Trần Ân Tứ: "Tiên sinh, anh cô đơn không?"
Trần Ân Tứ: "Chủ động, em gái học sinh đơn thuần, thiếu phụ thùy mị, tiếp viên hàng không khí chất, người mẫu xe hơi, ngôi sao hot mạng mới nổi, tất cả các loại phục vụ đều đang chờ anh tới chơi, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy."
Trần Ân Tứ: "Giá cả: khoảng 1000-2000, hai lần 90 phút."
Trần Ân Tứ: "Đặc biệt phục vụ khách hàng, tuyệt đối không phí, nếu có nhu cầu anh có thể liên hệ số điện thoại này..."
Trần Ân Tứ bấm đại 11 số vào đằng sau, rồi gửi đi.
Không biết Tần Kiết bị cô dọa sợ hay thế nào mà lại im lặng không trả lời.
Trần Ân Tứ nhẫn nại chờ đợi, một phút, hai phút...!
Mười phút sau, cô cầm điện thoại lên, không hề có chút cảm giác tội lỗi mà nhắn cho Tần Kiết: "Đó là tin nhắn nhóm gửi, nếu như làm phiền đến mọi người thì mong mọi người lượng thứ."
Trần Ân Tứ: "Vừa nãy tôi bị trộm tài khoản, đặc biệt nhắc nhở mọi người một chút, nếu như có người mượn tiền thì đừng tin là thật."
Tần Kiết: "Đã mượn rồi."
Tần Kiết: "1000 vạn*."
(*1000 vạn ở đây là 10 triệu tệ.)
Lòng Trần Ân Tứ thầm nghĩ, mượn mượn cái sh*t.
Dù sao Trần Ân Tứ cũng đã an ủi
cái tôi của mình rồi nên độ lượng không thèm so đo với Tần Kiết.
Trần Ân Tứ đối mặt với hai tin nhắn của Tần Kiết, chớp chớp mắt sau đó ném điện thoại, chuẩn bị đi rót nước ép.
Cô vừa đứng lên, điện thoại trên ghế chợt rung.
Trần Ân Tứ nhìn lướt qua màn hình, là tin nhắn của Tần Kiết.
Tên cẩu này làm sao bằng với việc uống nước ép chứ...!
Bước chân cô nhẹ tênh, đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh cô lấy ra nước trái cây, về lại trước ghế sofa.
Sau khi ngồi xuống, cô vừa giận hờn cầm ly nước trái cây, vừa mở điện thoại vào Wechat.
Tần Kiết gửi một đoạn video, nói rõ hơn là đoạn quay màn hình của Tần Kiết.
Nội dung đoạn video là cuộc trò chuyện Wechat giữa cô và anh ta, tin nhắn cô gửi liên quan tới mấy câu "nữ sinh đại học đơn thuần, thiếu phụ thùy mị, tiếp viên hàng không khí chất".
Trần Ân Tứ không hiểu ý của Tần Kiết là gì, dùng dấu thay cho lời nhắn: "?".
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Trần Ân Tứ mới trừng mắt.
"Cạch" một tiếng, cô đặt ly nước trái cây xuống, cầm điện thoại nhắn tin trả lời lại.
Trần Ân Tứ: "Không phải anh nói mượn cho tôi tiền rồi sao? Không phải nói một nghìn vạn sao?"
Trần Ân Tứ: "Tôi bị hack nick, người ta đã nói rõ là quảng cáo nhỏ rồi mà."
Trần Ân Tứ: "Hờ hờ, anh đúng là trùm nói dối."
Đang lúc Trần Ân Tứ tóm được lỗi sai của Tần Kiết, mắng mỏ hăng say thì trên màn hình của cô xuất hiện một tin nhắn.
Trần Ân Tứ đang miệt mài gõ chữ, từ từ dừng hẳn.
Ba mươi giây sau, cô xem lại đoạn video quay màn hình của Tần Kiết.
Lần này thứ cô quan tâm nằm ở phần trên cùng.
"Đối phương đang nhập tin nhắn..."
Từ khúc "Tiên sinh, anh cô đơn không?" cho đến "...!Nếu như có ai mượn tiền, xin đừng tin là thật.", những chữ này chưa hề mất.
Cô...gửi xong cái quảng cáo kia, vì chờ Tần Kiết để cười trên nỗi đau của người khác nên không rời khỏi cuộc trò chuyện.
Điều này có thể nói rằng tài khoản của cô chẳng hề thoát ra nên không thể nói là bị hack nick.
Trần Ân Tứ đăm đăm nhìn màn hình, đặc biệt là mấy chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn...!", cô hơi há miệng, cảm giác từ mặt mũi của mình đến sĩ diện bên trong đều mất sạch.
Cô luôn như thế....!