Vu Liên nói khái quát một chút quy tắc.

Các tuyển thủ trở lại lầu một của tòa nhà cao chọc trời, lên sân khấu tiến hành thi đấu.

Nội dung là hai người cộng sự phải đoán cho bằng được câu thơ cổ, một người sẽ phải quay lưng về phía màn hình, còn một người khác sẽ đối diện nhìn màn hình, để gợi ý cho cộng sự đoán được câu thơ đó là gì.

Người gợi ý có thể diễn tả bằng lời, cũng có thể nói tên tác giả và tên của câu thơ, hoặc là đọc diễn cảm câu tương quan, nhưng không thể làm xuất hiện từ ngữ có trong câu.

Một vài tuyển thủ ngoại tịch oán giận: “Đây không công bằng! Đoán thơ cổ khẳng định là người Hoa sẽ chiếm ưu thế, trường học dạy chúng tôi cũng chỉ là một ít da lông.”
Vu Liên nghiêm túc giải thích: “Các vị chưa nhìn qua cuộc thi đấu của năm trước sao? tài hoa và tu dưỡng văn hóa vẫn luôn là phân đoạn quan trọng của cuộc thi, nếu trả lời không được, các vị trước tự mình tìm xem nguyên nhân đi.”
Vài người lập tức không dám nói lời nào.

Hai mươi tuyển thủ hợp lại, hai người được chia thành một tổ để tiến hành thi đấu.

Tổ chiến thắng có thể được đến cơ hội thử vai của một bộ phim điện ảnh.

Tất cả mọi người đối với lần thi đấu này đều nóng lòng muốn thử.

Cùng một tổ với Ngôn Trăn là A Lâm, là người mới vừa ở buổi sáng xảy ra xung đột với cô.

A Lâm có một mái tóc màu hồng nâu, xương gò má rất cao, trên mặt có tàn nhang, lông mày lại thô, nhóm giám khảo đánh giá cô ta là“Người có dung mạo đặc sắc”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta có thể lọt vào top ba, A Lâm cũng cảm thấy mình sinh ra đã là siêu sao.


Lúc này, cô ta khinh thường nhìn Ngôn Trăn: “Cô cũng không nên kéo chân sau của tôi, tôi nhất định phải được đến danh ngạch lần này.”
Ngôn Trăn nói: “Tôi cũng tưởng nói những lời này.”
A Lâm nói: “Nếu không phải cùng tôi hợp tác, chỉ sợ là cô cũng sẽ bị loại trừ, nên cảm tạ bản thân mình may mắn đi.”
Có một máy quay vừa lúc quay đến chỗ này.

A Lâm đối với máy quay nói: “Thời điểm tôi còn đi học, môn ngữ văn thường xuyên kiểm tra những phần này.

Tôi cảm thấy nếu bình thường chỉ là một người thi đấu, thì chức quán quân nhất định sẽ là của tôi.Nhưng nếu thi hai người,tôi không thể xác định được.”
Vài vị giám khảo theo dõi trước đó nhìn qua, hỏi: “Ở nơi này ai có bằng cấp cao nhất?”
“Hẳn là Đại Kéo đi.” Một người trợ lý nói, “Cô ấy tốt nghiệp ở trường học Thường Thanh Đằng.”
“ Vậy còn A Lâm?” Vu Liên hỏi.

Tiểu trợ lý nhìn nhìn: “Chỉ là trường học bình thường, thật ra thì Ngôn Trăn cũng không tệ, năm nay thi đại học đậu thủ khoa.”
Vậy A Lâm lấy đâu ra tự tin như thế?
Vu Liên xoa huyệt thái dương trong lòng sinh ra một tia hoài nghi, cúi đầu châm điếu thuốc.

Cuộc thi đấu bắt đầu.

Trước cửa của tòa nhà cao chọc trời có treo biển quảng cáo.

Có không ít người thấy được, đi vào trong đại sảnh quan sát trận thi đấu này.

Tổ đầu tiên là Ngôn Trăn và A Lâm.

