-Cô ấy hiện đang tìm một người, có vẻ như “người đó” có mối quan hệ mật thiết với các cậu, nên từ dữ liệu ít ỏi đó tôi đoán: “người đó” chính là một trong số bảy vị đây – Jin bình thản nói nhưng thi thoảng ngừng lời lộ vẻ bối rối.
Bọn họ đều tròn mắt nhìn cậu, chẳng giấu gì vẻ ngạc nhiên, chỉ riêng Jim, trước sau đều bình thản như không. Đợi đến khi tâm trạng mọi người đã có phần dịu lại, anh mới bắt đầu mở miệng: “Tôi muốn nhờ cậu theo dõi nhất cử nhất động của cô ta”.
Hôm sau – Chủ nhật, lúc tám giờ sáng:
Hai cô tiểu thư nhà họ Vương tay nắm tay, mỗi người tự chuẩn bị một bó hoa. Hai người không ai bảo ai, cùng mua một bó hoa không nhau như đúc. Đóa diên vĩ còn đọng lại hạt sương long lanh như viên ngọc thạch lấp la lấp lánh, thực rất đẹp. Và cặp song sinh, với cặp mắt sáng long lanh như ánh sao xa trên bầu trời đen lộ rõ vẻ hạnh phúc, cho dù khóe môi vẫn vô định mà bật ra nét cười ẩn ý, nhất là khi còn đang sóng bước trên hành lang bệnh viện.
Hai cô cùng nhau đẩy cửa bước cặp mắt lóe lên tia vui mừng. Nhưng, sau một hồi quét mắt khắp căn phòng, đóa diên vĩ tươi đẹp rớt “bịch!” xuống đất. Và kết quả ở đây chính là cặp mắt dần luân chuyển sang nỗi lo lắng triền miên: Bà Châu mất tích rồi!

Khi đó, hai vị tiểu thư nhà họ Vương giận dữ chạy đông chạy tây tìm cô gái có biệt hiệu Shi. Đến lúc gặp được, bực bội xốc cổ áo cô ta, tặng cho một cái bạt tai đến đỏ ửng một bên má. Nhưng người con gái đó, trước sau như một, bình thản hỏi lại khiến hai vị kia chỉ còn biết im bặt: “Các cô có bằng chứng gì mà kết luận?”.
Chàng trai với mái tóc màu vàng óng, đứng dựa vào tường, ẩn nấp trong bóng tối, thì thầm một mình:
-Cuộc chơi bắt đầu rồi!
Ngày hôm sau, vẫn vậy, cuộc sống đơn điệu và chẳng có bất cứ điều gì đủ thú vị.
Chàng trai với mái tóc vàng óng vẫn như vậy, nhưng nét vô tư và hồn nhiên thường ngày đâu chẳng thấy. Cặp mắt đen láy sâu hút gây cảm giác nặng lòng cho người đối diện, bờ môi nhếch nhẹ đầy nhạt nhẽo. Thiên nhiên cũng như người, trời hôm nay không xanh, gió không vờn lá, chim chóc không ca, chỉ còn tiếng xe cộ qua lại, khói tỏa bụi mù.
Bước đến cổng trường, cậu đứng ngẩn ngơ tại đó một hồi lâu. Không biết trước mắt cậu có phải là một bức tường gạch vững chắc hay không, mà đôi chân kia chẳng nhích thêm được bước nào. Hay đúng hơn, chính mối dằn vật ấp ủ trong lòng chính là lí do níu bước cậu lại?
Một bàn tay khẽ đặt lên vai khiến cậu giật mình, ngước nhìn cậu là khuôn mặt điển trai của người bạn cùng lớp lạnh lùng sắt đá – vị con trưởng của nhà họ Vương. Anh ta khoác vai cậu, sóng bước xuyên qua bức tường thành vô hình.
Hai người không hẹn mà gặp, lại lần nữa giáp mặt trên sân thượng của trường.

Không ai nói với ai tiếng nào, cho đến khi chính Jin là người mở miệng:
-Hãy cứ coi như câu hôm qua mà tôi nói chỉ là một trò đùa muộn của ngày Cá tháng Tư, tôi cũng sẽ dừng lại việc mà anh đã mất công nhờ vả - Jin khép môi, chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh, sau một hồi nhận ra sự thắc mắt hằn sâu trong cặp mắt sáng của cậu trai đối diện mình, mới bắt đầu tiếp lời – Bởi vì, tôi yêu cô ấy!
Một câu giải thích không quá dài dòng, nhưng gói gọn hoàn toàn ý tứ và tình cảm, chẳng hiểu sao lại khiến trái tim sắt đã của người kia khẽ nhói. Jim đứng lặng, nhếch môi cười nhạt, sau, mới nhẹ nhàng mở lời: “Cô ấy không hề yêu cậu đâu”. Lời anh nói như một đòn giáng thẳng vào trái tim hi vọng của cậu, cũng là lời mà anh tự nói với chính mình.
Ngón trỏ khẽ dừng trên không trung, hướng chỉ đã đưa tầm nhìn của cậu đến với thân ảnh thiếu nữ với mái tóc đen ngắn khẽ lay trong gió, khuôn mặt nhìn nghiêng cũng đủ để khiến người ta say mê không dứt. Bờ môi căng mọng khẽ cong, đôi mắt đen chăm chú nhìn về nơi xa xăm. Nếu theo hướng đó tiếp tục mà nhìn, sẽ thấy sân bóng rổ với những chàng trai ham mê tập luyện, và điểm đáng chú ý ở đây, chính là Kun.
Sao Jim biết được điều đó?
Có một điều mà cậu không biết,anh vẫn luôn ngồi đây mà ngắm nhìn thế giới, mà hơn cả, là để chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt sắc giai nhân của người kia. Thậm chí, thấy cả nét mặt say mê mỗi khi nhìn xuống sân bóng rổ, mà anh chỉ còn biết trú một góc mà níu chặt tim.

Đau cũng đau thật, nhưng anh chưa bao giờ quên việc lặng lẽ ngồi trên sân thượng chỉ để quan sát một người. Cho dù người đó không hướng về mình, chỉ cần mình vẫn còn hướng về người đó vậy là đủ.
Hai cậu trai trên sân thượng cùng hướng về một người, đế mà bây giờ chỉ biết nhìn bóng lưng của người con gái đó mà lệ đổ trong tim.
“Đau!”.