Lúc này thủ hạ của anh ta đã sợ tái mặt, “Bây giờ không phải lúc để nói, nếu như bị bắt thì toang rồi!”
“Sẽ không!” Tư Không Cẩn cắn răng, “Còn có mật đạo!”
Bọn họ nói rồi đi về hướng kệ hàng hóa, cũng là chỗ Thương Trăn đang ẩn nấp!
Thương Trăn phát hiện sau khi mình trùng sinh thì lá gan cực vô cùng lớn!
Cô hạ quyết tâm phải đưa Tư Không Cẩn đến cục cảnh sát uống trà, thấy bọn chúng chạy tới chỗ mình thì đoán được bọn chúng vẫn còn có đường lui.

Cô ác ý cười, mở chốt thiết bị báo động chống sói ném về phía bọn chúng!
Tiếng kêu inh ỏi khiến cho cận vệ bên cạnh Tư Không Cẩn như gặp phải đại địch!
“Ở bên kia!” Cảnh sát nghe được thanh âm này, vội vàng theo hướng này truy đuổi bọn chúng.

Hết cách, Tư Không Cẩn chỉ có thể từ bỏ mật đạo cùng mọi người tách ra để chạy trốn! Có thể nói rằng anh ta chưa bao giờ thế thảm như lần này!
Tư Không Cẩn cầm súng chạy về phía kho hàng, dường như anh ta vừa mới nhìn thấy một bóng người, chính là kẻ ném thiết bị báo động về phía anh ta! Chết tiệt! Đừng để anh ta bắt được kẻ đó!
Thương Trăn không ngở răng Tư Không Cẩn nhạy bén như vậy , nhưng cô cũng không phải là dễ bắt!
Thương Trăn một bên chạy, một bên truyền tin đến cho Lâm Văn Phong, thân hình như bóng ma đi qua đi lại trong kho để hàng.

Bên ngoài vô cùng ầm ĩ, nhưng trong kho hàng lại yên lặng tĩnh mịch!

“Ra đây!”
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Tư Không Cẩn làm cho Thương Trăn càng thêm hưng phấn, nàng thật muốn nhìn xem đợi lát nữa Lâm Văn Phong đến đây, anh còn có thể hung dữ như vậy hay không.

Đôi mắt của Tư Không Cẩn lóe sáng trong đêm đen, ban ngày thấy anh ta không nhìn rõ cho nên sẽ đeo mắt kính, nhưng mà đến buổi tối, khả năng nhìn vào ban đêm của anh ta đặc biệt mạnh, điểm này, là điều Thương Trăn không đoán trước được.

Nàng chỉ thấy rằng rõ ràng tốc độ của mình nhanh hơn so với Tư Không Cẩn, nhưng mà anh ta lại có thể đuổi theo không dứt, mãi không chạy thoát được.

“Pằng!” Thương Trăn mới vừa thò đầu ra, đối phương một súng bắn qua đây, nếu cô chậm một chút, e là đã bị bắn trúng!
Thương Trăn quay đầu bỏ chạy!
Tốc độ của Tư Không Cẩn không chậm, hơn nữa anh ta điêu luyện hơn Thương Trăn, lần này, chỉ vài bước anh ta đã đuổi kịp Thương Trăn.

Ở trong mắt Tư Không Cẩn, ban đêm cũng nhìn rĩ giống như ban ngày, bởi vì Thương Trăn luôn bịt mặt kín mít vật lộn tay chân với anh ta nên anh ta không nhận ra cô.

Thương Trăn một cước đá rơi khẩu súng trong tay Tư Không Cẩn, nhưng cho dù cô tay chân linh hoạt thì sức lực của cô cũng không mạnh, cho nên vẫn luôn chạy trốn.

Tư Không Cẩn chỉ thấy rằng vóc dáng dáng nhỏ bé này có chút quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt và thân thể mềm mại đều làm cho anh ta cảm thấy quen thuộc.


Bất quá đối với một người muốn hại người của anh ta, anh ta không có nửa điểm nương tay, chỉ thấy anh ta ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, dao găm trong tay nhiều lần đánh thẳng vào chỗ hiểm!
Cuối cùng, con dao găm xé toạc áo của đối phương, con ngươi anh ta co, hóa ra là phụ nữ!
Lúc này, cảnh sát cuối cùng cũng tới!
Nghe thấy tiếng động, động tác của Tư Không Cẩn cứng lại, mà Thương Trăn nhân cơ hội này một chân đá Tư Không Cẩn ngã xuống mặt đất, sau đó bỏ chạy như bay.

Lâm Văn Phong nghe thấy tiếng động, vội vàng mang súng theo hướng đó mà đuổi theo, hơn trăm cảnh sát nhanh chóng bao vây nơi này, bắt được người chỉ là vấn đề thời gian.

Sắc mặt Lâm Văn Phong xanh mét, anh không ngờ Thương Trăn lại to gan lớn mật như vậy! Rốt cuộc cô có biết chỗ có bao nhiêu nguy hiểm không? Bọn họ đều đã nhìn máu của những thủ hạ bị bỏ mạng, chỗ tốt cô không đi lại đi tới chỗ này!
Lâm Văn Phong cũng không biết vì sao anh lại lo lắng như vậy, vừa nghĩ đến cái cô gái toàn thâm là vết đâm có lẽ sẽ bị thương, thậm chí sẽ chết! Anh liền có cảm giác gấp gáp không xong.

