Ngồi trong xe học về, Ái Kỳ chấp tay lên trán hơi suy nghĩ, nói với Hắc Long đang lái xe: "Điều tra ba người tên Tâm Mỹ, Lưu Vũ, Lưu Phong." Cô muốn xem ba người này lai lịch thế nào.
"Vâng, lão đại." Hắc Long tập trung lái xe, vẫn cung kính trả lời.
Buổi trưa, Ái Kỳ ngồi trong phòng tay cầm báo, trên bàn là cốc cafe khói bay nghi ngút, mùi bay thoang thoảng hòa lẫn vào không khí.
"Lão đại, đã tìm được hàng đang ở Anh, hiện số lượng anh em đã bị tổn hại nhiều, e rằng..." Hắc Tâm đứa cách Ái Kỳ năm mét, trong lòng mang một chút nôn nóng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
"Cái gì?." Ái Kỳ đang đọc báo, nghe xong mặt trầm lạnh xuống, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng Hắc Tâm.
Hắc Tâm sợ hãi cúi đầu, vì biết lão đại đang tức giận, nếu nói lời nào không vừa tai thì bay đầu chẳng chơi. Cô cũng không ngốc, theo lão đại vài năm, cách làm việc của lão đại biết rõ, lão đại cũng không phải người hiền lành, cho dù cô có là người lão đại tin tưởng, thì mất người này vẫn còn nhiều người khác.
"Chuẩn bị, lát nữa sẽ đi." Ái Kỳ dựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt nói, hạn chế sự tức giận xuống.
"Vâng." Hắc Tâm nói rồi ra ngoài, không dám chậm nửa bước.
Ái Kỳ lãnh đạm bước ra ngoài, cô mặc chiếc áo sơ mi được sắn lên gọn gàng, cùng chiếc quần bó sát. Khuôn mặt lạnh lùng, trong lòng đang chứa sự tức giận. Hàng người đứng thẳng người, cúi đầu hô to: "Lão đại."
Hai bên khu đất trống, khoảng cách rộng gần nửa một thị trấn. Hai máy bay tư nhân tiên tiến nhất, nghi rõ của Trần lão đại."Nếu không lấy được hàng, toàn bộ tự xử." Ái Kỳ lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn tất cả, xung quanh cảm giác như ở trong hầm băng.
Chiếc máy bay đi với tốc độ cao nhất thế giới, lao vào làn mây trắng vượt qua đại dương, tới đích đến của Ái Kỳ.
"Lão đại sắp đến nơi rồi." Hắc Long nhìn vị trí một ngôi nhà hoang trên bản đồ, tay lái máy bay.
Ái Kỳ không nói gì, chỉ ngồi trên ghế nhắm mắt như đang ngủ. Từ khi trên máy bay, không gian đều im lặng, chỉ có tiếng gió tác động vào máy bay.
Trên đường đi không có bất kì trở ngại nào, khoảng mười phút máy bay hạ cánh xuống một khu đất trống vừa đủ.
Tất cả mọi người đều chậm rãi xuống. Dẫn đầu là Ái Kỳ, Hắc Long và Hắc Tâm, trên tay đều cầm một khẩu súng.Là người buôn bán vũ khí, súng trên tay họ cầm là một trong những vũ khí hạng nhất thế giới.
Ái Kỳ đứng trước cửa, nhìn Thiên Lưu chủ ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, giọng nói hơi run rẩy: "Xin chào, rất hân hạnh Trần lão đại đã đích thân tới đây."
Ông nhận được tin tức lô hàng đang ở Anh, lập tức đã đến đây. Vừa đến, lại phát hiện có hai máy bay của Trần lão đại. Không nghĩ rằng, cô ta lại nhận được tin tức, đích thân đến đây.
"Hân hạnh, Thiên Lưu chủ." Ái Kỳ híp mắt sắc bén lạnh giọng nói, khí thế khiến người khác khó hít thở, thể hiện rõ sự không có sự kiên nhẫn.
Thiên Lưu chủ hơi nhíu mày lại, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, đầu óc trở nên rối loạn, cố gắng bình tĩnh vào thẳng vấn đề: "Xin lỗi, lô hàng này tôi đang rất cần."
"Tốt lắm.'' Ái Kỳ cười lạnh, sắc mặt càng lạnh xuống. Sắc mặt Thiên Lưu chủ càng trắng hơn, tay đặt trên ghế cũng run rẩy.
