Sau buổi trình diễn thời trang Niamh Zhou’s Concept, Thịnh Vọng Thư bắt đầu chuẩn bị cho studio cá nhân của mình.
Cô không nói với Thịnh Tri Hành về vấn đề này, cô đã làm điều đó một cách bí mật sau giờ làm việc.
Sau khi từ bỏ hào quang của nhà họ Thịnh, hiện giờ cô chỉ là một nhà thiết kế mới chớm nở trong giới thời trang, thiết kế duy nhất có tiếng là series “Moon”.
Châu Y dự định ở lại Trung Quốc cho đến tháng năm. Cô ấy khá ưng Thịnh Vọng Thư, có ý định giúp đỡ cô, nên trong thời gian này đã đưa cô đi gặp gỡ nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới thiết kế và thời trang.
Lịch trình của Thịnh Vọng Thư mỗi ngày đều rất dày đặc, kiểu làm giàu này khiến cô cảm thấy an toàn, cô không thể rảnh rỗi suy nghĩ chuyện khác, cũng sẽ không chủ động liên lạc với Ngôn Lạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối hôm đó, khi cô trở về nhà từ tiệc rượu, cô đã gặp Ngôn Lạc trong ga-ra.
Ngôn Lạc đang tựa vào cửa xe hút thuốc, tàn thuốc đỏ tươi trên đầu ngón tay lập lòe. Thấy cô đi tới, anh liền dập tắt tàn thuốc, phẩy phẩy khói rồi mới đi đến.
"Trăng nhỏ."
Thịnh Vọng Thư dừng bước: "Sao anh lại trở về?"
“Anh đến lấy ít đồ.” Ngôn Lạc rất tự nhiên đi bên cạnh cô, giúp cô bấm thang máy.
Thịnh Vọng Thư đi vào, nhìn mặt anh qua gương xe: "Sao anh có nhiều thứ phải trở về lấy như vậy? Đây là nhà kho của Ngôn Lạc à?"
Ngôn Lạc cong môi, hỏi mà không trả lời: "Uống rượu không?"
Thịnh Vọng Thư bất lực, dường như mỗi lần anh trở lại, cô đều uống rượu.
Cô gật đầu với vẻ mặt không thay đổi: "Anh biết đấy, em là một người nghiện rượu."
Ngôn Lạc không cảm thấy sự tự giễu của cô buồn cười: "Em uống ít một chút, uống rượu sẽ đau dạ dày đó."
Thịnh Vọng Thư nổi giận: "Trước tiên anh hãy lo cho cái bụng say chảy máu khi không có việc gì đi."
Anh tưởng cô không ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh sao?
“Mũi chó.” Đêm nay Ngôn Lạc chỉ uống nửa ly, không ngờ cũng bị cô chú ý.
Anh cười, đưa đồ vật trong tay phải cho cô: "Anh tiện đường mang mì hoành thánh cho em."
Anh sẽ không dùng cách dịu dàng và ân cần này để đối xử với tất cả phụ nữ chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Vọng Thư lạnh lùng liếc nhìn chiếc túi trong tay anh, không nhận lấy: "Anh tự cầm về ăn đi, em không đói."
Họ đang nói chuyện thì thang máy đến. Ngôn Lạc chặn cửa thang máy theo thói quen, để cô đi trước.
Thịnh Vọng Thư đi đến cửa căn hộ, Ngôn Lạc lại nói: "Ngày mai là sinh nhật của anh, buổi tối em hãy đến ăn cơm nhé!"
Sinh nhật của Ngôn Lạc theo dương lịch là cuối tháng tư, Thịnh Vọng Thư nhớ lại rằng tối mai là sinh nhật âm lịch của anh.
Ngôn Lạc tổ chức sinh nhật hai lần một năm, sinh nhật dương lịch thường được tổ chức hoành tráng để xã giao, nhưng sinh nhật âm lịch chỉ được tổ chức với những người bạn thân.
Thật ra ban đầu anh chỉ tổ chức sinh nhật dương lịch hàng năm. Sau khi tiếp quản Tinh Thần Entertainment, Thịnh Vọng Thư cảm thấy bữa tiệc sinh nhật của anh quá giả tạo và nhàm chán nên không muốn tham dự, vì vậy anh bắt đầu có thói quen kỷ niệm hai ngày sinh nhật mỗi năm.
Không nghe thấy Thịnh Vọng Thư phản ứng, Ngôn Lạc hơi nghiêng đầu, cụp mắt quan sát biểu cảm của cô: "Thế nào?"
