Em giận dỗi.

"Nhi à, chờ chị một chút." Tôi dắt xe máy từ bãi đậu xe đuổi theo sau em, thở hổn hển không ra hơi, "Lên xe đi mà, chị chở đi uống nước nha."

"Không, chị đi đi." Em chẳng thèm nhìn.

"Tự nhiên lại giận chị rồi?"

"Với ai chị cũng dịu dàng như vậy hết."

Tôi thở dài, vội dựng xe lại, nhanh níu lấy tay em. "Không có, chị không phải đối với ai cũng như vậy." Tôi nói, biết em vì bộ phim kia mà trở nên phản cảm với tôi, "Chị chỉ dịu dàng với người chị yêu thôi."

Em ấm ức nhìn tôi, mắt đã đỏ lên. "Em không phải người yêu chị, nên chị sẽ không dịu dàng yêu thương như cô ta đúng không?"

"Chị... Sao lại so sánh như vậy được? Chị và Phương đã chia tay rồi mà."

Hơn nữa, người chị yêu hiện tại chính là em.

"Dù gì thì em cũng không bằng chị ta." Em mếu máo.

Xung quanh đã có những ánh mắt tò mò hướng đến, tôi ngập ngừng nắm lấy bàn tay lành lạnh của em, "Không có, đừng như vậy. Mình đi chỗ khác đã nhé?"

Dỗ dành thật lâu, em mới chịu lên xe để tôi chở.

Ngồi ở phía sau, em đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy eo tôi. Tôi giật mình, bối rối hỏi: "Nhi, em sao vậy?"

"Em thích ôm chị đấy, không được à? Chả nhẽ phải yêu nhau mới được ôm hả?"

"Chị không có ý đó mà."

Trên cổ bỗng nhiên đau nhói, thì ra em đang cắn tôi.

"Đau chị. Chị đang lái xe mà Nhi."

Tôi cố nghiêng đầu né tránh, em lại càng ghì chặt mà cắn đau hơn.

"Chị sai rồi, chị xin lỗi. Chị không như vậy nữa, chị không dịu dàng với ai ngoài em cả."

Chỉ đợi có vậy, em thôi không cắn tôi nữa. Tôi dở khóc dở cười, sờ lên trên cổ. Nơi ấy vẫn còn ẩm ướt, có vẻ như còn in cả dấu răng của em nữa rồi.

"Vậy còn được." Em xoa xoa lên cổ tôi, khẽ thổi thổi, "Có đau không?"

"Hơi đau một chút."

"Ai bảo chị cứ làm em giận cơ."

Mặc dù tôi không biết mình đã làm gì có lỗi, nhưng mà vẫn thành thực gật đầu. "Chị không như vậy nữa."

Em cười khúc khích, tựa cằm lên vai tôi hát líu lo.

Càng ở cạnh em lâu, tôi phát hiện ra em có tính chiếm hữu rất lớn. Mặc dù đối với em, tôi chỉ là một người bạn không hơn không kém.

Em không thích tôi dùng chung cốc với mọi người, nên mua cho tôi một chiếc cốc hình con mèo rất xinh, đặt trên mặt bàn của tôi.

Có lần mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đi làm, em hỏi: "Áo này Phương mua à?", tôi ngại ngùng gật đầu. Hôm sau đến nhà tôi, em liền đem vứt, mua lại cho tôi một chiếc áo màu xanh da trời nhàn nhạt. Em bảo: "Còn cái nào cô ta mua nữa không?", tôi thành thật lắc đầu.

Thế mà em vẫn bực mình lắm, em giận dỗi nói: "Yêu nhau chừng đó năm, cô ta chả mua tặng chị được cái gì ra hồn. Còn chị thì tháng nào cũng chuyển tiền cho cô ta mua sắm."

"Thôi mà, chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc nữa nha."

Em ậm ừ, nhưng vẫn còn dỗi mãi.

Một buổi tối, em ở nhà lại nhà tôi. Nằm trên giường, em ôm tôi chặt cứng, líu lo kể chuyện bạn bè. Tôi mỉm cười, hỏi em: "Với ai em cũng đối xử giống chị hả?"

Em ngẩng mặt nhìn tôi, hồi lâu sau mới lắc đầu: "Không, chẳng ai như chị."

"Là sao?"

"Chị là người đồng tính duy nhất em chơi cùng."

"À..."

Tôi có chút uể oải đáp lại, trong thâm tâm không muốn ngừng lại ở vị trí đó. Có cảm giác vì tính hướng của mình nên tôi trở thành người khác loại...

"Nhưng em cũng không đối với ai như chị hết. Chị là người đặc biệt đó." Em nói rồi, rúc vào trong ngực tôi cọ cọ, "Nên chị cũng phải coi em là đặc biệt nhất, chị biết chưa?"

Thần trí trong tôi rối loạn, nhẹ vuốt mái tóc dài của em. Trong giây lát, tôi đã bối rối nghe giọng chính mình: "Vậy..."

Vậy mình làm người yêu được không?

"Hửm? Sao cơ?" Em hỏi.

Lời muốn nói đành nhịn xuống, chỉ lắc đầu gượng cười. "À không có gì."

Em trân trân nhìn tôi, cũng không nói gì nữa.

Đơn phương cứ vậy tiếp diễn, tình cảm dành cho em mỗi lúc càng thêm sâu nặng.

Một ngày đầu tháng tư, trưởng phòng thông báo có thêm thành viên mới.

"Đây là Hà, mới chuyển công tác từ đơn vị khác sang, các em hỗ trợ bạn để bạn sớm quen việc nhé." Trưởng phòng tươi cười, chỉ chỗ bàn trống cạnh chị Yến, "Ngồi đấy nhé, không hiểu gì thì hỏi cái con mồm to bên cạnh. Còn nếu sợ con đấy thì hỏi chị Trang ngồi đối diện nha."

"Ấy, chị cứ giới thiệu em như thế, còn ai dám chơi với em nữa." Bà tám xuyên lục địa hồ hởi dắt tay Hà đi một vòng quanh phòng giới thiệu. Đến chỗ tôi, bà ý chép miệng: "Con này là con Trang, ế thâm niên. Hiền lắm, ai bắt nạt cũng được."

Tôi ngượng nghịu nhìn Hà, gật đầu chào. "Đừng nghe chị ý nói nhé."

Hà có vẻ là cô gái nhút nhát, gò má đỏ ửng đỏ, lí nhí đáp lời. "Dạ chị Trang."

Mọi người trở về vị trí, lúc này tôi mới phát hiện ra ánh mắt Lan Nhi kỳ lạ. Tôi hỏi: "Sao vậy? Sao không nói gì?"

"Chẳng vui." Em bĩu môi, mắt dán lên màn hình máy tính.

Tôi đẩy ghế sang sát em, nhìn gương mặt xinh xắn đang giận dỗi, không nhịn được mà bật cười. "Dạo này cứ dỗi suốt thôi."

"Phòng mình cứ có người mới là chị sẽ phụ trách hướng dẫn hay sao?" Em hậm hực.

"Không có, chị Hương chỉ nói vậy thôi mà."

"Nhưng người ta sẽ ỉ vào chị thật."

"Thôi mà, người ta cũng từng đi làm rồi, sao lại nghĩ như vậy."

Em "hừ" một cái, nheo mắt nhìn tôi. "Lúc em vào cũng là chị hướng dẫn đó thôi, xong rồi em thích ỉ vào chị còn gì. Nhỡ người ta cũng thế thì sao? Em không thích."

Không nghĩ em lại thẳng thắn như vậy, tôi kinh ngạc nhìn em.

"Em xinh hơn hay chị Hà xinh hơn?" Em đột nhiên hỏi.

"Cái này cũng có liên quan hả?"

"Có."

Thấy em nghiêm túc, tôi đột nhiên bối rối. "Em đẹp hơn." Tôi thành thật đáp, có chút xấu hổ làm gò má ửng hồng.

Em mỉm cười, ghé sát tai tôi thì thầm. "Em biết mà."

