Lâm Văn Phong không nói gì, giữ im lặng, anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, người nhà của anh rốt cuộc là cái dạng người gì.

Mấy cô con dâu thấy bố chồng giận dữ, vội vàng gọi người xử lý dọn dẹp, trấn an trấn án, đại sảnh nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ như trước, chẳng qua là khách khứa đều cẩn trọng một cách khó hiểu, thế cho nên không khí tiệc đầy tháng cháu trai diễn biến có chút trầm trầm, sau giờ ngọ không bao lâu liền giải tán, sau khi tan tiệc, Lâm gia chủ bị một trận bệnh cấp tính, được đưa thẳng vào bệnh viện.

Lâm gia lúc này bị mất mặt vô cùng, nhưng lại chỉ có thể cắn răng nuốt xuống nát, chẳng trách Lâm gia chủ là người lợi hại như vậy cũng còn không chịu nổi, trực tiếp đổ bệnh.

Tâm tình Thương Trăn không tồi, sau khi nhận được tin tức, ngay cả Phong Hành Diễm cũng đều cảm thấy rất thuận mắt, nếu Phong Hành Diễm không tới, cô ôm lòng cá chết lưới rách, chuẩn bị nghỉ ngơi ở Lâm gia một tháng, nhưng mà Phong Hành Diễm tới, làm cho cô bất ngờ rất nhiều, trong lòng hơi ấm áp.

“Lúc nãy, cảm ơn anh.


Thương Trăn rất thành thật nói lời cảm ơn, tuy rằng không muốn cùng Phong Hành Diễm có cái gì dây dưa, nhưng dường như cô đã cùng anh có dây dưa rất sâu, dựa vào tên tuổi là vợ sắp cưới, cô nhận được không ít tiện lợi.

Nếu có thể biến vợ sắp cưới thành em gái nuôi thì càng ốt càng tốt, nếu giao dịch vẫn còn, cô sẽ có thể không ngại mà thơm lây, cùng lắm thì kiếm cho anh chút tiền là được, chỉ tiếc, anh nói anh thích cô.

Thấy lần này ra mặt đúng rồi, Phong Hành Diễm nhịn không được cong khóe miệng lên, tâm tình hết sức sung sướng.

“Em là vợ tương lai của anh, không cho nói cảm ơn!”
Khi Thương Trăn vừa định nói cái gì đó, Phong Hành Diễm đột nhiên kéo tay cô lôi lên xe.


“Đi! Anh đưa em đến một nơi!”
Phong Hành Diễm đưa Thương Trăn đến biệt thự Hải Tâm, Thương Trăn có chút khó hiểu, lại thấy ấn nút mở màn hình TV chiếm nguyên một mặt tường, lôi kéo cô ngồi ở trên sô pha.

Không ngờ đi lâu như vậy, là để trở về xem TV?
Thương Trăn vẻ mặt cổ quái, vừa định hỏi, đỉnh đầu liền truyền giọng nói có chút lạnh lẽo của Phong Hành Diễm, “Khong phải em nói Nhạc Mộng Như đạo ý tưởng sáng tác của Tô Tuân sao? Tô Tuân, anh tìm được rồi.


Ánh mắt Thương Trăn đông lại, nhìn chằm chằm cảnh tượng náo nhiệt của tour diễn trên TV, dưới màn hình to lớn, cô như là người lạc vào trong cảnh.

Đây là hiện trường buổi lưu diễn của Nhạc Mộng Như……
“Anh…… Định làm gì?”
Ở trong lòng Thương Trăn, Phong Hành Diễm đối xử với Nhạc Mộng Như vẫn luôn rất tốt, chuyện lúc trước ai là người cứu anh, bởi vì thời gian trôi qua lâu lắm rồi, Phong Hành Diễm không có cách nào để chứng thực, theo lý mà nói, anh hẳn là sẽ không đối xử thế nào với Nhạc Mộng Như mới đúng.

Phong Hành Diễm thấp giọng nói.

“Có lẽ là em đúng.



“Hả?”
“Nhạc Mộng Như, cô ta là một người phụ nữ độc ác tàn nhẫn, anh đã thấy Tô Tuân, rất khó tưởng tượng, anh ta lại bị Nhạc Mộng Như tự hạ độc làm cho bị câm.


Phong Hành Diễm biểu hiện ánh mắt phức tạp, “Cô ta có thể độc câm người khác, có thể đạo ý tưởng sác tác của người khác, thì sao có thể xả thân cứu anh?”
Thương Trăn cười khẽ, không nói gì, nhìn về phía màn hình.

Cho nên Phong Hành Diễm gọi cô tới đây xem, là đã sớm có chuẩn bị một vở tuồng kịch ư?
Trên TV, gương mặt thuần mỹ của Nhạc Mộng Như vừa xuất hiện, Thương Trăn liền cảm thấy hết sức khó chịu, cô bất an giật giật, Phong Hành Diễm liền đem cô ôm vào trong ngực, nhưng mặc dù được ôm, Thương Trăn cũng vẫn cảm thấy lạnh, cảm thấy bất an, người phụ nữ này, đã từng là người cô ghen tị nhất, sau đó cũng là người cô hận nhất.

Giọng nói và dung mạo của cô ta, đối với Thương Trăn mà nói đều là ác mộng!
“Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, hôm nay thể hiện điệu múa 《 Phượng khởi vùng sông nước 》, vẫn như tôi biểu diễn.


Thanh âm mềm mại nhu nhu xuyên thấu qua màn hình kích thích đại não Thương Trăn, người dưới đài nhiệt tình hô to, bọn họ gọi Nhạc Mộng Như là tinh linh trong mộng, khen ngợi cô ta xinh đẹp chỉ có tinh linh trong mộng mới có thể so sánh!
Tay áo trắng phiêu đãng, Nhạc Mộng Như tiếp tục nói.