Lúc này, Thịnh Vọng Thư mới nhẹ giọng nói: "Tối mai có lẽ em không rảnh."
"Không có người ngoài đâu, chỉ cần không có đám người Tống Nguyên, Niệm Tịch cũng sẽ tới."
Ngôn Lạc không biết mình lại đắc tội đại tiểu thư này từ lúc nào. Không để ý tới sự lạnh nhạt của cô, anh nhàn nhạt nói: "Lâu rồi mọi người chưa tụ tập, em đến đấy ngồi chơi chút đi!"
Nhóm người này đã chơi với họ từ khi còn nhỏ, đúng là đã lâu rồi họ không ở riêng cùng nhau, lần trước ở khu nghỉ dưỡng có quá nhiều người không liên quan tới bọn họ.
Thịnh Vọng Thư mở khóa vân tay, nhưng không buông tay: "Tùy tình hình, có thời gian thì em đi."
Cô quay đầu, nhếch môi với anh: "Em buồn ngủ rồi, ngủ ngon!"
Nói xong, cô trực tiếp đóng cửa lại trước mặt anh, nhìn cánh tay phải không duỗi ra của Ngôn Lạc với bữa tối chu đáo trong tay anh bị từ chối.
Cô đá giày cao gót xuống, ngoài cửa im lặng, Thịnh Vọng Thư đi chân trần tới cửa, dán mắt vào lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài.
Ngôn Lạc khoanh tay đứng ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt lạnh lùng âm trầm. Lát sau, anh nhéo sống mũi, ném mì hoành thánh đi, xoay người đi vào thang máy.
Còn cánh cửa đối diện thì không bao giờ mở ra.
Thịnh Vọng Thư không khỏi nghi hoặc, anh không phải trở về lấy đồ sao?
Hay chỉ là...
Cô ngừng suy nghĩ, không cho phép bản thân nghĩ về nó.
...
Ngày hôm sau là thứ sáu, Thịnh Vọng Thư đi thang máy đến ga ra ở tầng một sau khi tan sở, điện thoại đột nhiên hiện lên một lời nhắc lịch.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn, trong lời nhắc chỉ có bốn chữ: “Sinh nhật Ngôn Lạc.”
Cô đã cài đặt nó vào năm ngoái.
Khi đó, cô vẫn ở Paris vào sinh nhật của Ngôn Lạc, anh tình cờ đi công tác ngang qua và đã đến gặp cô.
Khi anh đến thì đã rất muộn, Thịnh Vọng Thư đi loanh quanh căn hộ một lúc lâu mới mua được chiếc bánh ế cuối cùng, nhưng do nhìn không được đẹp mắt, cô đã dùng mì ăn liền ở trong căn hộ nấu mì trường thọ cho anh.
Ngôn Lạc cởi áo khoác ngoài, mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, bờ vai rộng nâng đỡ chiếc áo len mềm mại, dáng người anh tuấn dịu dàng, anh cúi đầu nếm thử món mì, trong đôi mắt hoa đào hiện lên ý cười: “Mùi vị khá ngon đấy."

Thịnh Vọng Thư không tin, anh lấy một cái bát nhỏ khác múc ra một nửa giúp cô.
Cô nghi ngờ nếm thử, cau mày tức giận, cảm thấy Ngôn Lạc đang đùa mình.
Ngôn Lạc lại ăn hết bát mì một cách vui vẻ.
Thịnh Vọng Thư dùng ánh mắt quỷ dị giễu cợt anh: “Có phải anh đói quá nên mất vị giác không?”
“Ừ.” Ngôn Lạc thản nhiên cười: “Để đuổi kịp bữa ăn thịnh soạn của em, anh đã nhịn ăn một ngày đấy.”
"Biến thái!"
Thịnh Vọng Thư mắng anh, nhưng đôi mắt lại cong thành hình trăng lưỡi liềm, cô thắp nến trên bánh, tắt đèn, thúc giục Ngôn Lạc ước nguyện.
Ngôn Lạc nhắm mắt lại, lông mi dày đặc che lại ngay ngắn, góc nghiêng lưu loát rõ ràng.
Cô chăm chú nhìn khuôn mặt anh trong ánh nến, nhưng anh bất ngờ mở mắt, mời cô cùng thổi nến.
Vẻ mặt Thịnh Vọng Thư chán ghét, cô lắc đầu: "Không phải sinh nhật của em, thổi nến cái gì, hơn nữa em cũng không có điều ước."
Ngôn Lạc tùy tiện đội vương miện lên đầu cô: "Vậy cho em một điều ước."
