Ngôn Lạc ngồi trên sô pha, kéo lại các bài viết trước đó trên Weibo của Lăng Du, nhưng không còn thấy tin tức liên quan tới Thịnh Vọng Thư.
Anh im lặng một lát, gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Tân.
Ngôn Lạc: [Đặt giúp tôi một vé máy bay đi Úc vào ngày mai.]
“Không phải chứ anh Lạc, cậu thực sự định đến Úc tìm Trăng nhỏ à?”
Tống Nguyên không chơi mạt chược nữa, ngồi luôn ở bên này quan sát phản ứng của Ngôn Lạc, vừa đi vòng ra sau lưng Ngôn Lạc liền “chẳng may” liếc thấy nội dung WeChat của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Nguyên tò mò ngứa ruột ngứa gan: “Rốt cuộc cậu đã chọc gì Trăng nhỏ mà Trăng nhỏ không thèm đếm xỉa cậu lâu tới vậy hả? Cậu lại còn định bay khắp thế giới để đuổi theo em ấy nữa.”
Ngôn Lạc hờ hững lườm xéo Tống Nguyên, tắt màn hình điện thoại đi.
Đúng lúc này, Hứa Niệm Tịch bước vào, vừa mở miệng đã hỏi ngay: “Anh Ngôn Lạc, anh còn định đi tìm Trăng nhỏ nữa à?”
Hứa Niệm Tịch cũng đã thấy bài đăng Weibo của Thịnh Vọng Thư, sau đó nhắn WeChat hỏi Thịnh Vọng Thư: [Cậu không sợ anh Ngôn Lạc nhìn thấy bài đăng Weibo lại đuổi theo tới đó tìm cậu à?]
Theo những hành vi khác thường gần đây của Ngôn Lạc thì dù cho anh có làm gì, Hứa Niệm Tịch cũng không thấy có gì lạ.
Thịnh Vọng Thư nhắn lại: [Tùy anh ấy thôi. Tớ đâu thể vì anh ấy mà ngay cả quyền tự do đăng bài trên Weibo cũng bị tước đoạt được.]
Hứa Niệm Tịch không nhịn được báo cáo lại những hành vi dạo gần đây của Ngôn Lạc cho Thịnh Vọng Thư, rồi lại kể cho cô nghe tin Ngôn Lạc và Lam Tâm đã chia tay nhau sau khi cô bỏ đi.
Mãi không thấy Thịnh Vọng Thư trả lời.
Hứa Niệm Tịch cũng không nhắc lại nữa.
Ngôn Lạc ngước mắt nhìn về phía Hứa Niệm Tịch: “Cô ấy lại đi tới nơi khác rồi à?”
“Em không biết.” Hứa Niệm Tịch ăn ngay nói thật: “Nhưng Úc rộng như vậy, cho dù cô ấy có ở yên một chỗ không đi đâu cả, anh cũng không thể tìm ra cô ấy.”
Ngôn Lạc không nói gì.
Hứa Niệm Tịch ngày càng mù mờ về mối quan hệ của hai người này, cô ấy không hiểu nổi, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, chỉ có điều, xét trên lập trường của Thịnh Vọng Thư, cô ấy không khỏi khuyên Ngôn Lạc mấy câu.
“Cho dù giữa hai người có mâu thuẫn lớn bằng trời thì cũng không cần phải sốt ruột giải quyết ngay lúc này, Trăng nhỏ chỉ đi ra ngoài giải sầu một chút, chẳng bao lâu sẽ quay lại, anh cần gì phải đuổi theo tới đó phá hỏng hứng thú du lịch của cô ấy chứ?”
“Anh làm vậy chỉ khiến cô ấy càng thấy phản cảm hơn mà thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cằm Ngôn Lạc căng cứng, anh im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Đây là cách nghĩ của cô ấy à?”
Hứa Niệm Tịch nói: “Là cách nghĩ của em, nếu anh thực sự đối xử tốt với cô ấy thì nên để cô ấy được vui vẻ.”
Ngôn Lạc không nói gì.
Một lát sau, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Tân: [Thôi đi, không cần đặt vé nữa.]

Hôm sau, Lâm Tân đặt một xấp tài liệu dày lên bàn làm việc của Ngôn Lạc, trong đó ghi chép toàn bộ thông tin về Lăng Du.
