Lúc Hà Ngộ Ngộ chạy đến Khu Dân cư Nam Sơn, cảnh sát đã giăng dây xong.
"Bây giờ, tình huống như thế nào rồi?" Hà Ngộ Ngộ vừa kiểm tra súng của mình sau eo vừa hỏi.
"Cô Tống bị Triệu Lộ bắt giữ ở trên sân thượng." A Bổn vừa nói vừa cài cúc áo.
Hà Ngộ Ngộ khẽ nhíu mày, nạp đạn vào súng, "Ở nhà Triệu Lộ à?"
"Nhà Tống Như Ca."
Hà Ngộ Ngộ để súng ra sau lưng, sau đó xoay người đi đến nhà Tống Như Ca.
Vừa mới vào cổng đã thấy Triệu Lộ kề dao ngay cổ Tống Như Ca ở trên sân thượng, mặc dù nhà của Tống Như Ca chỉ có một tầng, nhưng nếu như Triệu Lộ xúc động, dùng dao đả thương Tống Như Ca, vậy không hay cho lắm.
Hà Ngộ Ngộ ba bước thành một bước đi lên sân thượng.
"Đừng đến đây!" Triệu Lộ quát lớn.
Xung quanh, cảnh sát đang chỉa súng vào cô ta, cô ta quay lưng về phía sân thượng, dao vẫn còn kề trên người Tống Như Ca.
Mà trên người Tống Như Ca chỉ mặc một cái váy ngủ màu trắng, khi gió thổi qua có thể thấy được làn da trắng như tuyết của cô ấy, trên tay cô còn cầm ly rượu vang đỏ.
Tay Hà Ngộ Ngộ sờ vào súng phía sau lưng, cô thực sự không muốn mắng chửi....
Hà Ngộ Ngộ giơ súng lên, "Cô thả dao xuống, chúng ta có lẽ còn có thể nói chuyện."
"Trong tay tôi có con tin, tôi sợ cô sao?" Triệu Lộ cười nói, cô ta không tô son, nhìn đôi môi nhợt nhạt kia giống như vừa ngậm một đống bột.
Tống Như Ca giơ ly rượu vang đỏ lên, "Sao nào? Cô không dám giết tôi sao?"
"Con khốn, mày đừng có mà tự mãn, cho dù hôm nay tao có chết, thì cũng kéo theo mày đi cùng!" Triệu Lô gia tăng sức lực.
"Triệu Lộ, tôi khuyên cô thả dao xuống, nếu không hậu quả tự gánh lấy!" Hà Ngộ Ngộ bước về phía trước một bước, vị trí này ngắm bắn Triệu Lộ tốt hơn.
Triệu Lộ vẫn giằng co với cảnh sát, tay không dừng lại.
Tống Như Ca nháy mắt với Hà Ngộ Ngộ, bảo cô đừng lo lắng.
Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, cô làm sao mà không lo lắng được.
Cho dù người đang bị bắt không có mối quan hệ gì với cô, cô cũng sẽ như vậy, bởi vì cô là Cảnh sát nhân dân, mà đây là Tống Như Ca, còn có vài phần giao tình với cô.
"Triệu Lộ!" Ngón tay Hà Ngộ Ngộ đặt lên còi súng, lúc nào cũng có thể bắn.
Bên kia, đột nhiên Tống Như Ca hắc ly rượu vang ra phía sau lên mặt Triệu Lộ, nhanh tay nhanh mắt trốn thoát khỏi lưỡi dao của Triệu Lộ.
Vẻ mặt Triệu Lộ không thể tin được, không nghĩ tới lần đầu tiên bị hắc rượu, lại dưới tình huống này.
Cô ta còn chưa kịp định thần, Tống Như Ca một chân đá cô xuống dưới sân thượng, ở phía dưới là bụi cỏ, ngã xuống cũng chỉ bị thương nhẹ.
Dưới cái nhìn chăm chú của cảnh sát, Tống Như Ca toàn thân rút lui, quay đầu lại nhìn Hà Ngộ Ngộ trong đám người.
Gió đêm thổi mái tóc dài của Tống Như Ca, Hà Ngộ Ngộ nhìn đến xuất thần.