Họ cùng nhau thổi nến và cắt bánh kem. Chiếc bánh bị ế thật sự không ngon, nhưng cô vẫn ăn từng miếng một hết sạch miếng bánh trên tay.
Đó là sinh nhật giản dị và vắng vẻ nhất mà cô đã trải qua cùng anh trong những năm này, nhưng cũng là sinh nhật mà trong lòng cô thích nhất.
Sau khi anh rời đi vào đêm hôm đó, Thịnh Vọng Thư đã ghi lại ngày sinh nhật tiếp theo của anh vào điện thoại di động của mình, đó chính là hôm nay.
Thịnh Vọng Thư từng tự hào về trí nhớ của mình khi còn đi học, nhưng giờ cô nhận ra rằng, đôi khi trí nhớ tốt cũng không phải là điều tốt.
Nó sẽ luôn lấy ra một số kỷ niệm đẹp vào những thời điểm quan trọng để mài mòn ý chí của mọi người.
Còn chưa kịp hoàn toàn thoát ra khỏi ký ức này, cô lại nhìn thấy Ngôn Lạc đang đợi bên cạnh xe.
Ngôn Lạc cũng nhìn thấy cô cùng một lúc, đi về phía cô.
Thịnh Vọng Thư đành phải cắn răng đi tới: “Sao anh lại tới đây?”
"Đến đón em."
Ngôn Lạc thật sự nghiêm túc đưa thiệp mời, thiệp mời có phông nền màu đồng, trên đó viết một lời mời chỉn chu và trang trọng.
“Nếu người sáng lập không đến, tổ chức tiệc sinh nhật này để làm gì?”
...
Thịnh Vọng Thư vẫn lên xe của Ngôn Lạc.
Anh luôn có khả năng dễ dàng kéo cô quay lại khi cô quyết tâm từ bỏ, hoặc khi cô nghĩ rằng mình có thể buông tay.
Thịnh Vọng Thư nhìn cảnh tượng ngược đường ngoài cửa sổ, không giải thích được, nở nụ cười: "Anh vừa mới nói người sáng lập sao?"
Ngôn Lạc nhìn vào điện thoại, nói: "Ừm".
Thịnh Vọng Thư chế giễu: "Anh nói như thể sinh nhật này là dành cho em vậy."
“Gần giống vậy.” Ngôn Lạc cất điện thoại, không hiểu ra sao nở nụ cười: “Sinh nhật âm lịch được thêm vào cũng vì em.”
Nó đã trở thành một thói quen đến bây giờ.
Giọng điệu kiên định của anh khiến Thịnh Vọng Thư không nói nên lời trong giây lát.
"Theo những gì anh đang nói, em vẫn là chủ của tiệc tối nay?"
Ngôn Lạc trả lời: "Em muốn thế nào cũng được."
"..."
Thịnh Vọng Thư kiêu ngạo liếc anh, sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy phản chiếu trên kính cửa sổ, nét lạnh lùng đã biến mất từ ​​lâu, trong đôi mắt hơi nhướng lên ẩn chứa một chút ý cười.
Một tiếng sau, họ đến vườn Thịnh Cảnh ở phía bắc thành phố.
Xe lái vào cửa, lại chạy mười mấy phút mới tới cửa biệt thự của Ngôn Lạc.
Thịnh Vọng Thư đã lâu không tới nơi này, nhưng cũng không có gì thay đổi. Cô đi vào một cách quen thuộc, vừa vào phòng khách liền nhìn thấy Tống Nguyên và mấy người khác đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm ở trên bàn trà.
Bọn họ thoải mái như ở nhà.
"Trăng nhỏ, sao giờ em mới đến đây?" Tống Nguyên chào đón cô: "Hãy đến nếm thử Đại Hồng Bào cao cấp anh mới có đi!"
"Động vật xã hội như em sao có thể so sánh với anh Tống, không thể đợi đến khi tan sở mới đến được."
Thịnh Vọng Thư đùa giỡn với anh ta, cười đi tới ngồi xuống, vừa định uống chén trà của mình, Tống Viễn đột nhiên kêu về phía phòng bếp: “Chị dâu, đừng vội, uống trà trước đi!"
Chị dâu?
Thịnh Vọng Thư cười hỏi: "Chị dâu anh có ở đây không?"
"Cũng là chị dâu của em."
Tống Nguyên vừa dứt lời, Lam Tâm đã mỉm cười bước ra khỏi bếp.
"..."
Thịnh Vọng Thư sững sờ hai giây mới kịp phản ứng.

Chị dâu, miệng Tống Nguyên thật ngọt.