A Lâm tràn đầy tự tin mà đi đến đưa lưng về phía màn hình, nói với Ngôn Trăn: “Tôi sẽ đoán, gợi ý cũng không khó, cô phải gợi ý tốt cho tôi.”

Ngôn Trăn nói: “Cô cũng thế.”
A Lâm cười nhạo.

Cô ta là phú nhị đại, bối cảnh gia đình khá tốt, vì vậy ngày hôm qua mới biết được nội dung thi đấu này.

Người nhà của cô ta lôi kéo quan hệ cho cô ta.

Tất nhiên cũng lấy được đáp án của cuộc thi.

Tất cả bối cảnh của câu thơ sẽ được biểu hiện ở trên màn hình, cô ta đều đã thuộc hết.

Kế tiếp chỉ cần Ngôn Trăn đưa ra một ít gợi ý, cô ta liền sẽ thuận lợi đoán ra được câu thơ kia.

Chờ đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ biết cô ta “Thành thạo về thơ cổ” như thế nào.

A Lâm có chút gấp không chờ nổi.
Bối cảnh trên màn hình thật nhanh hiện ra câu thơ đầu tiên: “Ca thả thong dong, ly thả thong dong.”
Thời gian thi đấu có hạn chế.

Ngôn Trăn suy nghĩ, nếu muốn phiên dịch câu thơ ra thì quá mức khó khăn.

Một khi nói không cẩn thận sẽ dễ dàng lặp lại chữ.
Nếu nói thẳng từ danh của câu thơ sẽ tương đối ít thời gian, cũng càng an toàn.
Ngôn Trăn nói: “Một cắt mai · tám chữ cuối của trung thu tháng giêng”.

A Lâm si ngốc: “Cái gì?”
Ngôn Trăn lại nói: “tân khí tật viết.”
Đáp án của tám chữ không nhiều lắm.
A Lâm dùng một chút thời gian sau đó mới phản ứng: “Ca thả thong dong, ly thả thong dong.” Lại nói, “Đừng nói tên, tên từ danh rất nhiều chữ lặp lại, tôi không nhớ rõ.”
“Tốt.” Ngôn Trăn nói.
Câu thứ hai là “Ngô nghe tráng phu trọng tâm cốt”.
Ngôn Trăn: “Cổ nhân tam đi vô tồi tốt, trên một câu.”
A Lâm: “???” Cô ta đột nhiên có chút hoài nghi khả năng nghe của mình.
Cô ta biết câu này mình khẳng định rất thuộc, nhưng là lúc đó cô ta sử dụng chính là phương pháp gợi ý liên từ, có hỗ trợ một vài từ ngữ hiện đại, chứ không phải phương thức đơn giản thô bạo như vậy a………………
A Lâm cảm thấy mình xong đời rồi.
Ngôn Trăn thấy A Lâm không trả lời, lại nói: “Lao lao ai là liên quân giả.”
A Lâm hỏng mất: “Qua, qua đi.”
Ngôn Trăn thở dài: “Không thể nói tên câu thơ, cũng không thể dùng câu trên dưới, cô ngày thường là dùng cách gì để thuộc thơ cổ?”
A Lâm đỏ mặt lên nói: “Từ quan trọng! Đúng, là từ quan trọng, cô gợi ý cho tôi mấy từ trọng.”
Câu thứ ba: “Chỉ nghi tàn phấn đồ kim xây, phảng phất giống như nhẹ sương mạt ngọc lan.”
Ngôn Trăn đưa ra những từ quan trọng: “Hồng Lâu Mộng, hương lăng, ngắm ánh trăng.”
A Lâm thật muốn ngất đi.
Những từ quan trọng mà cô ta nói không phải cái này đâu, là từ gần nghĩa của câu thơ……
……
Cuối cùng hai người trả lời tổng cộng đúng ba câu.
Một vài người qua đường đến đây xem cười to: “Trước đó nói thật dễ nghe, kết quả lại trả lời không được một câu.”
A Lâm mặt đỏ tai hồng.
Lại có người nói: “Nhưng người gợi ý cho cô rất lợi hại, xem ra bản lĩnh rất vững chắc.”
Ánh mắt A Lâm lập tức trở nên hung ác, cô ta nhìn Ngôn Trăn vài cái.
Cuối cùng không nhịn được, nhảy lên trên đài chỉ vào Ngôn Trăn nói: “Cô ta gian lận!”
Mọi người sửng sốt, tất cả đều không biết đang xảy ra tình huống gì.
Là nội chiến sao?
A Lâm tiếp tục nói: “Cô ta khẳng định đã gian lận!” Nói xong liền đi lên đẩy Ngôn Trăn.
Cô ta lập tức duỗi tay ra, bên dưới đám người qua đường đột nhiên nhảy ra một cô gái mang theo nón cùng khẩu trang.

