Tư Không Cẩn còn chưa kịp nói, Phong Hành Diễm đột nhiên cười khẽ lên, tiếng cười của anh càng lúc càng lớn, nhìn Thương Trăn, đột nhiên có loại cảm giác có chung vinh dự.

“Cô gái ngốc.


Anh nắm lấy tay Thương Trăn nháy mắt, như là đem Thương Trăn từ trong một thế giới vặn vẹo khác lôi ra ngoài.

Thương Trăn hoảng hốt một chút, nhìn Phong Hành Diễm thật sâu.

Lại thấy anh cúi đầu, cẩn thận xoa xoa gan bàn tay cô.

“Cô chưa từng dùng súng, không cảm thấy tay đau sao? Em muốn bắn ai, bắn vào chỗ nào, nói cho anh, anh giúp em bắn!”
Anh xoa bóp, trong mắt hiện lên một đạo ý cười.

“Anh là tay súng thiện xạ, là kiểu bắn không phát nào trượt.


Bàng Thất đi theo phía sau anh lộ ra sắc mặt quỷ dị.

Thiếu gia! Sủng vợ không phải sủng như vậy đâu! Người thiếu phu nhân bắn chính là Tư Không Cẩn đó! Không phải như con chó con mèo, là Tư Không Cẩn đó! Ngài không nghĩ cách giải quyết hạu quả như thế nào đi, còn sợ phu nhân bị đau tay! ‘Không trượt phát nào’ dùng tại đây thật sự được chứ? Nếu cậu ở thời cổ đại nhất định là hôn quân!
Bàng Thất một bên nhìn quanh bốn phía như hổ rình mồi, một bên phun nước, ở nhà người khác mà đả thương chủ nhà, lại còn điên cuồng như vậy! Xem ra sau này đến nhà người khác thăm hỏi phải mang thêm nhiều người rồi, một người cậu ta không ứng phó nổi a!

Thương Trăn lúc này mới lấy lại tinh thần, nàng khó hiểu nhìn nhìn tay mình, lại theo vết máu trên mặt đất nhìn về phía Tư Không Cẩn.

Lúc này ánh mắt cô bình tĩnh hơn nhiều, nhưng mà khi cô nhìn anh ta thật sự giống như đang nhìn người xa lạ, Tư Không Cẩn cảm thấy lồng ngực ngột nhiên đau xót! Anh ta có loại cảm giác, sau này Thương Trăn có chuyện gì, sẽ không bao giờ còn giống lần trước, tìm anh ta giúp đỡ đầu tiên.

Hành động trước đó của anh ta đã hoàn toàn đem Thương Trăn đẩy ra, với tính cách của cô, sẽ không để mình có cơ hội tới gần.

Không biết vì sao, cái ý niệm này làm anh ta hít thở không thông!
Máu vẫn còn chảy, một người đàn ông mặc đồ đen đằng sau Tư Không Cẩn khó xử hỏi.

“Thiếu gia……”
Bắn hay là không bắn thì nói một câu đi chứ? Tuy rằng không thể động vào thiếu gia nhà họ Phong, nhưng mà bị một mà bị một người phụ nữ bắn ở trong nhà mình, lại thả người như vậy mà nói, về sau nhà Tư Không gia còn hỗn loạn như vậy nữa không?
Tư Không Cẩn nhắm mắt lại, “Để bọn họ đi!”
Người xung quanh không nhúc nhích, người phụ nữ này này phế một cánh tay của chủ nhân, mà để cô đi?
Phong Hành Diễm lại cười, anh lạnh lùng liếc Tư Không Cẩn một cái, kéo tay Thương Trăn đi ra ngoài, kiêu ngạo đến mức như là vừa rồi không xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng Trăn Trăn đã báo thù tại chỗ, nhưng mà anh còn chưa quên chuyện Tư Không Cẩn suýt chút nữa đã giết Trăn Trăn! Chuyện này từ từ tính sổ!
Phong Hành Diễm trên người tản ra lửa giận, làm những người vây quanh bọn họ không khỏi rút lui, cho dù có động thủ thật, bọn họ cũng chỉ dám động đến Thương Trăn, nói cho cùng nhà họ Phong cũng không phải là gia tộc nhà Tư Không có thể trêu chọc.

Nhưng làm sao đây, bọn họ thả người, nhưng vẫn có loại cảm giác đã đắc tội chết với Phong đại thiếu gia và người có thể cứu tiểu thiếu gia nhà mình.

Người ngoài đều đi cả rồi, Tư Không Cẩn thật giống như lập tức bị rút hết sức lức, thiếu chút nữa đứng cũng không đứng được.


“Thiếu gia, đi băng bó trước đi?” Ngài chảy rất nhiều máu đó!
Có người thông minh đi gọi bác sĩ khác tới đây, nhưng mà Tư Không Cẩn lại tránh đi, anh ta bước từng bước đến gần Tư Không Trường Sinh.

Mới vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, cậu bé lại không nghe thấy cái gì hết, ngủ thật sự sâu, vẻ mặt điềm tĩnh lúc ngủ kia tràn ngập sinh khí, không còn loại cảm giác khiến cho người ta cảm thấy một khi ngủ sẽ không tỉnh dậy nữa.

“Cậu, lại đây khám cho Trường Sinh.

” Tư Không Cẩn chỉ vào bác sĩ trẻ tuổi mới tới, cậu ta vội vàng tiến tới tỉ mỉ kiểm tra một lượt cho Tư Không Trường Sinh.