“Thật đáng tiếc, vốn chuẩn bị bốn mươi lăm buổi lưu diễn, nhưng bởi vì chân của tôi lại phát bệnh, cho nên cuối cùng phải hủy bỏ, hôm nay là buổi diễn cuối của tôi, vé đã bán có thể trực tiếp rút lại, khiến cho mọi người bị tổn thất một mình tôi gánh chịu, điệu múa ngày hôm nay, là tác phẩm giúp tôi thành danh, cũng đại biểu cho lời xin lỗi chân thành của tôi, xin lỗi, tất cả những người yêu thích tôi.



Nhạc Mộng Như ưu nhã khom lưng xin lỗi, ánh mắt ủy khuất tiếc nuối thống khổ, đều rõ ràng thông qua camera trực tiếp phát ra ngoài, lại có vẻ đẹp yếu ớt.

Mà Thương Trăn chỉ nghe được một thông tin.

Nhạc Mộng Như muốn trở về, cô ta trở về trước thời hạn!
Phong Hành Diễm cảm thấy thân thể của cô đang phát run, không khỏi ôm cô càng chặt, trong lòng đột nhiên có loại bất an, anh làm như vậy có phải sai rồi không?
“Làm sao vậy? Em sợ à?”
Bàn tay Thương Trăn đang nắm chặt lại buông ra, “Không, tôi đang rất vui!”
Rất vui?
Thương Trăn đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phong Hành Diễm, chậm rãi cười, “Rốt cuộc anh muốn cho tôi xem cái gì?”
Phong Hành Diễm rủ mắt, nghiêm túc nói, “Nếu Nhạc Mộng Như dám đả thương người khác, cũng dám đạo sáng tác, vậy nên để người đời biết bộ mặt thật của cô ta.


Thương Trăn nhướng mày hỏi, “Trước kia anh đối Nhạc Mộng Như muốn gì được đó, hiện tại, anh lại phải tự tay hủy hoại cô ta?”
Phong Hành Diễm nhíu mày thật sâu, phản ứng của Thương Trăn phản nằm ngoài dự đoán của anh.

Trước kia anh đối tốt với Nhạc Mộng Như, là bởi coi cô ta như là ân nhân cứu anh, hiện tại anh nhận định Nhạc Mộng Như lừa anh, cho nên cảnh cáo trừng phạt nhỏ, vì sao cô lại không vui?
Thương Trăn đã xoay đầu xem kịch diễn, tiếng nhạc vang lên, Nhạc Mộng Như bắt đầu múa, dáng múa của cô ta nhẹ nhàng, dáng người quyến rũ, dung mạo thuần mỹ, vừa mở màn, là có thể thu hút được ánh mắt của mọi người, ở phía đằng sau cô ta, màn hình lớn vốn đang chiếu bối cảnh là núi xanh đường phố cổ xưa, đột nhiên hình ảnh thay đổi, một người đàn ông nhẹ nhàng múa, mà điệu múa cũng là 《 phượng khởi vùng sông nước 》!
Nhạc Mộng Như ban đầu vẫn không chú ý, vẫn là người dưới đài phát ra tiếng nói nhỏ khe khẽ, thẳng đến khi màn hình lớn phía sau Nhạc Mộng Như phát ra anh thanh nói chuyện, Nhạc Mộng Như mới khó hiểu ngừng lại, vừa quay đầu lại, hai mắt khiếp sợ!
“Mộng Như, cô cảm thấy tôi có thể được thưởng không? Đây là điệu múa tôi soạn sáu năm, cảm giác rất hoàn mỹ, nhưng mà tôi sợ là tôi tự đánh giá mình quá cao.



Mà Nhạc Mộng Như trong màn hình lộ ra nụ cười lạnh, “Điệu múa này của anh nhất định sẽ bạo hồng bạo tím! Nhưng mà tôi có một yêu cầu, không biết anh có đáp ứng không.


Nhạc Mộng Như sợ ngây người! Đây! Đây không phải cảnh tượng lúc trước cô ta uy hiếp Tô Tuân sao? Sao lại có video lưu lại?!
“Mau tắt đi! Mau tắt đi a!”
Dưới đài người không hiểu nguyên nhân, liền nghe thấy trong loa truyền đến giọng th thé khác hẳn với trước của Nhạc Mộng Như, lúc này nhân viên công tác gấp mức đổ mồ hôi đầy đầu!
“Không được, máy chủ bị đen rồi, không đóng lại được!”
Mà trên màn hình lớn vẫn tiếp tục phát chiếu một nam một nữ.

Tô Tuân lộ ra biểu tình khó hiểu, “Yêu cầu gì? Cô giúp tôi nhiều như vậy, chỉ cần là trong khả năng cho phép của tôi, tôi sẽ đều đáp ứng.


Nhạc Mộng Như hướng về phía Tô Tuân khẽ mỉm cười.

“Anh có thể làm được, yêu cầu của tôi rất đơn giản, anh đem điệu múa này của anh, bán cho tôi!”
Tô Tuân lộ ra biểu tình khiếp sợ!
“Không được! Đây là tâm huyết nhiều năm của tôi! Tôi muốn dùng nó để đạt được ước mơ, tôi không thể đáp ứng cô!”
Nhạc Mộng Như sắc mặt trở nên âm trầm, “Hừ, anh cho rằng anh có đường lựa chọn ư? Tôi……”
Lời cô ta còn chưa nói xong, chỉ nghe phịch một tiếng! Nhạc Mộng Như thế mà lại dùng loa đập nát màn hình!.