Ngôn Lạc và quản gia đi vào sau khi giải thích xong những việc riêng tư của họ. Cô thấy Lam Tâm đang đứng ở cửa bếp, mái tóc dài được búi lên, cô ta vẫn đang đeo tạp dề.
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô ta một lúc rồi tiếp tục bước vào.
Thịnh Vọng Thư cụp mi uống trà, nói chuyện phiếm với Tống Nguyên, khóe mắt thoáng thấy Ngôn Lạc đưa áo khoác cho bảo mẫu, đi theo Lam Tâm vào phòng bếp.
Tiếng cười của Tống Nguyên dần trở nên ồn ào, cô giải quyết hết chuyện này đến chuyện khác, có chút lơ đễnh.
Lam Tâm là mối quan hệ hẹn hò lâu nhất của Ngôn Lạc trong nhiều năm, cũng là người bạn gái đầu tiên được anh đưa đến tiệc sinh nhật riêng.
Thịnh Vọng Thư nghi ngờ rằng não của cô đã bị teo khi nói rằng mình là chủ của tiệc tối nay.
Ai cũng có thể nhìn thấy, Lam Tâm, người đang đeo tạp dề và tiếp đãi khách một cách thân mật mới chính là bà chủ của nơi này.
Mà cô chỉ là khách mời, không khác gì Tống Nguyên và nữ minh tinh Vu Hi do Tống Nguyên đưa đến.
...
Trong bếp, Ngôn Lạc tiễn dì ra ngoài.
Dì còn thân thiết đóng cửa cho họ trước khi ra ngoài.
Trong không gian rộng rãi chỉ còn lại Ngôn Lạc và Lam Tâm, anh cúi đầu nhìn cô ta, hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
"Tôi và Vu Hi uống trà chiều, đúng lúc Tống Nguyên đến đón cô ấy. Tống Nguyên nói dù sao tối nay cũng phải đi dự sinh nhật của anh, sao không đi cùng nhau, thế là nhân tiện đưa tôi đến đây."
Lam Tâm cười: "Tôi còn không biết hôm nay là sinh nhật của anh."
Ngôn Lạc nói: "Chỉ là sinh nhật âm lịch mà thôi."
“Tôi đến đây vì sợ Tống Nguyên nghi ngờ, vừa định gửi tin nhắn WeChat cho anh.” Lam Tâm lẳng lặng nhìn anh: “Anh sẽ không để bụng chứ?”
Ngôn Lạc không trả lời, nhìn nồi đất bốc khói nghi ngút trên bếp: “Cô đang nấu canh đấy à?”
"Hai ngày nay tôi ở nhà học làm phật nhảy tường (*), canh đã nấu hơn mười tiếng, sẵn tiện mang đến đây." Lam Tâm cười nói: "Trước đây Tống Nguyên đã nói muốn nếm thử tay nghề của tôi."
(*) Một món súp trong ẩm thực Phúc Kiên, tên món ăn ám chỉ việc các nhà sư cũng phải nhảy qua tường để đến ngã mặn vì nó 
“Ừ.” Ngôn Lạc cười nhẹ: “Cảm ơn cô đã vất vả!”
“Không sao.” Lam Tâm nói: “Tôi thích làm việc này.”
Ngôn Lạc mở cửa phòng bếp đi ra, trước khi tới bàn trà Tống Nguyên đã bắt đầu làm ầm lên: "Gắn bó keo sơn như vậy sao, hai người thì thầm cái gì sau cánh cửa đóng kín vậy?"
"Nói tình trạng chậm phát triển trí tuệ của cậu đã trở nên tồi tệ hơn."
Ngôn Lạc liếc nhìn anh ta, ánh mắt lặng lẽ đảo quanh phòng khách: "Trăng nhỏ đâu?"
Tống Nguyên trả lời: "Cầm cần câu đi câu cá rồi, vài ngày không gặp con bé này thế mà cô ấy đã học được cách tu dưỡng tính cách rồi đấy."
Câu cá? Cô sẽ câu được con cá nào sao?
Khi anh còn nhỏ dẫn cô đi câu cá, không phải cô cảm thấy buồn chán và đòi bỏ đi sao.
Ngôn Lạc cau mày, xoay người đi ra ngoài.
Trong vườn sau của biệt thự có một cái hồ nhân tạo. Khi Ngôn Lạc đi ngang qua, Thịnh Vọng Thư thật sự đang ngồi bên hồ với chiếc cần câu trong tay.