Thương Trăn…… Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Sau khi Tư Không Cẩn bị Thương Trăn ám toán, quả thực tức giận đến nghiến răng! Anh ta tự nhận chưa từng đắc tội với đàn bà, không ngờ rằng sẽ có một ngày lại bị một người chụ nữ chỉnh chết!
“Người bên trong nghe đây, bỏ vũ khí xuống, ra đầu hàng! Các người đã bị bao vây!”
Tư Không Cẩn có chút lo lắng trốn ở trong kho hàng, áo sơ mi trắng của anh biến thành miếng vải đen, tất cả đều do một người phụ nữ đáng chết!
Thương Trăn ẩn nấp trong bóng tối, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Tư Không Cẩn thật đúng là lợi hại, nếu không phải cô có nội công và bình tĩnh lạ thường, e là sẽ không chỉ bị thương đơn giản như vậy.


Nhưng mà lợi hại thì đã làm sao? Hai tay khó địch bốn tay, cô muốn xem anh ta làm sao chạy thoát khỏi ngõ cụt!
Lúc này, một thanh âm khác truyền đến, có rất nhiều người mặc đồ tây chạy tới, trực tiếp tìm đến cấp trên của Lâm Văn Phong.

Thương Trăn híp híp mắt, chẳng lẽ phía sau vẫn còn có người tới cứu Tư Không Cẩn?
Thấy người đến là trợ lý ngoại giao của Phong Hành Diễm , cấp trên của Lâm Văn Phong, Văn Tân cũng không giấu giếm, nói thẳng, “Ngài Bàng, có thông tin đáng tin cậy rằng tên tội phạm cầm đầu đang ở trong này, chúng tôi đang tiến hành truy bắt.


Bàng Long nói, “Vậy các anh đã nghĩ sai rồi, trong này không có người mà các anh muốn tìm, cậu Phong truyền tin rằng có người chạy trốn bằng đường thủy, đó là trùm của băng đảng Bàn Long!”
“Cái gì!” Văn Tân vừa nghe thấy điều này, vội vàng không đứng được, lão đại băng đảng Bàn Long làm nhiều việc ác, ông ta đã sớm muốn bắt hắn, chỉ là chưa có cơ hội, hôm nay thật đúng là trời cho cơ hội tốt!
Sau khi ông vội vàng cảm tạ Bàng Long, ông liền dẫn người đi, cũng gọi Lâm Văn Phong tới thay ông phụ trách công việc tiếp theo.

Lâm Văn Phong trong lòng thầm kinh hãi, cũng may bởi vì sự tình rất quan trọng nên anh không nói cho Văn Tân biết chuyện đêm nay có thể liên quan đến nhà họ Tư Không, không ngời rằng liên quan tới nhà họ Tư Không còn chưa đủ, bây giờ còn liên quan đến nhà họ Phong!
Hai mắt anh đảo qua nhìn kho hàng to rộng lớn, nếu là người nhà họ Phong, chắc là Thương Trăn sẽ không có việc gì đâu nhỉ?
“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Thấy mọi người đều rời đi, Lâm Văn Phong yêu cầu người của mình bỏ súng xuống, nghiêm túc hỏi.

Lâm Văn Phong nói, “Có người nói cho tôi Tư Không Cẩn đang ở chỗ này, hai nhà các người từ trước đến nay giao thiệp không sâu, vì sao muốn giúp hắn?”
Bàng Long còn chưa kịp trả lời, Tư Không Cẩn đã bước ra, ánh sáng mở tối, gượng mặt tuấn tú của anh ta gần như biến dạng ! Bộ dáng thê thảm kia làm cho Lâm Văn Phong cùng Bàng Long đều giật mình!
Tư Không Cẩn không đếm xỉa đến khẩu súng trong tay Lâm, u ám hỏi, “Tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai biết trước, nói cho anh biết tôi ở chỗ này?”
Vài người phía sau Bàng Long vội vàng chạy tới, người cầm đầu đỡ lấy Tư Không Cẩn, “Cậu Cẩn, ngài không sao chứ?”

“Đưa tôi súng.


Tư Không Cẩn ba chữ lạnh lùng giống như đông cứng lại, thủ hạ của anh ta không nhiều lời liền đưa súng cho anh ta.

Tư Không Cẩn cầm súng, đảo qua phía sau, “Bật điện lên! Trong này có một con chuột nhỏ, mau bắt nó!”
Thấy Tư Không Cẩn sắc mặt không ổn, Lâm Văn Phong khẩn trương, “Chẳng lẽ anh muốn giết người trước mặt tôi?”
“Tôi không chỉ có muốn giết người, tôi còn muốn giết anh!”
Công tắc điện bật lên, toàn bộ kho hàng sáng trưng, thủ hạ của Tư Không Cẩn vội vàng đi tìm người, mà Tư Không Cẩn thấy Lâm Văn Phong muốn động thủ, trực tiếp nhắm súng ngay vào Lâm Văn Phong.

“Nói đi, cho mày nói này!” Bàng Long của nhà họ Phong gia thấy thế, vội vàng làm người hoà giải.

“Cậu Cẩn, đừng kích động, cậu Lâm làm việc rất có đúng mực, cậu ấy cũng không nói chuyện anh ở đây cho người khác.


Anh ta sao có thể bình tĩnh?!
Hôm nay anh ta bị tổn thất nhiều như vậy, còn nợ nhà họ Phong một ân tình lớn, đến cuối cùng đối thủ là ai còn không biết, trong lòng anh ta hận đến nỗi muốn giết người!
Lúc này, chỗ phía sau rương hàng đột nhiên có tiếng động, Tư Không Cẩn di chuyển nòng súng, thấy người kia chạy anh ta trực tiếp đuổi theo!.