Sau khi xuống xe, Thương Trăn cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, Phong Hành Diễm có sức nóng vô hạn như lửa không bằng, ở bên cạnh anh, cô cảm giác cô sẽ bị anh thiêu cháy!
Tư Không Cẩn đã chờ đợi rất lâu, lần trước tan rã trong không vui, anh cưỡng bách chính mình hồi tâm đối với Thương Trăn, dù sao cô cũng thích người khác, lại còn có hôn ước với người ta, anh ta…… Còn nhớ thương làm cái gì?
Thương Trăn hành xử với anh ta cũng thực lạnh nhạt, “Bệnh nhân đâu?” Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Tư Không Cẩn đeo mắt kính, lạnh nhạt lại xa cách cười.

“Ở hậu viện, cô Thương, cậu Phong, mời đi bên này.


Thương Trăn gật gật đầu, đi trước một bước.

Nói đến, cô có chút bất mãn đối với Tư Không Cẩn, sự việc Lê Kính Dân trước đó, cô nhờ Tư Không Cẩn hỗ trợ, nhưng mà Tư Không Cẩn cũng không có tận lực, nhà Tư Không tuy rằng kém so với nhà họ Vạn, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng Tư Không Cẩn lại cho cô một câu trả lời đầy bất lực, nếu như trước đó cô trị hết bệnh cho em trai anh ta, anh ta còn có thể chậm trễ như vậy sao?
Nhưng như thế cũng tốt, cô không nợ anh ta, muốn làm cái gì, cũng không cần phải đắn đo.

Trong biển hoa tầng tầng lớp lớp, một thiếu niên cái sạch sẽ như tinh linh đang ở giàn hoa vẽ tranh, cậu ấy rất nghiêm túc, dù có người đi tới cũng không biết.

Hình ảnh trước mắt, làm Thương Trăn có loại cảm giác đẹp không chân thật.

“Cậu ấy chính là Tư Không Trường Sinh?” Phong Hành Diễm mở miệng hỏi.


Tư Không Cẩn gian nan gật gật đầu, chỉ một cái tên, là có thể nhìn ra nhà Tư Không có kỳ vọng nào đối với đứa nhỏ này.

Thương Trăn mím môi, khàn khàn nói, “Các người rời trước đi, đông người với tôi mà nói là loại quấy rầy.


Tư Không Cẩn có chút do dự, nhưng mà Phong Hành Diễm rất tin tưởng đối với Thương Trăn, cho nên anh nói với Tư Không Cẩn, “Không phải anh có thắc mắc đối với hợp đồng lần trước sao? Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.


Thái độ của anh rất là ngạo mạn, ở bất luận nơi nào với anh đều là sân nhà, lời nói càng làm người khác không cách nào cự tuyệt.

Hơn nữa hôm nay Phong Hành Diễm tới, chỉ là muốn cho thấy thái độ, Thương Trăn là người mà anh che chở !
Tư Không Cẩn gật gật đầu, tuy rằng không yên tâm, nhưng vẫn là cười đi cùng Phong Hành Diễm.

Thương Trăn đi từng bước về phía thiếu niên kia.

Lúc này, có người ngăn cản cô, Thương Trăn nhìn đến người đó, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

“Cô Thương, cô có vấn đề gì thì hỏi tôi đi, sức khỏe của tiểu thiếu gia không tốt, cô không có việc gì không cần tới gần cậu áy.



Người ngăn cản cô có làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén âm trầm như sói, mà Thương Trăn nhớ rất rõ ràng, kiếp trước chính là hắn, nói phụng theo mệnh lệnh của Tư Không Cẩn, đem cô từ sân bay chặn lại giao cho Thương Thanh Thanh, cũng là hắn, nghe theo lời Thương Thanh Thanh, đoạt lấy con chip của cô, còn dẫm nát tay phải dùng kim châm của cô!
Chợt nhìn đến người này, Thương Trăn nhẹ nhàng cười, mang theo vài phần tà khí.

“Anh biết Thương Thanh Thanh không?”
Cô bất thình lình đặt câu hỏi làm Vương Sâm sửng sốt, nhưng sự chần chừ của hắn đã làm Thương Trăn hiểu rõ.

Cô tò mò hỏi, “Anh quen biết em gái tôi như thế nào? Trước đây tôi từng nghe nó nói về anh.


Vương Sâm híp híp mắt, hoài nghi nói, “Thanh Thanh lại nhắc về tôi cho cô?”
Thanh Thanh……
Trên người Thương Trăn đột nhiên tràn ra một luồng khí lạnh, cả người Vương Sâm không khoit trở nên căng thẳng, ngay cả chính hắn cũng có chút khó hiểu, tại sao lại cảm giác bị uy hiếp.

Thương Trăn lại không nhìn hắn ta nữa, cô sợ cô nhìn lâu hơn, sẽ nhịn không được đem hắn tay một cước dẫm nát! Giống như kiếp trước hắn ta đối đãi cô.

Nếu không phải hắn ta, cô sẽ không bị Thương Thanh Thanh bôi nhọ, rồi lại không cách nào chứng minh chính mình, chờ đến lúc cô hoa luyện năm năm dùng châm bằng tay trái tốt , đã không ai tin tưởng cô, thậm chí có người còn nói, là cô đoạt thành quả của Thương Thanh Thanh, cô mới là kẻ lừa đảo!

Áp xuống ác khí trong đáy mắt, Thương Trăn đẩy Vương Sâm ra đi về hướng Tư Không Trường Sinh, mà Vương Sâm bị bị sự mạnh mẽ của Thương Trăn trấn trụ, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này không tầm thường, nói không chừng sẽ gây trở ngại kế hoạch hắn.

Nghe được tiếng bước chân, thiếu niên đang đắm chìm ở bức tranh ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt trong suốt màu hổ phách có một tia nghi hoặc.

“Chị là ai?”
Đôi mắt lấp lánh của Thương Trăn hơi tỏa sáng.

“Chị là người tới chữa khỏi bệnh cho em.


Nếu như trước khi nhìn thấy Tư Không Trường Sinh, cô còn có một số ý niệm đáng sợ, nhưng mà sau khi cô nhìn thấy, cô nháy mắt đã thay đổi suy nghĩ.

Tư Không Trường Sinh nghe thấy vậy, trong mắt khẽ tối sầm lại, lại che miệng cười, “Cảm ơn chị quan tâm, nhưng mà…… Không ai có thể chữa khỏi bệnh của em.


Thương Trăn duỗi tay đặt trên mạch của cậu ấy, nhàn nhạt cười nói, “Trước kia không ai có thể chữa trị tốt cho em, chỉ bởi vì, em vẫn chưa gặp được chị mà thôi.


Thái độ bình tĩnh của cô làm Tư Không Trường Sinh tin phục không lý do, nhìn cô không chớp mắt.

Bên này mới gặp đã thân, Vương Sâm thấy vậy, nhân cơ hội gọi điện thoại cho Thương Thanh Thanh!
Có một lần hắn bị thương, được Thương Thanh Thanh đi ngang qua nhặt, cô ta không chỉ băng bó cho hắn, còn cùng hắn triền miên một suốt đêm, tư vị thiếu nữ làm Vương Sâm thương nhớ đêm ngày, cho nên thường thường liên hệ với cô ta, coi cô ta như đồ chơi miễn phí.


Mà Thương Thanh Thanh biết hắn là người bên cạnh Tư Không Cẩn, đối với hắn rất ân cần, thường xuyên qua lại, hắn thành tình nhân bí mật đầu tiên của Thương Thanh Thanh.

Lúc này Thương Thanh Thanh nghe được Thương Trăn không phải cùng cậu Phong đến trang viên rượu, mà là đi đến nhà Tư Không, còn muốn khsm bệnh cho cái ma bệnh nhà Tư Không! Thật là nói khoác không biết ngượng!
Cô ta trong lòng lại đố kỵ đến gay gắt, không ngờ rằng cậu Phong bận rộn như vậy, lại có thể vì Thương Trăn mà rút ra thời gian một ngày đi đến nhà Tư Không, đáng chết! Thương Trăn rốt cuộc làm sao lại lọt được vào mắt cậu Phong?
Trong lòng cô ta không rõ, đảo mắt liền nghĩ đến một âm mưu thâm hiểm.

“Anh nói, nếu như Thương Trăn đem Tư Không Trường Sinh chữa trị ra bệnh tốt xấu gì, Tư Không Cẩn sẽ trả thù nhà họ Thương gia?”
Vương Sâm như là đoán được ý Thương Thanh Thanh, cười lạnh nói, “Sẽ không, Thương Trăn là Phong Hành Diễm mang đến, cô ta đại diện nhà họ Phong, cho dù Tư Không Cẩn muốn ra tay với Thương, còn có anh, yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn em, cùng lắm là giết Thương Trăn để cho Tư Không Cẩn nguôi giận!”
Thương Thanh Thanh vừa nghe như vậy liền an tâm! Cô ta âm trầm cười, “Vậy còn chờ cái gì? Người chị tốt của em học trung y, những cái dược liệu gì đó em không hiểu, nhưng mà nhiều một chút thiếu một chút, ai nhìn ra được đây? Anh nói đúng không?”
Vương Sâm cười theo, “Thanh Thanh thật thông minh.


Không có ai biết, Vương Sâm đã âm thầm nương nhờ bác cả Tư Không Cẩn, lấy việc Tư Không Cẩn rất coi trọng Tư Không Trường Sinh, trước mắt chính là một cơ hội gây tổn thương nặng Tư Không Cẩn! Đến lúc đó Tư Không Cẩn cùng nhà họ Phong đối địch, đắc lợi, còn không phải là bọn họ sao?
Chỉ tiếc Thương Thanh Thanh này ngu xuẩn, nếu Thương Trăn làm cái gì sai, Tư Không Cẩn sao có thể buông tha nhà họ Thương? Nhưng mà ngu xuẩn thì ngu xuẩn xuẩn, tư vị cô ta vẫn là không tồi, so với cái quan hệ xã hội thân kinh bách chiến đều lợi hại!
Cơ hội tốt như vậy, hắn ta phải lợi dụng thật tốt, tốt nhất đẩy hết lên người Thương Trăn, chắc chắn Phong Hành Diễm nhất định sẽ không mặc kệ Thương Trăn……
Thương Trăn đang bắt mạch, sức khỏe của Tư Không Trường Sinh, cô hiểu rõ, lúc này xem mạch chỉ là muốn xem có thay đổi gì hay không mà thôi, cậu ấy từ khi sinh ra liền bệnh tật ốm yếu, là chứng sinh ra đã yếu, tất cả bác sĩ đều nói cậu ấy sống không quá hai mươi.

Mà cái bệnh này, chỉ có cô mới có thể cứu.

.