Khi đến gần hơn, anh phát hiện trên lưỡi câu của cô hoàn toàn không có mồi câu, ngoại trừ chiếc cần câu trong tay, bên cạnh cô không có gì cả.
Ngôn Lạc dùng một tay sờ túi, cười nói: "Em là Khương Thái Công câu cá à?"
Thịnh Vọng Thư không quay đầu lại: "Không được sao?"
“Năm nay chú Lý thả cá con không tốt lắm.” Ngôn Lạc quan sát mặt hồ: “Chú ấy có mang mồi đến cho em không?”
"Em đã không yêu cầu chú ấy đưa cho em."
Ngôn Lạc cười nói: "Vậy em câu được cá gì?"
Thịnh Vọng Thư quay đầu liếc anh một cái: "Người sẵn sàng bị móc câu."
Cô mấp máy môi, không biết đang nói với anh hay chính mình: "Cái gì nên thuộc về mình thì sẽ luôn đến với mình, còn cái gì không thuộc về mình thì dù có cố gắng cũng vô ích."
Anh nhướng mày hiểu rõ: "Anh thách em tham thiền ở đây."
Thịnh Vọng Thư cuối cùng cũng tìm được một chỗ trốn thoải mái: "Biết rồi thì anh mau rời đi, đừng quấy rầy em!"
Ngôn Lạc cười, nhưng vẫn đứng đó không nói lời nào.
Mặt hồ lấp lánh, hoàng hôn buông xuống, ánh vàng nhàn nhạt trôi theo sóng nước.
Hai người họ im lặng hơn cả cá dưới nước.
Một lúc lâu sau, Thịnh Vọng Thư giống như vô ý thúc giục anh: “Sao anh lại lãng phí thời gian ở đây, anh không đi phụ bếp một chút sao?”
Ngôn Lạc: "Em thấy anh nấu ăn lúc nào?"
Cô vừa mới thấy mà.

Thịnh Vọng Thư đang muốn tìm lý do đuổi anh đi, Ngôn Lạc cúi đầu nhìn điện thoại nói: "Đi thôi! Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm đều đã đến rồi."
...
Thịnh Vọng Thư đợi Ngôn Lạc rời đi trước mới đứng dậy, cầm cần câu đi đến hành lang bên cạnh, nghe thấy Cố Từ Niên đang nghiêm túc uốn nắn xưng hô của Nghê Bố Điềm đối với Ngôn Lạc.
"Anh thường gọi là chó... đôi khi còn gọi là chó rơi xuống nước (*)."
(*) Kẻ xấu sa cơ
Thịnh Vọng Thư cười phá lên, bước tới, cười dịu dàng nhìn Nghê Bố Điềm: "Chị Điềm Điềm, đi thôi, tôi đưa cô đi câu cá."
Nghê Bố Điềm sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Được."
Cô chủ động nắm lấy Nghê Bố Điềm, nhưng ở bên kia, những ngón tay của Nghê Bố Điềm vẫn bị Cố Từ Niên nắm chặt.
Thịnh Vọng Thư an ủi anh ấy: “Anh Từ Niên, em có thể nhờ chị Điềm Điềm đi cùng em một lúc được không?”
Cố Từ Niên nhướng mi: "Không mượn."
"Thật không có phong độ, anh lo lắng em bắt cóc chị dâu à?"
Cố Từ Niên khịt mũi, như thể anh ấy nghe thấy một trò đùa lớn: "Ai? Em á?"
Anh ấy dẫn Nghê Bố Điềm đi về phía trước, nhẹ giọng nói: "Em ra hồ soi gương một mình đi!"
Thịnh Vọng Thư bị anh ấy chặn đến nghẹn lời, đang định đánh trả thì thấy Lam Tâm đi về phía mình.
Lam Tâm cởi tạp dề, mặc một chiếc váy dài màu đen thắt eo, dưới ánh sáng hoàng hôn đủ màu sắc, cô ta từ từ đi về phía bọn họ.
“Mọi người đến rồi à?” Cô ta gật đầu với Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm, tràn đầy dáng điệu của một bà chủ nhà.
Nghê Bố Điềm cong môi gọi: "Chị Lam Tâm."
Lam Tâm chào cô ấy, đi đến bên cạnh Ngôn Lạc, nhẹ nhàng hỏi: "Chuẩn bị sắp xong rồi, chúng ta bắt đầu nhé?"
Ngôn Lạc gật đầu: "Đi thôi!"
Lam Tâm mỉm cười, nắm lấy cánh tay anh.
Thịnh Vọng Thư đứng yên một lúc, cô dùng ngón tay xoay sợi dây câu mỏng manh, ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn đỏ hồng lấp lánh, nụ cười trên môi dần tắt ngấm.