Cho đến khi cảnh sát đi xuống bắt lấy Triệu Lộ, cô mới lấy lại tinh thần.
Hà Ngộ Ngộ đem súng cất đi, cô gãi đầu, giọng nói ôn nhu, "Mới vừa rồi, cô không nên làm như thế."
"Không phải các cô đều ở đây sao?" Tống Như Ca cười nhẹ nhàng đi đến.
Tống Như Ca đi vào trong nhà, từ sô pha lấy ra một cái thẻ nhớ, "Đây là tôi quay được bằng chứng của Triệu Lộ, chắc sẽ có ích đối với cô."
"Cảm ơn Cô Tống." Hà Ngộ Ngộ tiếp nhận thẻ nhớ.
Hà Ngộ Ngộ nhìn thẻ nhớ trong tay, trong lòng khó chịu.
"Đã để cho Cô Tống mạo hiểm rồi, thật ngại quá." Hà Ngộ Ngộ cầm chặt cái thẻ nhớ, cô cảm thấy bản thân làm sai.
"Lại gọi Cô Tống." Tống Như Ca cười ngồi xuống ghế, cô rót một ly rượu vang đưa cho Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ ngồi vào cái ghế trước mặt Tống Như Ca, "Chờ vụ án này kết thúc, tôi nhất định phải cảm ơn cô cho thoả đáng."
Tống Như Ca uống một ngụm rượu vang đỏ, nhướng mày ý bảo Hà Ngộ Ngộ cũng uống.
Sau khi, Triệu Lộ bị bắt giữ, lần này Hà Ngộ Ngộ không đi thẩm vấn, bởi vì điều cần hỏi Tống Như Ca đã giúp cô hỏi rồi.
Trong đoạn video mà Tống Như Ca cung cấp, Triệu Lộ đã mắng chửi Tống Như Ca.
"Con khốn, có phải mày đã tiết lộ cho cảnh sát biết tin tức của Lý Dịch?" Triệu Lộ mặc một chiếc váy phản quang, sắc môi nhàn nhạt, giương nanh múa mép với Tống Như Ca.
Tống Như Ca ngồi ở trên sô pha, tao nhã cần ly rượu, "Im đi con gà."
"Sao? Bây giờ, Lý Dịch bị bắt, sợ rồi sao?" Tống Như Ca cười nhạt, son môi cô dính lên miệng ly, để lại màu son nhàn nhạt.
"Gần đây, tao không liên lạc được với anh ta, mẹ nó!" Triệu Lộ tức giận đi tới đi lui trong phòng khách.
Tống Như Ca cười cười, "Cô cho rằng, cảnh sát sẽ bỏ qua cho cô sao?"
"Đám người đó có thể điều tra được gì chứ?" Triệu Lộ cười nhạo.
"Lưới trời tuy thưa nhưng mà khó lọt, tôi khuyên cô nên đi tự thú đi, người đàn ông của cô bị lót lưới rồi, cô còn định bay nhảy sao?" Mũi chân Tống Như Ca cọ xuống sàn nhà, đem cái ly trong tay đặt xuống.
Triệu Lộ ném cái gối sang chỗ Tống Như Ca, "Tống Như Ca, mày đừng nghĩ rằng tao không biết mày đã làm chuyện gì, mày cảm thấy tao dễ dàng bị nắm được nhược điểm sao?"
"A~" Tống Như Ca cười nhạo thành tiếng, "Triệu Lộ ơi là Triệu Lộ, cô nói xem phim truyền hình mà cô diễn đều vô ích sao? Tôi nhớ rõ cô còn diễn phim cung đấu đó? Với chỉ số thông minh này của cô, còn đòi đấu với cảnh sát sao?"
Triệu Lộ nhìn Tống Như Ca đầy khinh thường, "Tao tự động thủ sao? Nhìn mày thật ngây thơ đó, mày có biết lúc trước tao bôi đen mày, tại sao mày không tìm ra được người động tay động chân với mày không?"
"Tôi đây chăm chú nghe giảng." Tống Như Ca thay đổi tư thế, ngồi nghiêng trên ghế sô pha.