Lăng Du, con trai út của chủ tịch tập đoàn Hội Khang, lớn lên ở Bắc Mĩ, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, học chuyên ngành tài chính sau đó thôi học, chuyển sang chuyên ngành thiết kế trang sức, ba năm trước mới về nước, từng giành được hai giải thưởng về thiết kế, có một studio và một trại ngựa ở thành phố A, tiếng tăm trong các mối quan hệ xã hội cũng không tồi, không có tình sử xấu, không có sở thích độc hại.

Cho nên tạm thời Thịnh Vọng Thư không có gì nguy hiểm.
Ngôn Lạc chủ động liên hệ nhà thiết kế Lâm, dặn nếu có gặp vấn đề gì trong quá trình thi công thì liên lạc với anh.
Cứ cách một khoảng thời gian, anh lại đều đặn tới khu nghệ thuật kiểm tra tiến độ thi công.
Trong suốt hai tháng sau đó, ngày nào Ngôn Lạc cũng xem Weibo của Thịnh Vọng Thư và Lăng Du.
Thịnh Vọng Thư không đăng thêm bài nào mới nhưng Lăng Du thì vẫn thường xuyên cập nhật bài trên Weibo.
Fan hâm mộ trên Weibo của Lăng Du đạt hơn một triệu người, đều là fan đang hoạt động, bình luận rất tích cực.
Họ nhận ra gần đây các bài đăng trên Weibo của Lăng Du thường xuyên có hình của Thịnh Vọng Thư nên không ít fan hâm mộ để lại bình luận hỏi xem có phải Lăng Du có bạn gái rồi không.
[Ông xã có bạn gái rồi sao? Em thất tình rồi à?]
[Chị em à, khéo quá, tớ cũng thất tình rồi, nhưng mà chị dâu này xinh quá, tớ thua tâm phục khẩu phục.]
[Đây chẳng phải là chuyên gia thiết kế thời trang dạo trước nổi rần rần trên Weibo ấy sao? Hình như tên là Thịnh Vọng Thư.]
[Weibo của mỹ nữ đây: @Thịnh Vọng Thư.]
Thế là có không ít fan hâm mộ tràn từ bình luận này sang Weibo của Thịnh Vọng Thư. Chẳng mấy chốc, bên dưới các bài đăng Weibo của Thịnh Vọng Thư có thêm những bình luận tương tự.
[Cô là bạn gái của Lăng Du à?]
[Trai xinh gái đẹp trời sinh một đôi, ôm mỹ nữ cái nà.]
Ngôn Lạc nhanh chóng lướt qua những bình luận vô nghĩa này, sắc mặt bất giác trở nên u ám.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hễ có thời gian rảnh là anh lại mở Weibo ra như thể tự tra tấn tinh thần bản thân, xem thử xem hai người có cập nhật gì mới không, xem xem Thịnh Vọng Thư lại đi đâu, có đăng ảnh mới gì không, có đang vui vẻ không.
Anh không đọc các bình luận bên Weibo của Lăng Du nữa nhưng từ các bài viết trên Weibo của Lăng Du, anh đoán ra được cung đường du lịch của bọn họ.
Mỗi khi đến nơi mới, Lăng Du đều đăng bài Weibo check-in.
Bọn họ đi chơi từ Úc sang tới New Zealand, ở New Zealand, bọn họ lại xem cực quang hai lần ở hồ Tekapo và đảo Stewart.
Cực quang màu hồng rực rỡ như ảo cảnh, bọn họ lấy cực quang làm phông nền, cùng chụp một tấm ảnh chung.
Trong tấm ảnh chụp chung, Thịnh Vọng Thư hơi nghiêng đầu về phía Lăng Du, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn niềm vui.
Có thể thấy niềm vui của cô xuất phát từ tận đáy lòng.
Ở Nam bán cầu có khá ít địa điểm có thể quan sát trực tiếp được Nam cực quang, Lăng Du và cô đi xem hết một lượt, không phải ai cũng có cơ hội chờ được cực quang xuất hiện nhưng bọn họ thì lần nào cũng gặp được.
Ngôn Lạc lưu ảnh của Thịnh Vọng Thư vào album, mấy giây sau, anh lại mở album ra, cắt Lăng Du ra khỏi bức ảnh.