Càng kiểm tra càng cảm thấy giật mình! Trái tim tiểu thiếu gia có lực hơn nhiều, chỉ số các bộ phận chức năng đều xoay chuyển gấp bội!
Cậu ta kích động nói, “Thiếu gia! Tiểu thiếu gia khá hơn nhiều! Trị liệu thêm vài lần, tiểu thiếu gia nhất định sẽ hoàn toàn khỏe mạnh!”
Nếu là trước đây, tin tức này nhất định sẽ làm Tư Không Cẩn mừng rỡ như điên!
Nhưng mà vừa nghĩ đến lúc Thương Trăn rời đi, ánh mắt lạnh băng, lòng anh đau xót, đột nhiên nhăn mày thật sâu.

Bác sĩ cho rằng bởi vì miệng vết thương Tư Không Cẩn bị đau, lúc tới cậu ta đã nghe người khác nói, thiếu gia bị trúng một phát súng, cậu ta không dám hỏi là ai dám đả thương người trong nhà họ Tư Không, chỉ tận trung cương vị hỏi.

“Thiếu gia, tôi lấy viên đạn ra cho ngài nhé?”
Tư Không Cẩn lại đẩy tay cậu ta ra, lạnh lùng nhìn về phía Vương Sâm sống không bằng chết, còn có bác sĩ đã sớm sợ tới mức mặt không còn chút máu.

“Đây là sắp chết mà ông nói?”

Thanh âm Tư Không Cẩn âm trầm mang theo vài phần tà mị, ánh mắt nhìn lão bác sĩ giống như đang nhìn người chết, nếu không phải do người này nói lung tung, sao anh ta sẽ bị nhất thời kích động, suýt chút nữa giết Thương Trăn? “Ông quả nhiên đã sớm nhìn qua đơn thuốc, quả nhiên mong chờ Trường Sinh chết.


Giọng nói không rõ ý vị làm lão bác sĩ quỳ gối trên mặt đất!
“Đều là Vương Sâm! Đều là Vương Sâm muốn tôi làm như vậy! Ta cái gì cũng nhận tội hết! Thiếu gia, đừng giết tôi……”
Tư Không Cẩn lãnh lẽo chế giễu.

“Tôi tha các người, ai tha tôi?”
Không ai hiểu ý những lời này của anh ta, Tư Không Cẩn hờ hững xoay người.

“Kéo xuống đi, phế bỏ tứ chi, rồi thẩm vấn cẩn thận!” Anh ta nói một bên, một bên tiếp nhận người bên cạnh đưa khăn bao lại miệng vết thương.

“Sau khi tra khảo ra, nhớ rút lưỡi.

” Hắn cười lạnh, “Ai kêu bọn chúng thích hàm oan người khác? Giữ lại cũng là tai họa.


“Vâng…… Thiếu gia.

” Thuộc hạ đều nơm nớp lo sợ, thiếu gia đã lâu không trừng phạt tàn nhẫn người như vậy.

Sau khi từ nhà Tư Không đi ra, tâm tình Thương Trăn ứ đọng.

Báo thù phế tay, hơn nữa Vương Sâm dám phản bội Tư Không Cẩn, kết cục của hắn ta nhất định rất xuất sắc, nhưng vì sao cô lại cảm thấy lạnh? Báo thù rất vui vẻ, nhưng mà vui vẻ qua đi lại chỉ còn lại rét lạnh.


Lúc này Phong Hành Diễm tự mình dùng ướt khăn lau tay cho Thương Trăn.

“Vương Sâm nói là Thương Thanh Thanh sai khiến, vì sao em không nghe hắn ta nói hết mà lại động thủ?”
“Có cái gì hay mà nói?” Hai mắt Thương Trăn rùng mình, theo bản năng nói, “Dù sao mặc kệ là Vương Sâm, hay là Thương Thanh Thanh, tôi đều sẽ không bỏ qua.


Bên trong xe yên tĩnh một trận, đặc biệt là ở tài xế Bàng Thất đằng trước, cậu hãi hùng khiếp vía nghĩ, về sau mình tuyệt đối không được đắc tội Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân chính là người một lời không hợp liền tùy tiện phế tay chủ nhân nhà Tư Không đó!
Phong Hành Diễm không nghĩ tới Thương Trăn lại có hận ý sâu với Thương Thanh Thanh như vậy, anh không khỏi hỏi.

“Thương Thanh Thanh đã làm gì em?” Nghĩ đến thái độ quái dị của Vạn Thiệu Luân kia, anh không khỏi nhắc nhở, “Em tốt nhất đừng làm chuyện quá phận với Thương Thanh Thanh, hình như cô ta có chút quan hệ với nhà họ Vạn, nếu là cô ta làm cái gì, em nói cho anh, anh giúp em giải quyết.


Thương Trăn cười nhạo một tiếng, “Tôi tất nhiên biết cô ta và nhà họ Van vạn gia có tằng tịu gì.


Ánh sáng trong mắt cô chợt lóe lên, “Trên thực tế, nếu không phải Vạn Thiệu Luân, Thương Thanh Thanh đã sớm không có cách nào trở mình!”
Nói đến chuyện này lại cảm thấy nghẹn khuất, Thương Trăn đơn giản nhắm mắt lại không nghĩ nữa.

Phong Hành Diễm nhìn thấy cô như vậy, đột nhiên có loại thương tiếc, anh ấn nút xuống, ở khoang xe đằng trước và sau dâng lên một tấm phiến ngăn, sau đó mới tiếp tục hỏi.

“Thương Trăn, rốt cuộc em đã trải qua chuyện gì? Em và trước kia hoàn toàn không giống nhau.


Anh trực tiếp nói làm Thương Trăn bỗng nhiên mở mắt, thật giống như một con dã thú bất cứ lúc nào cũng sẽ cho người khác một bộ móng vuốt!