"Nói mày ngây thơ cũng đúng thật ngây thơ a!" Triệu Lộ liếc Tống Như Ca một cái, "Web đen, chắc có lẽ mày cũng chẳng biết nó đâu?"
Biểu cảm của Tống Như Ca rất ngạc nhiên, cô bật dậy khỏi sô pha, "Cô!"
"A ha ha ha...!" Hiển nhiên, Triệu Lộ đã hơi đánh mất đề phòng, cô ta cười cao giọng, giống như nữ ác trong phim truyền hình.
"Mày không phải luôn muốn biết tao tại sao Đông sơn tái khởi đúng không?" Triệu Lộ dùng ngón tay chỉ vào cô ta.
*Đông sơn tái khởi: là người vực dậy được sau thất bại.
Cô ta đi ra phía sau Tống Như Ca, đặt tay lên vai cô ấy, "Suỵt, tao nói cho mày biết."
Tống Như Ca ngồi trên ghế sô pha, yên lặng như con gà rù, vẫn bảo trì hình tượng nữ thần mọi lúc mọi nơi.
"Tao làm một số thứ trên cơ thể con người...." Triệu Lộ cúi người nói bên tai trái Tống Như Ca, sau đó lại sang tai phải, "Giao dịch."
Sắc mặt Tống Như Ca vẫn như cũ, giống như là nghe được một chuyện rất bình thường.
"Tần Mạt Xá là cô giết?" Tống Như Ca phun ra mấy chữ.
Triệu Lộ đi đến bàn rót rượu vang, "Không phải, là Lý Dịch giết."
"Vậy Dung Dung thì sao? Cô ấy vô tội." Tống Như Ca nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
"Suỵt, mày nói nhỏ chút, người ta mới thất đầu tiên." Triệu Lộ giương mắt nhìn bốn phía, làm như thấy được cái gì đó không tầm thường, bỗng nhiên cười lớn, "Ha ha ha, nó không nên nhìn thấy thứ không nên thấy, xen vào việc người khác, người sống tao còn không sợ, người chết rồi còn sợ cái gì?"
"Cô sẽ gặp báo ứng." Tống Như Ca nâng ly rượu lên, chạm ly với Triệu Lộ.
Triệu Lộ uống một ngụm rượu, "Báo ứng sao? Mày nói chuyện báo ứng với tao sao?"
Tống Như Ca đảo mắt nhìn đồng hồ treo tường, "Ba, hai, một."
Ầm.
"Cảnh sát đây, không được cử động." Mấy cảnh sát tiến vào bên trong nhà, video đến đây là kết thúc.
Tống Như Ca nhanh chóng rút thẻ nhớ trong máy quay, giấu ở dưới ghế sô pha.
Lúc cô xoay người lại thì đã bị Triệu Lộ bắt, "Bọn mày dám qua đây, tao sẽ cùng nó đồng quy vu tận."
*Đồng quy vu tận: liều mạng.
Xem xong cái video này, một đám cảnh sát xung quanh đều thán phục kỹ năng diễn xuất của Tống Như Ca và lòng can đảm của cô.
Cô ấy làm sao có thể vô cảm mà cùng Triệu Lộ nói những lời này, còn làm cho Triệu Lộ không nghi ngờ.
Hà Ngộ Ngộ đoán, có thể trước đây Tống Như Ca và Triệu Lộ có quen biết nhau, cũng thân quen.
Cho nên Triệu Lộ mới buông lỏng không đề phòng.
Nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, động tác của Tống Như Ca quá dứt khoát, từ biểu cảm lạnh lùng không thay đổi sắc mặt nói chuyện với Triệu Lộ, cùng với việc đẩy Triệu Lộ xuống sân thượng, mỗi một hành động như trong kịch bản.
"Ái chà, không biết Cô Tống thế này, loại người nào mới có thể thu phục được cô ấy." Lưu Dương đứng ở bên cạnh tấm tắc nói chuyện hiếm lạ.
Hà Ngộ Ngộ liếc anh ta một cái, "Dù sao cũng không phải cậu."
Cảnh sát từ trong miệng Triệu Lộ biết được tin tức, lập tức triển khai hành động truy bắt người..