Đêm hôm đó, Trần Ân Tứ trằn trọc khó nhắm mắt, mãi mới ngủ được, lại mơ một giấc mộng.

...!
Căn phòng trong mơ rất cũ, không tính là lớn.

Trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, có một nam một nữ...Ngón tay trắng nhợt người con gái, bấu vào bả vai người con trai, khóc không ngừng...!
Dù cho trong mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Ân Tứ cũng nhịn không được mà nóng lên.

Kết quả, giấc mộng càng mơ càng thật, vốn dĩ bức tranh không tiếng động, âm thanh dần dần lớn lên.

Người con gái mang theo nức nở, vừa mềm mại lại trúc trắc, khó khăn mở miệng cầu xin người con trai.

Một lần lại một lần...!
Trần Ân Tứ nghe đến mặt đỏ tai hồng, tim tăng tốc đập, đúng lúc cô muốn tông cửa xông ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt người con gái.


Mặt mày gọn gàng, chóp mũi vểnh cao và một mái tóc dài đen nhánh...!
Đó...Rõ ràng là mặt của cô!
Trần Ân Tứ như nghe được một tin động trời, đột nhiên từ trên giường bật dậy.

Cô nhìn thấy hoàn cảnh thân thuộc xung quanh, ôm ngực kinh sợ, thở hồng hộc vài lần, mới dần dần bình thường lại.

Cô cứ thế mà nằm mơ, lại mơ giấc mộng như vậy.

Không phải quá đáng sợ, đáng sợ hơn cô lại là nữ chính.

Không, việc này cũng không đáng sợ, càng đáng sợ hơn, đây không phải giấc mơ, đây rõ ràng là những chuyện đã từng xảy ra...!
Nam chính trong mộng, là Tần Kiết.

Sao cô lại có thể nhớ chuyện này rõ như thế, còn nhớ rõ đến mức năm đó cô vừa khóc vừa nói gì, cô có thể nói từng chữ trong mộng mà không bị sót từ nào...!Đù, cô không phải chỉ mắng tên đó mấy câu thôi sao? Tên Cẩu đó trong mơ cũng không tha cho cô?!
Trần Ân Tứ không biết mình run rẩy từ lúc nào.

Tóm lại lúc cô muốn vào nhà vệ sinh, phát hiện chân run đến độ không đi được.

Từ nhà vệ sinh trở về, Trần Ân Tứ uống hơn hai ly nước lạnh, mới lần nữa nằm lên giường.

Sau đó không ngủ vì chỉ vừa nhắm mắt, trong não cô lại hiện lên cảnh trong mộng khi nãy.

Cô sợ đến nỗi phải mở mắt nhìn trần nhà, lôi Tần Kiết từ năm 22 tuổi mắng đến năm 27 tuổi, cô rõ ràng mệt đến không chịu nổi, nhưng vẫn không dám nhắm mắt.

...!
Ngày thứ hai, Trần Ân Tứ bị chuông cửa làm ồn mà tỉnh.


Cô còn chưa bước ra mở cửa đã bị Lục Tinh - người biết mật mã nhà mình, đẩy cửa phòng ngủ:
- Ân Ân...!
Chỉ mới nói có hai chữ, Lục Tinh nhìn thấy quầng thâm mắt của Trần Ân Tứ, lập tức chuyển giọng nói:
- Tối qua cậu làm quái gì? Sao mà quầng thâm nghiêm trọng thế kia?
Trần Ân Tứ uể oải yếu xìu bước vào nhà tắm, vừa nặn kem đánh răng vừa ngáp vài cái:
- Đừng nhắc nữa, tên cẩu đó hại đó.

Hắn có độc, Tinh Tinh, tớ nói cậu nghe.

Đời này tớ không muốn gặp hắn lần nào nữa...!Hắn quấy rối lão nương cả đêm, làm cho bà đây gặp ác mộng!
Trần Ân Tứ đánh răng, còn không quên bình luận:
- Tại sao lúc đó tớ nghĩ không thông, thuê nhà hắn làm gì? Tớ muốn đánh chết tớ năm hai mươi tuổi.

Tinh Tinh, dẫn tớ vào phòng thay đồ để tớ xem có gì có thể thắt không.

Lục Tinh nhất thời không nhịn được, bị Trần Ân Tứ chọc cười "Xì" một tiếng, mở miệng nói:
- Được rồi, đừng phí lời nữa, chúng ta nói chuyện của cậu đi.


Thông cáo của cậu tiếp theo cũng không có, cậu tính như thế nào? Vẫn muốn tiếp tục trong vòng này, hay là...!muốn rút lui?
Trần Ân Tứ phản ứng cực liệt:
- Không, tớ không thể rút!
Lục Tinh thấy Trần Ân Tứ dùng từ "Không thể", không phải "Không", liền nhăn mày:
- Tại sao lại không thể?
- Bởi vì...!
Trần Ân Tứ nói được hai chữ, thì dừng lại.

Cô sợ Lục Tinh nhìn ra manh mối, ba giây sau, cô vuốt vuốt tóc, nhìn về hướng Lục Tinh chớp mắt cười:
- Tớ sợ sau khi rút khỏi giới, bàn dân thiên hạ lại không được xem bữa yến tiệc.

Tinh Tinh, tớ vẫn luôn nghĩ đến quần chúng, cậu xem tớ vĩ đại không, biết bao nhiêu yêu thích, tớ đều vì phúc lợi của dân chúng...!
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC