Nó yếu ớt há miệng thở dốc, phát ra tiếng hừ nhẹ, Thương Trăn nhìn chằm chằm nó một lúc, đột nhiên cởi bỏ áo khoác ngoài trùm lên mặt nó.

“Không nhìn thì tốt rồi.


Đột nhiên tối đen làm cô gái nhỏ muốn duỗi tay kéo, nhưng khi nó nghe được thanh âm của cô thì đột nhiên ngồi yên ngay.

Chị gái xinh đẹp này tuy lạnh lùng như băng, nhưng sự dịu dàng của cô lại đánh vào tâm nó, cô gái nhỏ dần dần thả lỏng, mùi hương trên quần áo cô làm nó cảm thấy an tâm, muốn ngủ.

Thương Trăn vùi đầu tiếp tục, thành thạo cắt bỏ thịt thối, sau đó dùng cục đá giá nát thảo dược, rồi đắp từng chút từng chút lên.

Trong cả quá trình, cô đều không quên dời lực chú ý của cô bé đi.

“Em ngồi ở dưới tàng cây làm gì?”
Cô gái nhỏ đã lâu chưa ăn gì, rất yếu, nghe vậy thì anh ách nói.

“Anh trai bị binh lính mang đi…… Em muốn nhìn thấy anh trở về……”
Cô gái nhỏ nói, khiến cho Thương Trăn trong lòng rất không thoải mái, đang bạo loạn nh vậy mà gọi binh nhất định là quân phản loạn, mà một khi bọn chúng mang người đi, những người đó e là rất khó quay lại.

Sau khi băng bó tốt xong, Thương Trăn kéo lấy chiếc áo đang trùm trên đầu cô bé, nhưng một góc tay áo lại bị nó túm chặt.


“Muốn?” Thương Trăn nhìn quần áo của mình.

Cô gái nhỏ gật gật đầu, một đôi mắt màu hổ phách nhạt cực kỳ ao ước.

“Rất thơm……” Mùi hương thơm mát này như là có thể làm an lòng người khác, bắt lấy quần áo thật giống như bắt lấy cứu được cọng rơm cứu mạng, có thể thu được một chút cảm giác an toàn.

Thương Trăn buông tay ra, “Nếu em muốn thì cho em đó.


Cô xoay người lấy một ít thảo dược trong ba lô ra, nói với cô gái nhỏ, “Chị cần nồi nấu và bếp lò, em có không?”
Cô gái nhỏ chỉ chỉ đến một chỗ, đó là nhà của nó và anh trai, nhưng giờ đã không còn anh trai, chỉ có nó.

Thương Trăn xoa xoa cái đầu bù xù bám bẩn của nó, “Em ở lại đây, tự chị đi được.


Thương Trăn quyết định nấu cho bọn họ một nồi nước thuốc rồi mới đi, tuy rằng chỉ trị ngọn không trị gốc, nhưng nếu cô cứ đi như vậy mà nói, chỉ sợ không đến mấy ngày những người này đều sẽ chết hết.

Mở cửa, mấy con chuột hết sức to gan lớn mất hướng ra cửa chạy, có một con suýt chút nữa là đụng phải Thương Trăn, bị cô hung hăng một cước đá văng ra, chít một tiếng, nó giãy giụa hai cái rồi chạy mất.

Nhà giống như trại tị nạn vậy, tản ra mùi vị mục nát, Thương Trăn khẽ thở dài, người trong thôn này đều đã chết, thứ mà bệnh cúm lấy đi đầu tiên không phải tính mạng mà là linh hồn của họ, nơi nơi đều tràn ngập tuyệt vọng, làm người ta khó chịu.

Thương Trăn bổ chẻ bàn ghế làm củi đốt, dùng nước dưới sông nấu một nồi thuốc.


Cô đem thuốc đổ vào trong bình, sau đó xách ra ngoài, tìm hai người đàn ông bị bệnh không nặng, đưa bình thuốc cho hắn.

“Đây chính là thuốc giải, uống vào rồi tạm thời sẽ tốt, có điều là sẽ bị lặp đi lặp lại, chờ các anh khỏe lên, hãy đi vào rừng tự hái thuốc, tự mình nấu thuốc uống.

” Thương Trăn nói xong, đem ba loại thảo dược đặt ở trên mặt đất, lại thấy kia hai người đàn ông to lớn đó vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đục ngầu, giống như là nghe không hiểu vậy.

Cô nhíu mày, trên người tuôn ra một luồng khí lạnh!
“Tôi nói chuyện anh không nghe thấy sao?”
Bị thanh âm lạnh lẽo của cô dọa tới, một người trong đó đột nhiên ôm mặt khóc ròng nói.

“Sẽ không tốt được, đây là tai họa thần linh giáng xuống, chỉ khi tên cầm đầu do ác ma đầu thai chết đi thì mới có thể tốt được!”
Thương Trăn nhất thời không có kiên nhẫn đi nghe những lười này, cô đem bình thuốc đổ vào trong miệng hắn mấy hớp, sau đó nhét vào trong tay hắn!
“Ta chính là thần linh! Ai không uống thuốc mà ta ban ân, liền đi tìm chết đi!”
Nói xong, cô xoay người đi luôn, cuối cùng vẫn không quên rót một chén thuốc bưng tới cho cô gái nhỏ dưới tàng cây.

“Uống đi, bệnh của em không nặng, sẽ tốt thôi.


Cô gái nhỏ đã lâu không uống nước, cho nên mặc dù là thuốc đắng, cũng vội vàng uống ừng ực ừng ực, lúc này Thương Trăn mới cảm thấy hài lòng không ít, xoa xoa đầu nó.


“Chị phải đi sao?”
Thương Trăn gật gật đầu, còn có rất nhiều người chờ cô tới cứu, hơn nữa cô là một người nước ngoài, ở lại đây lâu, làm không tốt còn sẽ bị đám quân phản loạn phát hiện.

Thực ra, nếu cô ở trong nước nghiên cứu sáng chế ra các loại thuốc, rồi sau đó đưa tới đây mới là tốt nhất, nhưng mà virus bệnh cúm T virus nhất định sẽ không được cho phép mang qua biên giới nước mình, hơn nữa chỉ có tận mắt nhìn thấy đến virus biến hóa trên cơ thể người trên người, mới có thể hiểu sâu được thứ cô đối mặt là cái gì.

“Nói với người trong thôn, về sau muốn uống nước phải nấu sôi liên tục, phải rửa tay, biết không? Trận tai họa nầy sẽ nhanh chóng qua thôi, chị bảo đảm!”
Thanh âm cô kiên định, câu nói rất có khí phách!
Ánh mắt cô gái nhỏ phát ra ánh sáng.

“Nói cách khác anh trai cũng sẽ nhanh chóng quay trở lại sao?” Thanh âm của nó đột nhiên to lên, ánh mắt nhìn về hướng bên ngoài thôn, trong mắt tràn ngập hy vọng!
“Anh trai nói anh ấy đi bảo vệ chính nghĩa, anh ấy nói anh ấy sẽ trở thành người lớn mạnh, sau khi tai họa kết thúc, anh ấy nhất định sẽ trở về!”
Nó sẽ chết.

Trong lòng Thương Trăn phát lạnh, chẳng qua là chưa nói ra miệng.

Thấy Thương Trăn đứng dậy, cô gái nhỏ ý thức được rằng cô thật sự phải đi, muốn khóc, nhưng đôi mắt khô cạn lại không chảy ra nước mắt.

Cố gắng lâu như vậy, chỉ có người này nguyện ý chăm sóc nó, mớm thuốc trị thương cho nó, ở trong mắt nó, Thương Trăn và thần linh không khác nhau cho lắm.

Nó chậm rãi bò dậy vái lạy Thương Trăn, dùng phương thức cầu khấn, ngũ thể chạm đất.

“Chị, em vì chị cầu phúc…… Nếu em chết đi, linh hồn em cũng sẽ chúc phúc chị.



Thương Trăn gật gật đầu, nhanh chóng rời đi, cô ghét phải nhìn đến cái chết, cũng rất sợ phải nhìn thấy cái chết từ hy vọng dần dần biến thành tuyệt vọng.

Cùng dưới một bầu trời, vì sao có người đang được đi học, có người lại phải đánh giặc đây?
Lần đầu tiên Thương Trăn tự hỏi vấn đề này.

Phong Hành Diễm vẫn luôn chờ đợi tin tức, nhưng đợi vài ngày, Tả Kỳ đều nói không có nhìn thấy Thương Trăn.

Phong Hành Diễm nhẹ nhàng thở ra, có lẽ là anh suy nghĩ nhiều…… Cũng phải, anh có tài đức gì, Thương Trăn hiện tại đã không thích anh…… Sao lại tới tìm anh chứ?
Trong lòng anh chua xót, nhưng lý trí lại cảm thấy may mắn.

Bên ngoài chiến trận liên miên, càng là lúc này Phong Hành Diễm lại phát hiện anh càng nhung nhớ Thương Trăn, cô lạnh nhạt cũng được, sắc sảo cũng được, cô từng e thẹn, nhát gan cũng được, từng cái từng cái hiện lên trong đầu anh.

Có lẽ chỉ có trải qua chuyện sống chết, con người mới thay đổi, mà Thương Trăn, ở thời điểm anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì?
Cô thay đổi, làm Phong Hành Diễm có loại ý mặc kệ tất cả cưng chiều cô, nếu lần này…… Anh có thể bình an vô sự trở về, liền kết hôn đi!
Cùng lúc đó, hệ thống tên lửa máy bay ném bom của phe quân phản loạn cuối cùng cũng đã bị dỡ bỏ, thế lực khắp nơi cũng bắt đầu rục rịch!
Có người liều chết tiến vào cứu viện, có người liều mạng muốn chạy trốn ra ngoài, cũng có không sợ chết, chạy đến phát chiến trnah tài.

Phong Hành Diễm vẫn canh giữ thiết bị quân sự như cũ, dưới sự chỉ huy của anh, súnng ống đạn dược được vận chuyển liên tục không ngừng tới tiền tuyến, anh cũng không thể trông coi hậu phương, hiện tại chỗ nào cũng cần người, càng có năng lực càng phải tiến về phía trược, đã tiến vào, không tận lực, còn chờ được bảo vệ là hành vi ngu xuẩn nhất.

Lúc này, đội ngũ bác sĩ quốc gia phái tới cũng tới rồi, bọn họ dùng thời gian rất ngắn, hóa ra ở trong trụ sở bệnh viện quân sự có xây một trung tâm nghiên cứu virus cấp bốn, bắt đầu đánh chiếm được trụ sở này sẽ quét được một nửa bệnh cúm T.

Thiết bị truyền tin có rất nhiều nhưng đều không thể dùng, Phong Hành Diễm ngoại trừ kết nối đối thoại với chú của mình ra, thì không có cách nào báo bình an với người nhà, tất nhiên cũng không thể nhận được tin tức về Thương Trăn.

.