Anh không tài nào kiểm soát nổi sự đố kỵ dâng trào như sóng triều trong lòng lúc này.
Người ở bên cạnh cùng ngắm cực quang với cô đáng lẽ phải là anh.
Nhưng anh lại tự tay phá hủy cả thảy.


Thịnh Vọng Thư về nước vào cuối tháng bảy.
Cô không về thành phố A mà tới Nam Thành trước.
Nam Thành là chỗ nhà bà ngoại của cô. Ông bà ngoại đã mất, người dì duy nhất của cô thì đã đi định cư ở nước ngoài, từ lâu nhà đã không còn ai ở.
Hôm tới Nam Thành, thời tiết không tốt, trời mưa âm u.
Thịnh Vọng Thư vội vàng chạy ù vào trong quán nhỏ ven đường mua một chiếc dù. Vào khoảnh khắc chiếc dù đen che mưa được bung ra, cô bỗng nhớ tới cảnh tượng trong đêm Tuần lễ thời trang Paris năm ngoái, Ngôn Lạc bung dù đợi cô.
Vậy mà đã gần một năm trôi qua.
Xe dừng ở chùa Liên Chiếu trên Nam Sơn, Thịnh Vọng Thư đi theo bậc thang lát bằng đá xanh leo lên tới trước cửa chùa, sau đó gõ cửa.
Trời đã tối, chùa chiền đã đóng cửa từ chối tiếp khách, chờ mấy phút, một ni cô trẻ tuổi đi ra, mở hé một khe cửa nhỏ.
Thịnh Vọng Thư chắp tay trước ngực hành lễ với đối phương: “Phiền sư vào báo giúp con, con là Thịnh Vọng Thư, đến đây gặp sư cô Tịnh.”
Sư cô Tịnh là Chung Tịnh. Nhiều năm trước, bà đã bắt đầu thờ Phật. Sau khi ly hôn với Thịnh Tri Hành được hai tháng thì bà hoàn toàn quy y cửa Phật, đi tu trên chùa Liên Chiếu.
Trước khi xuất gia, bà đã quyên tặng cho chùa Liên Chiếu hơn mười tỷ. Sau khi bà xuất gia, Thịnh Tri Hành tiếp tục quyên tặng cho chùa mười lăm tỷ.
Bởi vậy, ở trong chùa, bà rất được người ta tôn trọng.
Sư cô trẻ nhanh chóng quay vào thông báo, sau đó chạy ra mời cô vào, Thịnh Vọng Thư đi theo đối phương vào trong, tối đó qua đêm ở chùa.
Cô không nhắc gì đến chuyện trong nhà với Chung Tịnh. Nếu bà đã xuất gia rồi thì những chuyện cũ trước kia cũng chẳng khác gì chuyện của kiếp trước.
Thịnh Vọng Thư ở trong chùa cùng Chung Tịnh hơn nửa tháng, hiếm có khi nào cô yên tĩnh như vậy.
Trong nửa tháng này, hằng ngày cô dậy lúc mặt trời mọc, đi nghỉ khi mặt trời lặn, giúp sư trụ trì chăm sóc hoa cỏ trong chùa, làm lễ buổi tối cùng mọi người, thưởng trà nghe thiền hoặc giam mình trong phòng vẽ bản thảo thiết kế suốt cả ngày. Khi trời mưa, cô và Chung Tịnh ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa rơi.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của bầu không khí thoát tục của nơi này, trong lòng cô cũng cảm thấy thanh thản chưa từng có.
Cho tới một buổi sáng nọ, cô dậy sớm làm lễ buổi sáng với Chung Tịnh. Lúc mặt trời mọc, Chung Tịnh bình tĩnh nhìn về phía cô.
“Bất kể ban đầu con có ý định nghỉ ngơi hay trốn tránh, con cũng đã ở đây quá lâu rồi, con nên trở về với cuộc sống của mình.”
Tối đó, Thịnh Vọng Thư đã trở lại thành phố A.
Hứa Niệm Tịch lái xe ra sân bay đón cô, hỏi xem cô về đâu.
Thịnh Vọng Thư nghĩ ngợi rồi đáp: “Về chỗ ba tớ trước vậy.”
