“Yếu ớt ư?”. Kun bỗng cảm thấy buồn cười vì cái suy nghĩ của mình. Anh vẫn còn nhớ chứ, còn nhớ bộ mặt không cảm xúc của cô khi đối mặt với cái chết của Na, còn nhớ vẻ vô cảm khi Na đau khổ rống lên nỗi hận về số phận. Lúc này, với Kun, Shi không khác nào một con quỷ không có nhân tính, sẽ không thể yếu đuối được đâu.
Mặc kệ câu nói níu kéo đó, Kun vẫn gỡ tay cô ra, quay gót bước đi về phía cửa. Thì, Shi nheo nheo lông mày, mí mắt nặng chịch được nâng lên một chút, đủ để thấy lờ mờ cái bóng lưng to lớn của Kun. Cánh môi nhỏ nhắn đó thì thầm một câu, âm lượng đủ để bản thân cô nghe nổi. “Kun?”.
Nhìn Kun lạnh lùng bước từng bước xuống cầu thang, khuôn mặt u ám, làm cả Sam và Yu đều mừng hụt. Anh đi lướt qua hai người tiến thẳng về phía cổng, không thèm ngoảnh lại nhìn một cái quan tâm. Chiếc lá phong màu vàng nằm trên nền đất lạnh, gặp gió mà bay vút lên cao, từng chiếc kéo nhau bay lên, ánh chiều tà đổ trên mái tóc Kun, phảng phất nỗi buồn nơi đáy lòng anh.
Ngày hôm sau:
Sau một ngày nằm trên giường dưỡng bệnh, Shi đã hoàn toàn khỏi bệnh, và đã có thể đi lại bình thường cho dù cơ thể vẫn còn chút sức ép. Vừa đi xuống dưới nhà, cô đã thấy Yu bình tĩnh nhâm nhi li trà thảo mộc còn phả hơi nóng, cùng chiếc đồng hồ đồng hồ quả lắc với cái kim đen ngắn nhất chỉ vào số bảy.
Leo lên chiếc ô tô hiệu BMW đỗ ngay ngắn trước cổng, Shi chỉ biết ngồi chống cằm hờ hững nhìn cảnh vật trôi lại phía sau lưng. Chỉ trong một thoáng trôi qua, cô tự dưng nhớ ra cái bóng lưng cô đơn đó, chẳng rõ nổi đó là thực hay là cơn mơ. Nhưng có một điều mà Shi phải chắc chắn rằng, người thực sự ở bên cô khi cô bệnh…là Jin.

Sáng sớm ra, vừa vươn vai thức dậy đã thấy Jin mệt mỏi nằm cảnh giường bệnh, thi thoảng đôi lông mày cậu nheo lại vẻ khó chịu. Thấy trời có vẻ lạnh, Shi gượng mình ngồi dậy, bước xuống giường, tiến về phía cửa sổ, kéo kéo chiếc rèm lại, để gió không còn cơ hội lan vào nữa.
Xe chầm chậm đỗ lại trước cổng trường, Shi cũng chậm rãi bước xuống xe, hít hà lấy một chút không khí thoải mái lúc này. Niềm vui sướng đó của cô chợt tắt, ngay khi vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Kun. Anh đi lướt qua cô mà chẳng nói một lời, làm Shi bất giác thấy tim đau nhói.
Hôm nay, không còn thấy Na đi bên cạnh Kun nữa nhỉ? Bởi, Na đã vĩnh viễn xa rời cõi đời này rồi, cho dù đó có là một sự thật mà không ai dám tin. Kun và Shi đi lướt qua nhau, chẳng khác nào người dưng. Khi đó, cả hai người đều chung một cảm giác: Đau! Đau lắm.
Trong lúc cái không khí lạnh ngắt này đang diễn ra, thì cũng là lúc Jim tiến lại và nói chuyện với Shi vô cùng thân mật, hỏi han cô chu đáo tới mức đáng nghi.
- Khỏe hẳn rồi chứ? – Jim không cười, nhưng đôi mắt anh lại như cười.
Shi chỉ biết gật đầu, thi thoảng liếc mắt nhìn cái bóng lưng đang ngày một khuất xa dần kia mà lòng hối tiếc. Một cái xoa đầu trìu mến của Jim như xóa tan toàn bộ khổ đau mà trái tim cô kìm nén, mọi đau khổ tưởng chừng tan đi…chỉ trong phút chốc. Thì khi đó, đôi bàn tay Kun đã nắm chặt lại từ khi nào, đường nét trên khuôn mặt cũng dần dà thay đổi.
Qua từng tiết học, không khí thường sôi động là thế, vậy mà hôm nay im thít chẳng một tiếng nói cười, thậm chí cả việc thở trong đây cũng thấy mệt nhọc. Khuôn mặt lạnh tanh của Kun nhìn vào màn hình điện thoại tối đen như mực không một tí cảm xúc, mái tóc đen láy của Shi khẽ bay trong gió, nhưng chẳng ai biết được biểu cảm khuôn mặt khi đó ra sao.
Cứ thế đến giờ ăn trưa, vẫn chẳng ai nói nhau câu nào. Kun mặt lạnh tanh là thế, nhưng vẫn luôn chú ý liếc nhìn dõi theo cô. Thậm chí, ngay cả việc Shi ngủ say sưa được một hồi lâu anh cũng đã biết. Nhận ra sức khỏe cô thật sự chưa tốt, Kun lập tức chạy đến hiệu thuốc gần trường, mua thêm một chai nước lọc dưới canteen, đem đến chỗ ngồi cho Shi. Chỉ qua hành động thôi, ai cũng biết anh yêu người con gái đó tới nhường nào.
Nhưng điều mà anh âm thầm làm, lại sớm chốc vụn vỡ. Bởi, điều mà Kun thấy, chính là vẻ mặt dịu hiền của Jim, cùng đôi bàn tay gầy gầy xương xương đó vuốt vuốt mái tóc đen láy của Shi, cánh môi nhỏ nhắn bất giác nở ra một nụ cười. Thậm chí, Jim còn ngừng ngay việc nghịch mái tóc đó, ngồi chống cằm nhìn cô không rời mắt.