Cô gái nâng tay cản lại hành vi của A Lâm.
A Lâm nói: “Biến đi! Đừng cản tôi!”
Cô gái mang khẩu trang kia nói: “Muốn biến thì cũng là cô biến.”
Giọng nói có chút quen thuộc.
Ngôn Trăn lập tức nhận ra: “Triệu —— Triệu Bảo Thương?!”
Triệu Bảo Thương đem mũ lưỡi trai nâng lên một chút, cau mày nói: “Cô như thế nào lại không hiểu được tiếng người?”
Ngôn Trăn ngây ngốc cười.
Triệu Bảo Thương quay mặt đi: “Cười cái gì?”
Ngôn Trăn thò đầu lại gần nói: “Đã lâu rồi không lại gặp cô.”
“Hừ.” Triệu Bảo Thương nghĩ thầm, cô còn biết đã lâu rồi không gặp tôi, vậy tại sao cô lại không tới tìm tôi? tôi mỗi ngày đều dõi theo cô, còn lén lút muốn……
Ngôn Trăn hỏi: “Cô đóng phim ở gần đây hả?”
Triệu Bảo Thương đè mũ xuống, gật đầu.
“Cô trên đường đến đây sẽ không bị đạo diễn mắng sao?” Ngôn Trăn lại hỏi.
Triệu Bảo Thương nói: “Tôi sẽ không.” Nàng khụ khụ, “Hơn nữa không có ai giúp tôi đối diễn, tôi diễn không được.”
Mặt nàng hơi hồng, lại đem mũ ép xuống thấp một chút.
Ngôn Trăn nói: “Nếu không chê, tôi có thể ——”
Không chờ cô nói xong, A Lâm bước nhanh đến, bắt lấy Ngôn Trăn nói: “Cô đã gian lận, còn liên lụy tới thành tích của tôi, tôi cảm thấy trận thi đấu này không công bằng!”
Khuôn mặt của Triệu Bảo Thương rất nhanh lạnh xuống: “Người nào gian lận còn không nhất định.”
A Lâm: “Cô là ai?” Ngay sau đó cô ta nhìn thấy diện mạo bên dưới cái mũ, hoảng sợ nói,“Là Triệu Bảo Thương?!”
Triệu Bảo Thương nâng nhẹ cằm, trong mắt đều là khinh thường: “Là tôi, tôi ở dưới đài xem rành mạch, cô ấy tuyệt đối không có gian lận, rõ ràng cô mới là người kéo chân sau.”
Tuy rằng đây phần lớn đều là nói thật, nhưng lời này thật sự đã đắc tội với người ta.
Đã nói thẳng ra A Lâm không được tốt.
Vu Liên thầm than: Khó trách tiểu Triệu không có nhiều fan trung thành, tính cách "tốt" này chắc phần lớn đều là người trong nhà dạy ra.
A Lâm tức giận dậm chân: “Cô nói lời này là có ý gì?”
“Chính là ý trên mặt chữ.” Triệu Bảo Thương nói, “Cô thật cùi bắp.”
A Lâm mắng: “Cô đừng tưởng rằng mình có được mấy đồng tiền dơ bẩn, thì có thể muốn làm gì thì làm.”
“Muốn làm gì thì làm?” Triệu Bảo Thương nói, “Đúng nha, tôi đây không khách khí, chút nữa tôi sẽ đem cô loại trừ, dù sao với chỉ số thông minh này của cô, khẳng định không đi được xa.”.