“Nếu cháu đã kiên trì như vậy… Cứ quyết định như thế đi.


Thương Trăn nhẹ nhàng thở ra, cô tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, nhẹ nhàng đặt lên bàn uống nước.

Chiếc nhẫn này đại biểu cho vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Phong, chỉ cần là sản nghiệp của nhà họ Phong đều có thể nắm trong tay 20% quyền chi phối, chiếc nhẫn này khiến cho vô số danh viện chạy theo như vịt, bây giờ Thương Trăn tự tay tháo xuống, cô chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

“Cảm ơn bác gái.


Lý Uyển Oánh vẫn không nỡ, Trăn Trăn ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nhẫn nhịn chịu đựng khiến cho bà ấy cảm thấy đau lòng, bà ấy không khỏi nói: “Cho dù không có hôn ước, cháu cũng phải thường xuyên đến thăm bác nhé…”
Hai mắt bà ấy bỗng nhiên sáng lên!
“Hay là, bác nhận cháu làm con gái nuôi!”
Ban đầu, vốn dĩ Thương Trăn muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ đến chỗ tốt của việc trở thành con gái nuôi của nhà họ Phong, cô lại do dự, dù sao tình cảnh của cô bây giờ rất cần người giúp đỡ.

Cho nên lời nói của cô xoay chuyển, cười nói: “Đây không phải là việc nhỏ, chờ bác gái thương lượng với bác trai, sau đó hãy quyết định.


Sau khi nói xong, cô thè lưỡi, nghịch ngợm nói tiếp: “Nếu như cháu thật sự trở thành con dâu của bác, cháu thật đúng là sợ làm cho nhà họ Phong mất mặt.


Lý Uyển Oánh vội vàng cam đoan: “Chuyện này nhất định sẽ không vấn đề gì! Hơn nữa, cháu là con gái nuôi của bác, làm sao bác lại mất mặt được!”
Bà ấy càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được! Dù sao chồng bà ấy vẫn luôn có chút bất mãn với chuyện Thương Trăn làm con dâu, nhưng bây giờ Thương Trăn chủ động đến từ hôn, bà ấy nhận cô làm con gái nuôi, chồng bà ấy nhất định sẽ không nói gì!
Thương Trăn cười, giải quyết xong chuyện này, cô còn rất nhiều chuyện khác cần làm, cho nên chuẩn bị rời đi, thế nhưng Lý Uyển Oánh yêu thương cô, cho dù thế nào cũng muốn cô ở lại ăn cơm.


Thương Trăn nghĩ đến việc Phong Hành Diễm ghét nhất là ngồi chung một chỗ với cô, buổi trưa chắc chắn sẽ không đến ăn cơm, cho nên đồng ý.

Hai người nói chuyện một lúc, Lý Uyển Oánh dặn dò cô rất nhiều, sau đó mới dẫn cô đi đến nhà ăn.

Nhà họ Phong có tiền, đây là điều không thể nghi ngờ.

Chỉ riêng khu nhà cũ đã có diện tích 5000 mét vuông, ngay cả một chiếc bàn ăn cũng thể hiện ra cái gọi là lộng lẫy và sang trọng.

Cho nên trước kia có rất nhiều người cảm thấy cô tham giàu, vì thế cho dù cậu cả nhà họ Phong không thích cô, cô vẫn giữ chặt lấy hôn ước không buông, có lẽ rất ít người biết, cô thật sự thích Phong Hành Diễm.

Mặc dù tự ti, mặc dù bị rất nhiều danh viện nhằm vào để ức hiếp, nhưng cho dù như thế nào, cô vẫn rất thích anh, có lẽ thích anh, cô đã dùng hết toàn bộ dũng khí và sức lực cả đời này của mình, đáng tiếc, tình cảm không thể miễn cưỡng.

Bữa ăn diễn ra được một nửa, Lý Uyển Oánh mới gọi người làm đến.

“Gọi cậu chủ xuống ăn cơm.


Thương Trăn vội vàng ngăn lại: “Bác gái, bữa cơm hôm nay chỉ có hai chúng ta ăn cùng nhau, được không?”
Trong mắt cô lóe lên chờ mong: “Đã lâu rồi, cháu không được nói chuyện riêng với bác gái.


Ánh mắt cô đơn của cô khiến cho Lý Uyển Oánh càng đau lòng hơn, đứa con trai kia của bà ấy, thật đúng là… Cô gái tốt như thế này lại không thích, cũng không biết anh thích mẫu người nào!
“Được rồi…” Bà ấy thở dài, nói với người làm: “Nếu cậu chủ bận rộn nhiều việc, các người bưng thức ăn lên đi.



Sau khi phân phó xong, bà ấy tiếp tục nói chuyện với Thương Trăn.

Hai người nói đến một số việc liên quan đến người mẹ đã qua đời của Thương Trăn, trên mặt Thương Trăn vẫn luôn duy trì nụ cười, lắng nghe bà ấy nói.

Lúc này, Lý Uyển Oánh mới phát hiện Thương Trăn khác biệt, rõ ràng vẫn là đứa trẻ lễ phép ôn hòa kia, nhưng không còn nhìn thấy vẻ ngây ngô và sợ hãi, giống như đã trưởng thành sau một đêm.