Cho đến khi Ngôn Lạc rút tay ra, gọi cô lại: "Trăng nhỏ?"
Cô giật mình cúi đầu xuống, làm theo vẻ mặt thường ngày của mình.
Hứa Niệm Tịch tạm thời đi công tác để quay phim nên không tới được. Trong bữa tối, Thịnh Vọng Thư và Lam Tâm là những người ngồi xuống cuối cùng. Cô tránh chiếc ghế trống bên cạnh Ngôn Lạc, ngồi xuống cạnh Nghê Bố Điềm.
Trong suốt bữa tối, Tống Nguyên và những người khác đều ca ngợi kỹ năng nấu ăn của Lam Tâm, la lối hỏi liệu họ có thể đến uống rượu cưới của Lam Tâm và Ngôn Lạc vào năm nay không.
Lúc đầu nghe thấy từ "rượu cưới", Thịnh Vọng Thư cảm thấy đột ngột, nhưng sau đó nghĩ lại, những năm qua, Lam Tâm là người bạn gái ở bên Ngôn Lạc lâu nhất, cũng là người duy nhất được anh đưa đến bữa tiệc riêng tư này, được Tống Nguyên và những người khác ồn ào gọi chị dâu.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Thịnh Vọng Thư tận mắt chứng kiến ​​Ngôn Lạc yêu đương. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ không để ý, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô mới phát hiện mình vẫn sẽ thất vọng.
Thịnh Vọng Thư lặng lẽ nếm thử phật nhảy tường do Lam Tâm làm, nó có vị rất ngon.
Cô thật lòng khâm phục, Lam Tâm là một người phụ nữ rất kiên nhẫn, cũng dịu dàng hiền lành.
Đó thật sự là loại mà Ngôn Lạc thích.
Sau bữa tối, vài người lại ngồi vào một bàn mạt chược, Ngôn Lạc và Cố Từ Niên lên lầu để thảo luận công việc.
Một số phụ nữ đang ngồi nghe nhạc và trò chuyện với nhau, một bộ phim đang được chiếu trong phòng chiếu phim.
Thịnh Vọng Thư nhận một lon rượu đào từ dì Trương, thấy Nghê Bố Điềm ngồi một mình liền bước tới.
"Chị Điềm Điềm, cô có muốn nếm thử đào ngâm do dì Trương làm không?"
Nghê Bố Điềm cười lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu."
"Đây là nước đào. Cô thử đi! Nó không có vị rượu chút nào."
Thịnh Vọng Thư lấy một chiếc cốc thủy tinh, rót đầy cho Nghê Bố Điềm rồi đưa cho cô ấy, dùng ánh mắt khích lệ cô ấy nếm thử.
Nghê Bố Điềm khẽ ngửi, hương đào thoang thoảng không có mùi rượu khó chịu.
Cô ấy nhấp một ngụm nhỏ.
Sau khi vào thì mềm, vị giác tràn ngập hương đào, còn có mùi vị thoang thoảng giống như lên men, ngon hơn cả mong đợi.
Thịnh Vọng Thư cụng ly với cô ấy: "Chị Điềm Điềm, cạn ly!"
Hai người cụng ly, vừa uống vừa trò chuyện.
Thịnh Vọng Thư có ấn tượng tốt về Nghê Bố Điềm. Nghê Bố Điềm khác với những ngôi sao nữ khác, cô ấy chân thực hơn, thuần khiết hơn và bắt mắt hơn.
Thậm chí sáng sớm Thịnh Vọng Thư còn chú ý đến cuộc trò chuyện cặp đôi giữa cô ấy và Cố Từ Niên.
Hai người trò chuyện vui vẻ, cô lấy điện thoại di động ra cho Nghê Bố Điềm xem: "Giờ tôi cũng là một thành viên của siêu thoại “Niên Niên Hữu Điềm”."
Cô vung vẫy nắm đấm: "Bệnh sắp chết nhưng vẫn ngồi dậy, Niên Niên Điềm Điềm tôi có thể! Chờ mong cặp đôi của fan tôi sớm thông báo chính thức!"
"Khụ khụ khụ..." Vẻ mặt Nghê Bố Điềm cứng đờ, như thể cô ấy bị bất ngờ trước khẩu hiệu cặp đôi đột ngột của cô.
Thịnh Vọng Thư cũng thấy buồn cười, vui vẻ rót rượu cho cô ấy, hai người lại cụng ly.