Nhưng bởi có lời nói của trưởng phòng, thế nên đầu giờ chiều, Hà dè dặt qua chỗ tôi. Em ấy nhỏ giọng gọi: "Chị Trang ơi."

Tôi hơi bất ngờ, ngẩng mặt hỏi: "Sao vậy em?"

"Chị hướng dẫn em giải ngân được không ạ?"

"À..."

Tôi vô thức nhìn sang em. Em không nói gì, đứng dậy đi ra chỗ khác.

"Chị Trang?" Hà lại gọi.

"Ừ, để chị qua chỗ em xem thế nào."

Em ấy có vẻ cảm kích, rối rít cám ơn tôi.

"Trước em cũng từng làm PFC ở ngân hàng khác rồi đúng không, nên chắc cũng hiểu về hồ sơ vay của khách rồi." Tôi ngồi xuống cạnh Hà, bắt đầu hướng dẫn. "Hạch toán giải ngân bao gồm các bước, đầu tiên tạo Collateral, làm Line và Cif. Sau ba bước này, kiểm soát sẽ check lại và duyệt cho mình. Tiếp đó mình mới thực hiện mở được Pool và Faci. Bước cuối cùng chính là Loan, phần giải ngân. Em nhìn lên màn hình đi, là những cái này."

Tôi theo phản xạ cầm vào con chuột máy tính, không ngờ lại nắm trọn bàn tay của Hà. Cô bé đỏ mặt nhìn tôi, không dám thu tay lại. Mà ngược lại, tôi là người giật mình, vội vàng buông ra.

"Hai người làm gì thế?"

Giọng của Lan Nhi lạnh lùng vang lên, cắt ngang bầu không khí ám muội. Tôi bối rối nhìn em, vội vàng nói: "Chị đang chỉ cho Hà các bước trên hệ thống thôi."

Em không đáp lời, trực tiếp đẩy vai tôi ra, đứng cạnh Hà. "Chị mắc chỗ nào vậy? Để em hướng dẫn cho."

Hà ngạc nhiên lắm, không nghĩ Nhi sẽ thay chỗ tôi. Trước thái độ lạnh nhạt của em, cô bé lắp bắp đáp lời: "Ơ... chị... chị đang không hiểu lắm về phần mềm Flexcube."

"Hồ sơ đây hả chị? Để em hướng dẫn chị giải ngân bộ này luôn nhé."

"Vâng."

Tôi bị chừa ra, đứng đấy không làm gì liền ngẩn ngơ quay về chỗ của mình. Chừng nửa tiếng sau, em cũng quay về bên cạnh tôi, còn làu bàu. "Đúng là người mới, chả biết cái gì. Hướng dẫn mệt hết cả người."

"Hồi mới vào có vẻ em nhanh hơn bạn ý đấy." Tôi cười cười.

"Đương nhiên."

Em quay ngoắt sang nhìn tôi, ánh mắt vô cùng hung hăng. Tôi biết em đang không vui, còn chưa kịp nói gì, em đã cầm lấy bàn tay tôi, mạnh bạo cắn một cái.

"Ai, đau chị..."

Tôi không dám kêu lớn, chỉ khổ sở nhìn em.

Em cắn rất đau, đến mức ứa cả nước mắt. Tay buốt dần, đầu ngón tay tê hẳn lại.

Thế nhưng chỉ chừng vài chục giây sau, em nhẹ nhàng liếm lên vết cắn. Chiếc lưỡi nóng ấm khiến giật mình muốn thu tay về.

Em giữ tôi lại, tiếp tục nút mạnh lên mu bàn tay của tôi. Ánh mắt em nhìn tôi đầy thách thức.

Mặt tôi đỏ bừng, cảm giác ngứa ngáy dần lan tỏa khắp cơ thể.

Những hình ảnh vào cái đêm em say lại ùa về. Hôm đó, em cũng hôn khắp ngực tôi như vậy.

Môi em rời đi, trên tay tôi xuất hiện dấu răng cùng vết đỏ sậm mờ ám.

"Chị dám chạm vào cô gái khác đi. Đừng để em điên lên."