Điều đó, khiến trái tim đau đớn tưởng chừng bị khoét thủng. Đôi màn tay mảnh khảnh đó nắm chặt lại, từng chiếc móng tay khảm chặt vào lòng bàn tay đến rướm máu. Thế mà, anh lại chịu đựng thứ cảm xúc ấy, rồi quay gót bước đi, trông như chưa thấy bất cứ điều gì cả.
Ngồi trên sân thượng, Kun xem đi xem lại mấy bức ảnh cũ từng chụp. Khuôn mặt Shi khi đó rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai, đôi mắt to tròn lấp lánh như vì sao xa xăm, cánh môi nhỏ nhắn nở ra một nụ cười tươi tắn, thêm chiếc má lúm đồng tiền cực duyên, khiến cô ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Nhưng bất cứ điều gì khiến anh liên tưởng đến biểu cảm ấy, lại thay bằng cặp mắt sắc lạnh và khuôn mặt lạnh tanh khi chứng kiến nỗi đau tận đáy lòng của một người khác, mà tất cả lại chỉ vì hai chữ “kế hoạch” khô khốc.
Không biết anh phải làm gì với cô đây? Bình tĩnh đối mặt, hay giận dữ nói lên tất cả sự việc? Khi đó, lá vút bay cao, nhuốm màu của nắng, cơn gió heo may lành lạnh vuốt ve từng mảng da thịt, làm Kun bất giác run lên từng đợt. “Cạch”. Tiếng mở cửa kéo dài một hồi, làm anh vì tò mò mà quay mặt lại nhìn.
Thế mà, người anh nhìn lại khiến anh ngạc nhiên. Đôi mắt to tròn không một gợn cảm xúc, cánh mũi thẳng nhỏ nhắn, cùng cánh môi chùng xuống mà chẳng thấy nhếch lên, gò má ửng hồng đến lạ, thêm cả đôi lông mi dài chớp chớp như vừa thoát khỏi mộng ảo. Nhìn thấy anh, Shi dụi dụi hai mắt, vừa nói vừa ngáp:
- Xin lỗi vì đã làm phiền! – Shi.

Lúc định quay đi, thì bị một bàn tay to khỏe nắm lấy, khiến Shi buồn ngủ mấy cũng cố gắng ngoảnh lại nhìn một lần. Đôi mắt anh như khẩn cầu cô một điều gì đó cánh môi mấp máy gì đó chẳng nghe rõ, cùng khuôn mặt lưỡng lự đến khó hiểu. Rốt cục, đây là níu kéo, hay là gì?
Cái không khí lãng mạn lúc này đủ để nối hai người lại với nhau, thì lại bị tiếng thông báo của thầy hiệu trưởng cắt đứt hoàn toàn, làm hai cái con người kia nhìn nhau kì cục, rồi bàn tay đó cũng tự động buông ra, để cánh tay Shi chơi vơi giữa không trung.
Đại khái, là thầy hiệu trưởng nói thế này: Ngày mai, cả trường sẽ có một buổi du lịch ngoại khóa. Các khối, các lớp tự chọn địa điểm. Quan trọng hơn cả, là buổi ngoại khóa này hoàn toàn không phải để chơi, mà thám hiểm, bồi đắp cho học sinh những mảng kiến thức mà sách vở không có. Thời gian: Bảy giờ sáng đều phải có mặt đông đủ, không chấp nhận lí do nghỉ mà không có chứng cứ xác thực.
Vậy, điều kì diệu, ngày mai sẽ là gì?
Lời tác giả: Xin lỗi vì đã bỏ bê chuyện lâu ngày, nhưng thật sự mình không có thời gian, nên mình sẽ cập nhật luôn lịch đăng cho đỡ hối. Lịch đăng được cập nhật tại phần giới thiệu câu chuyện (Cái phần màu xanh xanh lá cây bên kế bìa truyện đó)