“Được.” Hứa Niệm Tịch nói: “Cậu về nghỉ ngơi đi đã, mai tớ sẽ qua làm tiệc tẩy trần cho cậu.”
Hôm nay Hứa Niệm Tịch đi một chiếc xe G63 màu đen, trái ngược với hình thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy. Thịnh Vọng Thư hỏi: “Sao cậu lại đổi xe mới vậy?”
“Không phải của tớ đâu.” Hứa Niệm Tịch thản nhiên nói: “Của bạn trai tớ đấy.”
Thịnh Vọng Thư nhướng mày: “Tay họa sĩ lần trước cậu bảo trong điện thoại ấy à?”

“Không phải.” Hứa Niệm Tịch vui vẻ chớp mắt với cô: “Người khác.”
Mới có nửa tháng kể từ cuộc gọi ấy, không ngờ Hứa Niệm Tịch đã thay bạn trai mới rồi.
Thịnh Vọng Thư bội phục: “Cậu giỏi lắm.”
“Nếu cậu muốn thì cậu cũng có thể.” Hứa Niệm Tịch cầm vô lăng, nhìn cô một cái.
“Đàn ông cũng giống như quần áo, sao có thể mặc mãi một chiếc duy nhất được. Cho dù sau này kết hôn rồi chỉ được mặc một chiếc suốt mấy chục năm thì trước đó cũng phải thử một lượt xem rốt cuộc mình thích cái nào hơn chứ.”
Nói xong, Hứa Niệm Tịch lại nghĩ, có lẽ Thịnh Vọng Thư đã tìm được chiếc áo mà cô thích rồi.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, trong mắt cô ngoài Ngôn Lạc ra cũng chẳng còn ai khác.
Hứa Niệm Tịch sửa lại câu mình nói: “Cái mình thích hơn chưa chắc đã là cái hợp với mình, phải thử nhiều kiểu mới biết cái nào hợp với mình hơn.”
Thịnh Vọng Thư hiểu ẩn ý của Hứa Niệm Tịch, cô cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nghe cũng có lý.”
Chín giờ tối, Ngôn Lạc lái xe về nhà họ Ngôn.
Lúc chạy xe vào khu biệt thự, anh nhìn thấy một chiếc G63 đang rẽ ở chỗ ngã ba, chạy về phía nhà Thịnh Vọng Thư.
Bảng số xe này anh chưa từng nhìn thấy, chắc là tới gặp Thịnh Tri Hành.
Anh cụt hứng không nhìn nữa.
Tới lúc Ngôn Lạc lái xe đi ra, trùng hợp lại gặp chiếc G63 màu đen đó ở ngã rẽ, tình cờ nhìn thấy bóng Hứa Niệm Tịch trong xe.
Ngôn Lạc ấn còi, Hứa Niệm Tịch liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, thầm cảm thán thật không may.
Hứa Niệm Tịch làm bộ không nhìn thấy, tăng tốc thêm một chút.
Ngôn Lạc ấn còi, đuổi theo. Lúc này, điện thoại của Hứa Niệm Tịch đổ chuông, màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi là Ngôn Lạc.
Hứa Niệm Tịch đành phải tấp xe vào lề, dừng xe lại, chờ xe Ngôn Lạc chạy tới.
Hai người cùng hạ cửa sổ xe xuống, Ngôn Lạc dò xét đối phương: “Chạy gì vậy?”
Hứa Niệm Tịch: “Đâu có chạy.”
Ngôn Lạc đảo mắt nhìn trong xe một lượt, xác định chỉ có một mình Hứa Niệm Tịch trong xe: “Không nghe thấy anh ấn còi à?”
“Không thấy người ấn còi là anh, em tưởng xe chạy sau chê em chạy chậm, chắn đường.”
Ngôn Lạc không tin: “Em tới nhà Trăng nhỏ đấy à? Tới làm gì thế? Có phải cô ấy về rồi không?"
Hứa Niệm Tịch cười thản nhiên: “Đâu có, lâu quá không qua chơi nên em qua hỏi thăm chú Thịnh thôi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Ngôn Lạc dò xét vẻ mặt của đối phương một lượt, không nói gì.
