Tiếng nhạc đệm vang lên.
Những tuyển thủ đều kích động đến nhảy dựng lên.
"Chúng ta là những siêu tân tinh (ngôi sao lớn)!" Bọn họ đối với bản thân nói, cũng đối với những người bên cạnh nói.
"Nhưng chỉ là trước đó." Vu Liên đánh vỡ phần nhiệt huyết này, "Năm mươi người vẫn quá nhiều, tôi cảm thấy lưu lại một nửa mới tương đối tốt."
Trong nháy mắt, không khí ngưng trọng.
Các tuyển thủ hai mặt nhìn nhau, không thể tin được vòng đầu tiên lại muốn loại trừ nhiều người như vậy.
Vu Liên thực vừa lòng kết quả này.
"Nhưng tôi cũng không biết nên so cái gì, không bằng lại tới chụp ảnh đi.
Các vị biết đó, bởi vì chúng ta mỗi lần đều thi đấu chụp ảnh, bị người xem hung hăng phun tào*." Vu Liên nửa nói giỡn.
(*)Phun tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
Chụp ảnh, có ai sẽ không muốn chụp ảnh? có thể nhìn đến một tấm ảnh chụp mỹ lệ của mình, đó là một chuyện làm người ta rất vui vẻ.
Lúc này thắng bại đã không còn quan trọng, bởi vì chụp ảnh sẽ làm người vui sướng.
Một nhóm con gái cùng nhau hoan hô.
Bọn họ mặc một chiếc váy nhỏ cùng áo ngực màu đen vào thi đấu, chạy đến trước bối cảnh màu trắng để chụp ảnh.
Vu Liên nói: " Chụp ảnh tốt xấu gì cũng là phi thường quan trọng, một minh tinh tốt, cần thiết phải biết thân thể của mình có sở trường đặc biệt gì, do đó bày ra những thứ này, để bắt giữ thật tốt khoảnh khắc xinh đẹp của các vị."
Mỗi người có cơ hội chụp năm bức ảnh.
Ngôn Trăn là người đầu tiên, cô trước kia không có tiếp xúc nhiều với máy ảnh, lúc này đứng trước phông nền, có chút mê mang.
Người quay phim chụp một tấm, lắc đầu: "Tư thế này không thể được."
Ngôn Trăn hỏi: "Xin hỏi chụp ảnh còn có kỹ xảo gì sao?"
Người chụp ảnh suy nghĩ một chút, nói cho cô: " Cô so với tuyển thủ khác càng nhỏ xinh, có thể thử tạo dáng một chút với tư thế cao gầy của mình."
Ngôn Trăn tự hỏi một lát.
Cô nghĩ tới quý phi trong cung.
Khi vị quý phi kia vừa vào cung, bất quá chỉ là một cô gái mười ba tuổi, dáng người chưa nẩy nở, cùng so sánh với mặt khác giai lệ, cô ấy có vẻ không hề cạnh tranh, cơ hồ ai cũng đều có thể khi dễ cô ấy.
Vì vậy, cô ấy cần thiết bày ra một tư thái cực cao, mới có thể uy hiếp được hậu cung.
Như vậy điểm mấu chốt, một là ánh mắt, hai là tay phải bày biện vị trí.
Vì thế Ngôn Trăn liền đem tư thế của vị Quý Phi kia cải tạo thêm một chút, để mình không phải cứng đơ như vậy.
Người chụp ảnh kinh ngạc cực kỳ, sau khi hắn chụp xong một bức ảnh thì tán thưởng: "Cô lúc trước nói mình không biết chụp như thế nào, đều là giả sao?"
Ngôn Trăn cười nói: "Tôi hiện tại có biết một chút."
Người chụp ảnh nhìn hình ảnh trên màn hình.
Người ở trong đó, đoan trang trầm ổn, ánh mắt bễ nghễ, lại không làm người cảm thấy cao ngạo.
Đây chỉ là có biết một chút thôi sao?
Người quay phim lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Cuối cùng, có không ít người bởi vì tạo hình quá mức nhàm chán, màn ảnh khuyết thiếu cảm xúc mà bị loại trừ.
Nhân số tuyển thủ còn lại 22 người.
Về sau ít người, Ngôn Trăn mới thấy được Hứa Vi Vi.
Cô chạy đến chào hỏi, Hứa Vi Vi lại giới thiệu với cô hai cô gái bên người, là bạn mới của bằng hữu.
Sau đó Hứa Vi Vi lại nói: " Cô muốn ở cùng phòng với chúng tôi sao? mọi người đều hợp thành nhóm, cô ở một mình sẽ không tốt lắm."
Ngôn Trăn liếc mắt nhìn hai người một cái, lắc đầu.
Cô đối với Hứa Vi Vi nói: "Nếu đứng ở nơi này, chúng ta chính là người cạnh tranh, một mình ngược lại sẽ được thanh tỉnh."
Hứa Vi Vi nói: "Vậy được rồi."