"Nếu Trần lão đại đồng ý giao dịch lô hàng này, tôi sẽ nhượng chuyển cả lãi lẫn gốc." Thiên Lưu chủ đè nghén tay run rẩy của mình, khó khăn ra cuộc giao dịch.
Hắc Long biết lão đại đã không kiên nhẫn, giơ súng lên lạnh lùng nói: "Nếu ông còn lảm nhảm nữa, súng không có mắt đâu."
Dứt lời đột nhiên từ bên ngoài, hàng trăm người xông vào, trên tay cầm súng, nhắm vào đám người Ái Kỳ.
Lập tức bên người Ái Kỳ giơ súng lên, bao vây Ái Kỳ vào trong.
"Thiên Lưu chủ, ông có biết là đang làm gì không?" Hắc Tâm tay cầm súng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Lưu chủ.
"Không cần nhiều lời, nếu đã vậy thì đến lấy đi." Thiên Lưu chủ nói xong, tay giơ cao phất một cái. Mọi thứ không thể cứu vãn!
Không cần nói nhiều, hai bên đều nhanh chóng xông lên. Tất cả tiếng súng vang lên trong giây lát, đao kiếm không mắt đều không chút tình cảm lấy mạng người, khoảnh khắc chốc lát đã có vài người ngã xuống.
Ái Kỳ đứng một bên nhìn, ánh mắt dò xét xung quanh có điểm nào đáng ngờ.
Ánh mắt dừng lại trên người Hắc Tâm, Ái Kỳ thấy có người đang chuẩn bị đánh lén Hắc Tâm. Do quá nhiều người, Hắc Tâm đang tập trung nên không để ý. Đột nhiên chân của Ái Kỳ bước nhanh, như một cơn gió đứng sau lưng Hắc Tâm.
"Soẹt" Kiếm không lưu tình chém xuống, vệt dài đến eo Ái Kỳ, máu trực tiếp thấm chiếc áo sơ mi trắng của cô.
Ái Kỳ lạnh lùng quay lại, sát khí chợt tỏa ra, người đàn ông đã chém cô, sợ hãi nhìn Ái Kỳ nằm bệt xuống đất, lập tức bị Ái Kỳ bẻ gãy cổ chết.
"Lão đại." Hắc Tâm quay lại, thấy lão đại không màng đỡ cho mình, lo lắng hét to.
"Không sao, chú ý." Ái Kỳ lạnh lùng cùng tức giận trả lời, mặt không chút nhăn nhó vì đau.
Người Thiên Lưu chủ đã nằm la liệt trên sàn, thấy người của mình không trụ được, ông ta nhân lúc Ái Kỳ không chú ý, đã sớm chạy khỏi đây.
Ái Kỳ sớm biết ông ta sẽ chạy trốn, vẫn thản nhiên không quan tâm. Cho dù cô muốn gϊếŧ ông ta, sớm muộn gì cũng chết.
Kiểm tra lô hàng rồi đưa lên máy bay, theo kế hoạch lập tức đưa sang Anh.
Ái Kỳ để Hắc Long băng bó vết thương, ánh mắt tức giận nhìn Hắc Tâm. Hắc Tâm biết mình có tội, ngoài mặt bình tĩnh cúi đầu nói: "Thuộc hạ đã biết tội."
Sắc mặt Ái Kỳ trắng bệch, cả người vẫn tỏa ra khí chất, lạnh lùng nói: "Bên tôi không có người vô dụng."
Lời nói lạnh lùng không chút tình cảm, Hắc Tâm lấy trong người ra chiếc chùy thủ, đâm vào bụng đứng thẳng người: "Thuộc hạ đã biết tội, mong lão đại trách phạt."
Hắc Long dừng tay băng vết thương, nhìn Hắc Tâm rồi nhìn Ái Kỳ: "Lão đại Hắc Tâm đã..."
"Hừ! Cút." Chưa nói xong, Ái Kỳ đã tức giận đuổi Hắc Tâm ra ngoài.
Hắc Tâm sắc mặt trắng bệch cố nhịn đau, biết lão đại tha tội vâng dạ rồi nhanh chóng ra ngoài.
Thấy Hắc Tâm ra ngoài rồi, Hắc Long mới thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục băng bó vết thương cho lão đại.