Hứa Niệm Tịch bèn nói: “Bạn trai đang chờ em, em đi trước đây. Anh Ngôn Lạc, tạm biệt.”
Sau khi chiếc G63 đi rồi, Ngôn Lạc mới khởi động xe.
Chạy được hai trăm mét, anh lại tấp vào lề đường, gọi điện cho Lâm Tân.
“Kiểm tra lịch sử chuyến bay của Trăng nhỏ đi.”
Không bao lâu sau, Lâm Tân gọi lại cho anh.
“Chiều tối nay, cô Thịnh đã lên máy bay chuyến năm rưỡi từ Nam Thành tới thành phố A.”
Ngôn Lạc chớp hàng mi: “Tôi biết rồi.”
Ngôn Lạc quay đầu, ma xui quỷ khiến, anh lái xe tới bên ngoài biệt thự nhà họ Thịnh.

Anh tắt đèn xe, ngồi một tiếng đồng hồ trong bóng tối, cuối cùng lặng lẽ rời đi.
Đi một chuyến mấy tháng trời, mãi mới về nhà.
Anh sợ làm hỏng niềm vui đoàn viên giữa cô và ba cô, hơn nữa, anh cũng có phần chần chừ hồi hộp khi sắp phải đối mặt với cô.

Hôm sau, Ngôn Lạc mượn cớ đi họp tới công ty Điện ảnh Thịnh Thế một chuyến, hay tin Thịnh Vọng Thư không đi làm.
Anh lái xe tới studio, cửa studio khóa chặt.
Đến tối, anh trở về công quán Tư Bắc, ôm laptop ngồi làm việc ở phòng khách.
Một tiếng sau, bên phía đối diện có tiếng mở cửa.
Anh dừng ngay lại, để máy tính sang một bên, đi ra mở cửa.
Người mở cửa căn hộ đối diện là người quản lý vật tư.
Thấy anh đứng ở cửa ra vào, người này cúi đầu mỉm cười chào anh: “Chào anh Ngôn.”
Ánh mắt Ngôn Lạc trở nên u ám: “Anh làm gì ở đây?”
“Chụp ảnh giúp cô Thịnh.” Tay quản lý vẫn mỉm cười đúng mực: “Cô ấy muốn bán căn hộ này.”
Trái tim Ngôn Lạc bỗng trĩu nặng.
Cô muốn bán nhà là vì không muốn gặp lại anh, không muốn ở gần anh như vậy nữa sao?
Anh hỏi: “Lý do là gì vậy?”
Tay quản lý tỏ vẻ khó hiểu.
Ngôn Lạc nghiêm giọng: “Cô ấy có nói vì sao mình muốn bán nhà không?”
Tay quản lý: “Cô Thịnh nói căn hộ này cũng đã khá có tuổi rồi, cô ấy ở chán nên muốn bán đi mua căn khác.”
Ngôn Lạc: “...”
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Ngôn Lạc nghe máy, Tống Nguyên nhỏ giọng buôn chuyện: “Anh Lạc, cậu đoán xem tôi gặp được ai nào?”
Ngôn Lạc: “Có gì nói thẳng đi.”
Tống Nguyên: “Tôi gặp Trăng nhỏ và Niệm Tịch ở quán bar Burning. Hình như hai người họ tới để “couple date”, tôi chụp trộm được một tấm, cậu chờ chút, tôi gửi cho cậu, tôi qua giữ chân họ lại, cậu mau tới đây đi!”
Ngôn Lạc còn chưa kịp nói gì, Tống Nguyên đã cúp máy.
Đồng thời, có thêm một tin nhắn WeChat mới.
Ngôn Lạc mở ra xem thì thấy một tấm ảnh chụp trộm.
Dưới ánh đèn mờ, Thịnh Vọng Thư và Hứa Niệm Tịch ngồi cạnh nhau, đối diện mỗi người có một người đàn ông trẻ tuổi.
Cô duỗi thẳng mái tóc quăn, đổi kiểu tóc mới, vừa xinh đẹp lại pha đôi chút lạnh lùng.
Người đàn ông ngồi đối diện vươn người qua bàn thì thầm với cô, cô chống cằm, nghiêng tai lắng nghe, đuôi mắt hơi liếc xéo, vừa biếng nhác lại vừa tùy ý.