Đến buổi tối, một chiếc xe buýt chở mấy người đến "Siêu tân tinh phòng".
Ngôn Trăn mới vừa ngồi vào sô pha, có một nhân viên công tác đến mời cô: " Có muốn đến phòng tự bạch một chút hay không?"
Ngôn Trăn có chút mê mang: " Phòng tự bạch?"
"Cô không biết sao?" Nhân viên công tác cũng thực mê mang, " Cô chẳng lẽ không xem qua chương trình của chúng tôi? là nói ra lịch trình tâm lý của mình."
Ngôn Trăn lắc đầu: "Tôi tạm thời không có lịch trình tâm lý gì."
"Không quan hệ, cô nếu thật sự nói không nên lời,chúng tôi hỏi chuyện, cô có thể trả lời."
Ngôn Trăn đồng ý.
Sau khi vào phòng tự bạch.
Nhân viên công tác hỏi: "Cô cùng Phương Hòa Húc là đồng hương sao? không bằng kể một chút về thời trung học của các cô?"
"Phương Hòa Húc?" Ngôn Trăn suy nghĩ nửa ngày.
Nhân viên công tác nhắc nhở: " Là người sáng nay vẫn luôn cười nhạo cô."
Ngôn Trăn bừng tỉnh, cô nói: "Không có nhớ rõ, còn nói về sơ trung, chỉ có học tập, cũng không có gì tốt để kể."
Nhân viên công tác trầm mặc một trận.
Trả lời như vậy thì không có cách nào báo cáo kết quả công tác a.
Tiếp đó lại hỏi thêm mấy vấn đề, Ngôn Trăn như cũ vẫn hàm hồ trả lời.
Nhân viên công tác có chút tuyệt vọng.
"Vậy cô tham gia chương trình này mục đích là gì?"
Ngôn Trăn nói: "Muốn trở thành một đại minh tinh hàng đầu".
Nhân viên công tác: "......???"
Ngôn Trăn tiếp tục nói: "Tôi muốn trở thành nhân vật cùng sóng vai với Triệu Bảo Thương."
"Triệu Bảo Thương? Cô cũng là nhan phấn của cô ấy." Nhân viên công tác hỏi.
Ngôn Trăn gật đầu: "Nhưng tôi thưởng thức cũng không phải mỹ mạo của cô ấy, mà là tâm hồn cùng nội hàm của cô ấy, Triệu Bảo Thương là người có nỗ lực phi thường,hơn nữa còn là một người chính trực, ngày thường cô ấy có lẽ vẫn luôn là một bộ dáng lạnh như băng, nhưng nội tâm lại so với ai khác đều thiện lương, tôi cảm thấy cô ấy là một người tốt nhất trong thiên hạ."
......!Trên đời này người mù là có thật.
Nhân viên công tác cảm thán một chút, vội vàng kết thúc tự bạch, đem nội dung giao cho Vu Liên.
Sau khi Vu Liên xem xong, phun ra một ngụm nước: "Fans não tàn thật đúng là đáng sợ."
"Cũng không nhìn xem cô ấy chính là fan của ai." Triệu Bảo Thương có chút đắc ý.
Nàng nhìn đoạn tự bạch kia được nửa ngày, chốc lát lại cảm thấy nụ cười của Ngôn Trăn thật chướng mắt, chốc lát lại thấy nội dung Ngôn Trăn nói không đủ phong phú.
"Em xác định cô ấy là fan của em sao? Thời điểm cô ấy nói những lời kia, điên cuồng trong mắt nhưng không ít." Vu Liên có chút nghi hoặc.
"Không phải fan của em thì còn có thể là của ai?" Triệu Bảo Thương không quá thích vấn đề này của Vu Liên.
Nàng có thể khẳng định Ngôn Trăn chính là fan của nàng
Nói cách khác, vì cái gì người này sẽ bồi nàng cùng đối diễn, giúp nàng sưởi ấm tay, lại hay xuất hiện ở những chỗ mà nàng đi ngang qua, nỗ lực thi đại học để đến được đế đô, thậm chí còn muốn nhấc váy của nàng.
Triệu Bảo Thương tinh tế nghĩ đến, càng thêm cảm thấy Ngôn Trăn đối với mình thật quá cuồng nhiệt.
Có fan như vậy--
Triệu Bảo Thương cảm thấy rất vui vẻ.
Trên mặt hiện ra một nụ cười như ẩn như hiện, như là băng sơn tuyết tiêu.
Vu Liên nhìn thấy, một bên hút điếu thuốc, yên lặng lắc đầu.
Nhân viên công tác hỏi xong Ngôn Trăn, lại đi tìm Phương Hòa Húc.
Không nghĩ tới Phương Hòa Húc rất biết điều, đầu tiên là nói về thân phận của mình một chút.
"Tôi là một cô gái ở nông thôn.