Lý Uyển Oánh cảm thấy tối hôm qua, hai kẻ kia đã hù dọa đến cô, cho nên bà ấy quyết định, nhất định phải xử lý hai người kia!
Không ngờ trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, Phong Hành Diễm thế mà lại đi đến.

Nụ cười hoàn mỹ của Thương Trăn hơi ngưng lại, trên mặt của cô không biểu tình gì, nhưng tay cô lại nắm chặt lấy dao nĩa.

Cô vẫn không cách nào có thể bình tĩnh đối mặt với người này, đời trước, anh vẫn luôn là niềm hy vọng để cô gắng gượng sống, anh vẫn luôn là người mà cô chờ mong mà không được.

Phong Hành Diễm dĩ nhiên phát hiện ra Thương Trăn căng thẳng, anh mỉm cười, mang theo ý tứ sâu xa.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, hai cúc áo trên cùng được cởi ra, mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh hoàn mỹ và cơ ngực.

Trong lúc bước đi, đôi chân dài thẳng tắp rất hấp dẫn ánh mắt người khác, trên người tản ra hormone nam tính khiến cho người ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Có người từng ví Phong Hành Diễm giống như kim cương, có vô số sức nóng và độ sáng.

Thương Trăn đột nhiên cười một tiếng, cả người buông lỏng, bởi vì cô biết trái tim của anh cũng cứng rắn như kim cương vậy, nếu đã nhận định thì không thay đổi, khi anh chán ghét một ai, anh sẽ vẫn luôn chán ghét người đó.


Lý Uyển Oánh kinh ngạc nhìn con trai mình thế mà lại đi ra, trước kia không phải lúc Trăn Trăn đến, anh đều không muốn đi ra à?
Nhưng cho dù như thế nào, bà ấy luôn hy vọng hai người có thể vui vẻ ở chung, nếu sau này trở thành anh em, cũng không thể lạnh nhạt như thế.

Phong Hành Diễm liếc thoáng qua Thương Trăn, không nói gì, dáng vẻ chỉ tới để ăn cơm.

Lý Uyển Oánh thấy mình ở chỗ này, hai người một chút giao lưu cũng không có, cho nên bà ấy giả bộ nhớ ra.

“Ôi chao! Mấy ngày trước mẹ mới mua gốc hồng trăm tuổi, ngày hôm qua mưa to, không biết có bị làm hỏng không…”
Sau khi nói xong, bà ấy liền gọi người làm đến giúp bà ấy chuyển hoa, có hơi tiếc nuối nói với Thương Trăn: “Trăn Trăn ngoan, cháu ăn trước đi, bác đi một lúc sẽ quay lại.


Thương Trăn cười khổ, người làm nhà họ Phong sao có thể để gốc hoa quý gặp mưa? Lý Uyển Oánh lấy cớ này, thật đúng là không tốt lắm, nhưng tấm lòng này của bà ấy khiến cho người ta cảm động.

Nếu cô thật sự là con gái của Lý Uyển Oánh thì tốt, đáng tiếc, cô không có may mắn đó.

“Không sao, bác gái cứ đi làm chuyện của mình đi ạ.


Lý Uyển Oánh gật đầu, thoáng liếc qua con trai của mình, sau đó rời đi.

Bà ấy dẫn theo người làm trong sảnh, trong nhà ăn lớn như thế lại chỉ có Phong Hành Diễm và Thương Trăn, trong lúc nhất thời, không ai nói chuyện.

“Xem ra cô đã thay đổi sách lược?”
Thương Trăn không ngẩng đầu lên.

Phong Hành Diễm uống một ngụm rượu vang đỏ trước mắt, lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.

“Từ hôn, sau đó lợi dụng sự áy náy của mẹ tôi để làm con gái nuôi nhà họ Phong?”

Anh nhướng mày liếc Thương Trăn, ánh mắt thâm thúy, sắc bén.

“Cô thông minh hơn rồi.


Thương Trăn trầm mặc ăn cơm, không để ý đến anh.

Phong Hành Diễm anh đã khi nào bị lạnh nhạt như thế? Anh thu lại ý cười, cơn giận khiến cho bầu không khí xấu đi.

“Hiện tại lại muốn chơi lạt mềm buộc chặt?”
Thương Trăn nghe đến đây, cuối cùng cũng buông dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn anh.

Dưới tóc mái, dường như trong đôi mắt đen nhánh của cô có ánh sáng lưu chuyển, rõ ràng là cô đơn nhưng lại mang theo vẻ thần bí.

Phong Hành Diễm nhíu mày, anh cảm thấy đối phương thay đổi, nhưng lại không nói nên lời, rốt cuộc là có chỗ nào khác.

“Anh nói xong chưa?”
Cô đứng dậy, đi từng bước đến chỗ Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm cầm ly rượu, híp mắt nhìn cô.

Lúc bước đi, làn váy trắng lộ ra đường cong hoàn mỹ, chiếc váy chiết eo khiến cô thêm phần gầy yếu và đơn thuần.

Cô cứ như thế đứng trước mặt Phong Hành Diễm, khẽ nói.

“Anh biết không? Anh có một đôi môi rất gợi cảm.


Phong Hành Diễm nhíu mày, người phụ nữ này quả nhiên vẫn giống như trước kia, đối với anh dây dưa không rõ, nhưng một giây sau, mắt anh tối sầm lại! Bởi vì đối phương cúi người, một đôi môi lạnh lẽo trực tiếp chạm vào môi anh!.