Chủ đề hợp ý, bọn họ trò chuyện rất lâu, gần hết một lon đào ngâm, bầu không khí càng ngày càng tốt, Thịnh Vọng Thư không để ý ánh mắt của Nghê Bố Điềm đã dần mờ đi.
Khi Cố Từ Niên tìm thấy phòng chiếu phim, Nghê Bố Điềm đang uể oải nằm trên ghế sô pha, Cố Từ Niên nhìn thoáng qua đã thấy sự khác thường của cô ấy.
“Điềm Điềm.” Anh ấy trầm giọng gọi cô ấy.
“Nhẫn.” Nghê Bố Điềm khép hờ mắt, giơ tay véo má anh ấy kéo qua một bên: “Anh về rồi à?”
Cố Từ Niên kề sát mặt cô ấy ngửi ngửi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Ai cho em uống?"
Nghê Bố Điềm lắc đầu: "Em không uống rượu, em uống đào ngâm với Trăng nhỏ."
“Anh xem.” Cô ấy cười cười, nâng ly rượu đến trước mặt anh ấy, đột nhiên cổ tay nghiêng xuống, nước đào nhỏ giọt xuống, đổ cả lên áo vest của anh ấy.
Lúc này Thịnh Vọng Thư mới ý thức được tình huống không đúng, thấy Cố Từ Niên đã hoàn toàn lạnh lùng, cô đặt ly rượu xuống, đi qua: "Chúng em vừa mới uống đào ngâm do dì Trương làm."
“Ai bảo em cho cô ấy uống rượu?” Giọng nói của Cố Từ Niên lạnh lùng như ngâm trong hồ băng.

Thịnh Vọng Thư sờ mũi: "Là đào ngâm."
Trong nhận thức của cô, đào ngâm hoàn toàn không được coi là rượu, đến bây giờ cô mới nhận ra rằng, có lẽ Nghê Bố Điềm chưa bao giờ chạm vào bất cứ thứ gì có chứa cồn.
“Thật sự xin lỗi, tôi không biết cô ấy không thể uống rượu.” Thịnh Vọng Thư hối hận đến mức líu lưỡi.
Lam Tâm đi sau Ngôn Lạc một bước, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng hiểu hơn phân nửa.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” Lam Tâm rót một cốc nước ấm, bước lên phía trước, đưa cho Cố Từ Niên: “Tối nay tôi đã cho một ít rượu gạo vào phật nhảy tường.”
"..."
Cố Từ Niên không còn gì để nói.
Lúc này Nghê Bố Điềm đã say, cô ấy rất chóng mặt, vì vậy Cố Từ Niên đã ôm cô ấy vào lòng, cho cô ấy uống nước.
Cô ấy cúi đầu uống một ngụm, cáu kỉnh giơ tay làm đổ ly.
Cả một cốc nước đã làm ướt hoàn toàn chiếc áo vest của Cố Từ Niên.
Cố Từ Niên cởi áo khoác ném sang một bên, ôm eo Nghê Bố Điềm.
“Tôi đưa cô ấy về nhà trước.” Anh ấy nhỏ giọng nói với Ngôn Lạc.
"Vừa rồi cậu cũng uống rượu." Ngôn Lạc nói: "Tôi kêu tài xế đưa cậu đi."
Thịnh Vọng Thư không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, cô vừa tự trách bản thân vừa hối hận, yên lặng đi theo sau hai người thấp giọng xin lỗi, đột nhiên bị Ngôn Lạc nắm lấy cổ tay.
Cô đờ đẫn quay đầu lại, Ngôn Lạc lắc đầu nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng ôn hòa, mang theo một tia an ủi.
“Em không cố ý.” Anh nhẹ nhàng nói với âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy.
Thịnh Vọng Thư từ từ chớp mắt, lúc này trong lòng như thắt lại.
Sau khi yêu Nghê Bố Điềm, để tránh bị các tay săn ảnh theo dõi, gần đây Cố Từ Niên đã lái xe của Ngôn Lạc ra vào công quá Tư Bắc.
Anh ấy bế Nghê Bố Điềm ngồi vào ghế sau xe, Ngôn Lạc đuổi theo đưa áo khoác cho anh ấy: "Đêm khuya rồi, bên ngoài lạnh lắm, cậu mặc áo của tôi trước đi!"
Cố Từ Niên không nhận, Ngôn Lạc tặc lưỡi: "Tật xấu". Anh không nói gì, chỉ nhét áo khoác vào cửa sổ xe.
Sau vài giây giằng co, Cố Từ Niên miễn cưỡng mặc nó vào.
"Chuyện hôm nay tôi xin lỗi, hôm khác tôi sẽ đích thân xin lỗi em dâu." Ngôn Lạc nghiêng người qua cửa sổ xe dặn dò, ra hiệu tài xế lái xe đi.
Xe chạy đi, những người khác tiếp tục quay lại biệt thự đánh bài.
Thịnh Vọng Thư đi sau một bước, vẫn đứng ở bên đường.
Đêm tháng ba vẫn còn hơi se lạnh, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng ra ngoài, mái tóc tung bay theo gió, sống lưng dần cảm thấy lạnh.
Cô xoa tay, trên vai đột nhiên có một sự ấm áp, giữa hơi thở có mùi đàn hương quen thuộc.
Thịnh Vọng Thư quay đầu lại, liền thấy Ngôn Lạc yên lặng đứng ở phía sau cô.
Trên vai cô là chiếc áo vest anh mặc ban ngày.
Cô sụt sịt muốn cởi áo khoác ra, nhưng Ngôn Lạc lại dùng ngón tay ấn xuống: "Mặc cho tốt vào!"
Thịnh Vọng Thư nói: "Em không lạnh."
“Anh nóng, em mặc vào giúp anh trước đi!.” Ngôn Lạc nói một lèo không cho cô xen ngang.
Có lẽ là sợ cô cởi áo khoác ra, ngón tay Ngôn Lạc luôn đè lên vai cô, giống như thuận tiện ôm cô vậy.
Thịnh Vọng Thư không thoải mái lay động bả vai: "Đừng đè em!"
Ngôn Lạc lập tức lấy tay về, cười nói: "Em vẫn tự trách mình sao? Không sao, Cố Từ Niên sẽ không giận em đâu."
Trong lòng Thịnh Vọng Thư đúng là áy náy, tự giễu, cười nói: "Em quên mất, chị Điềm Điềm không phải sâu rượu như em, em đã lừa cô ấy uống cái gì mà đào ngâm."
"Đào ngâm do dì Trương nấu chỉ có ba độ rượu, uống vài chén sẽ không say, đại khác là do trong phật nhảy tường có cho một bình rượu gạo."
“Người lớn ai không uống say vài lần, hôm khác anh đi xin lỗi bọn họ.” Ngôn Lạc vỗ vai cô trấn an: “Không có gì to tát đâu, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Anh cười trêu chọc: "Có khi tối nay Cố Từ Niên sẽ cảm ơn em."
Thịnh Vọng Thư hoài nghi chớp mắt, Ngôn Lạc đã đi lên phía trước.
Khi cô hiểu được anh đang nói cái gì, sắc mặt phức tạp, Ngôn Lạc quay đầu vẫy vẫy tay với cô: "Bà lớn, sao còn ngẩn người gì đấy, mau vào đi!"
Thân hình cao lớn của anh chìm trong ánh sáng lộng lẫy rực rỡ, đường nét khuôn mặt thanh tú lạnh lùng nhưng nụ cười lại dịu dàng.
Thịnh Vọng Thư luôn rung động, lạc lối trong mắt anh.
Cô đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện với Nghê Bố Điềm trước đó.
Cô hỏi Nghê Bố Điềm tại sao lại đồng ý sự theo đuổi của Cố Từ Niên.
Nghê Bố Điềm cười nói: "Có lẽ là vì sự dịu dàng khác biệt của anh ấy mỗi khi anh ấy nhìn tôi, bàn tay anh ấy đưa ra không chút do dự khi tôi gục ngã."
Không ai có thể chống lại sự thiên vị, ngay cả khi lòng tốt của Ngôn Lạc dành cho cô không phải vì tình yêu.
Anh là người đầu tiên ngoài gia đình đối xử tốt với cô như vậy, từ đầu đến cuối đều đối xử tốt với cô.
Ngôn Lạc đứng ở cách đó không xa chờ cô, Thịnh Vọng Thư đi từng bước một về phía anh.
Trong sân có tiếng nhạc xập xình, rơi vào tai cô từng chút một, như thể đang hát cho cô nghe.
"Không phải không có ai cần em ngoài anh, chỉ là em không cần bất cứ ai ngoài anh.
Tất cả sự kiêu ngạo mà em từng có đều bị anh gạt bỏ. Trái tim đã tan vỡ nhưng vẫn còn nhớ nhung những điều tốt đẹp về anh."
Thịnh Vọng Thư đột nhiên cảm thấy nực cười, lời bài hát thật buồn cười, nhưng cô còn buồn cười hơn.
...
Tên bài hát: Quả Vong Tình