Ở nơi đó, chúng tôi đều lớn lên bằng việc nuôi gà bắt cá, cho nên tôi cảm thấy tôi ở trong lúc thi đấu rất có ưu thế, bởi vì tôi là một tuyển thủ thiên thực chiến hình(này ai biết chỉ tui với T_T), mà không phải những người ở nhà chỉ biết lý luận nhân tài."
Nói những lời nói này là khen chính mình, cũng không có đắc tội người khác, vài tên giám khảo sau khi nhìn đến đều thực vừa lòng, cảm thấy tuyển thủ này hẳn có thể đi được rất xa.
Nhân viên công tác hỏi: "Vậy quan hệ của cô cùng Ngôn Trăn tại sao lại kém như vậy? theo tôi được biết, thời điểm vừa mới tới cô liền làm khó xử cô ấy?"
"Khó xử? Không phải như vậy." Phương Hòa Húc làm một biểu tình bất đắc dĩ, "Nếu thật sự có, thì có thể đó là một loại bảo hộ theo bản năng, anh biết đó, chúng tôi cùng là đồng hương, tiểu học và sơ trung vẫn luôn là đồng học, cô ấy là người có tâm cơ trong thôn -- khụ, tôi không biết nên hình dung như thế nào, cô ấy chính là cái loại ngày thường giả nhu nhược, nhưng trên thực tế rất hay mách lẻo người khác với lão sư,nói những lời nói lung tung, vì vậy trong trường không có ai muốn làm bạn cùng cô ấy.
Đề tài này thực kinh bạo a.
Nhân viên công tác hai mắt sáng ngời: "Còn gì nữa không?! Có chuyện nào cụ thể sao?"
"Cụ thể? Có a." Phương Hòa Húc vén lên tay áo của mình, "Thấy vết sẹo này không? đây là cô ấy đẩy tôi, bởi vì lúc ở đại hội thể thao, tôi chạy nhanh hơn cô ấy, cô ấy đã cố ý đẩy ngã tôi, đem tôi ép tới không thể chạy, sau khi hiểu rõ tôi mới đứng lên tiếp tục chạy."
"Đây......!Đây thật đúng là tam quan méo mó a." Nhân viên công tác kích động tiếp tục hỏi.
Phương Hòa Húc thực hưởng thụ cảm giác được màn ảnh nhắm đến.
"Ngôn Trăn là người nghèo nhất trong thôn, ngày thường cũng không quá kiểm điểm hành vi của mình, trộm đồ chỉ là chuyện nhỏ, chuyện khác......!Các anh tự mình suy nghĩ đi." Cô ta còn trì hoãn.
Nhân viên công tác lầm bầm lầu bầu nói: " Thời điểm Ngôn Trăn vừa mới tự bạch, nói là đều đã quên những việc này."
"Cô ta còn dám nhớ rõ sao? chuyện đã làm đều không nhận." Phương Hòa Húc lại chỉ vết thương trên tay, "Tôi vĩnh viễn đều không thể quên đau đớn lúc trước."
Thời điểm cô ta nói lời này còn mang theo chút lệ quang, ngữ khí lại kiên định, hai người kết hợp, khiến người cảm động vô cùng.
Người quay phim bên cạnh hoàn toàn bị cảm động, an ủi Phương Hòa Húc: "Thân ái, hết thảy đều đã qua."
Phương Hòa Húc chớp mắt gật gật đầu.
Lúc đoạn này được phát ra làm tập đầu tiên, khản giả trước TV cũng chảy nước mắt.
Bọn họ cảm thấy hành vi của Ngôn Trăn là không thể chịu đựng được, vì sao ở tiểu học lại có người ngoan độc như vậy?
Hơn nữa ở sự kiện kéo phiếu lúc trước.
Thật nhanh có người nói: 【 người này có phải là người đã thắng Triệu gia lão gia tử hay không? thật sự rất không biết xấu hổ.
】
【 những nội dung phổ cập huyền học có khả năng cũng chỉ là ở trên mạng nhìn thấy, sau đó tùy tay đăng lên.
】
【 phi, thật không biết xấu hổ, thiếu chút nữa đã làm fan của nàng.
】
Trong lúc nhất thời, Hàn Tiểu Manh cũng bị mắng.
【 vật họp theo loài, cô cùng loại nữ sinh ở tiểu học có tâm cơ là cùng một nhóm, có thể là người tốt gì? không bao giờ là fan cô! 】
Hàn Tiểu Manh cảm thấy Ngôn Trăn khẳng định không phải loại người này, muốn hỗ trợ giải thích, lại bị người đại diện ngăn cản.
Tác giả có lời muốn nói: Triệu Bảo Thương: Lại là một ngày được tiểu fans thổi phồng, ta thực thỏa mãn.
Ngôn Trăn: Kỳ thật ta thổi phồng chính là trưởng công chúa.
Triệu Bảo Thương ( nhớ tiểu sách vở): Ta tâm trạng tốt, trước hiện tại không đánh ngươi, chờ về sau ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta..