằng mắt cỡ sáu, bảy chục ký, ôm nó hơi khó khăn.

 

Đang lúc Giang Nam nghĩ cách ôm chó sao cho thoải mái thì nó gầm gừ, lắc đầu chó chậm rãi mở mắt ra:

 

“Grao!”

 

Đinh Đinh Đinh hưng phấn kêu lên, khuôn mặt nhỏ tràn ngập nụ cười:

 

“A, tỉnh rồi!”

 

Giang Nam thở phào nhẹ nhõm, con chó này tỉnh thì không cần hắn ôm.

 

Thấy con chó tỉnh, Ngô Bán Tiên tựa vào khung cửa sợ hết hồn lùi lại, nhanh chóng đóng cửa:

 

“Mấy người tuyệt đối đừng cho nó vào!”

 

“Chú Ngô, theo tôi thấy nó chỉ hứng thú với quần đỏ lấy hên của chú, mau mặc áo đạo vào thì chắc không sao.”

 

Mới rồi con chó rượt Ngô Bán Tiên chạy đầy đường là Giang Nam nghĩ ngay tới điều này.

 

Ngô Bán Tiên nghe nhắc mới nhớ mình còn trần trùng trục, trên người chỉ có cái quần đùi. Mặt già đỏ rần, gã vội khoác áo đạo lên người.

 

Con chó lảo đảo đứng dậy, tỉnh táo lại.

 

Đinh Đinh Đinh ngồi cạnh chó to, vừa sờ đầu nó vừa hỏi:

 

“Bé con, mày từ đâu chạy tới đây?”

 

Ngô Bán Tiên trề môi:

 

”Cái con này mà bé khỉ gì!”

 

Ngô Bán Tiên chua xót nói:


 

“Đinh Đinh đã nghe chuyện nông dân và rắn chưa, cẩn thận chút không chừng bị nó cắn một cái.”

 

Ngô Bán Tiên chưa nói hết con chó đã rống vào mặt gã, dường như trút ra bất mãn:

 

“Grao!”

 

Sau đó đầu chó ngoan ngoãn dụi vào cánh tay Đinh Đinh Đinh.

 

Ngô Bán Tiên thấy thế đen mặt:

 

“Tía nó! Tôi bị một con chó làm bẽ mặt?”

 

Đinh Đinh Đinh vui vẻ cười đắc ý, chu môi nói:

 

“Cún con thông minh giống người nhất, nó biết ai cứu nó, ai muốn ăn nó. Có muốn ăn cũng sẽ cắn chú!”

 

“Grao!”

 

Đinh Đinh Đinh dứt lời con chó phối hợp rống hướng Ngô Bán Tiên, nhe hàm răng sắc bén.

 

Tuy cách cửa vẫn hù Ngô Bán Tiên giật nảy mình, bản năng lùi một bước, trợn to mắt hí không dám nói xấu con chó to nữa:

 

“Tía nó!”

 

Thấy bộ dạng chật vật của Ngô Bán Tiên càng làm Đinh Đinh Đinh vui, cô bé vỗ đầu chó:

 

"Đi, chúng ta vào nhà.”

 

Đinh Đinh Đinh đẩy mở cửa tiệm.

 

Ngô Bán Tiên sợ hãi vội trốn sau quầy của mình:

 

“Đừng đừng!”

 

Ngô Bán Tiên cảnh giác quan sát con chó, chuẩn bị tùy thời co giò chạy trốn.

 

Nhưng con chó biểu hiện ra ngoài dự đoán của mọi người, nó rất ngoan, không chạy lung tung, không sủa bậy, theo sát bên Đinh Đinh Đinh. Nó ngẫu nhiên dùng đầu chó dụi vào cánh tay hoặc chân Đinh Đinh Đinh, hoặc thè lưỡi liếm lòng bàn tay cô bé, trông như nó được Đinh Đinh Đinh một tay nuôi lớn.

 

Đinh Đinh Đinh không ngờ con chó to sẽ ngoan đến vậy, cười toe:

 

“Ngoan ngoan ngoan, ngoan quá đi!”

 

Nhìn một người một chó thân thiết với nhau, Giang Nam cau mày. Đã hứa là thần thú giữ tiệm đâu? Không thèm nhìn bố mày một cái, rốt cuộc là chó của ai? Không lẽ vì cô bé Đinh Đinh Đinh đã cứu nó?

 

Giang Nam liếc con chó to một cái, rủa thầm: Mài nghĩ người cứu mài thật sự là con nhóc đó sao?