Lam Tiểu Sí đi qua đi lại trước đại môn Vi Sinh gia ở dưới chân núi Cửu Vi, đột nhiên một thanh âm sắc nhọn vang lên “tiểu tiện nhân. Ngươi dám hại nhi tử của ta”

Lam Tiểu Sí quay đầu liền thấy Tiêu Cảnh Nhu đỡ Liên Kính đi đến. Liên Kính tuy chỉ bị phế võ công nhưng đã từng là một cao thủ, phải mất thời gian thích ứng rất lâu, nếu không chú ý tới nội thương, khi ốm đau sẽ bị phát tác, cho nên nói hắn là phế nhân cũng không quá. Nàng nhìn thoáng qua, nói “đại thẩm, có phải ngươi mắng sai người không? Thứ nhất, ta tuy nhỏ nhưng không tiện. Thứ hai, ta cũng không hại nhi tử của ngươi, thương thế trên người nhi tử ngươi là do ta tạo thành sao?Ngươi thấy ta ngây thơ vô tội đáng yêu như vậy, ta sao có thể hại nhi tử của ngươi chứ?”

Tiêu Cảnh Nhu tóc tai tán loạn, mặt loang lổ nước mắt, trên áo vương bùn đất, hiển nhiên là khổ cầu mà không có kết quả. Vi Sinh Kỳ đuổi mẹ con nàng xuống núi đã là khoan dung. Nàng chỉ vào Lam Tiểu Sí mắng “ nhi tử của ta có sai nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, vì sao ngươi còn muốn nhắc lại? Huống chi đây là việc của Vi Sinh gia, liên quan gì tới ngươi? Ngươi có tư cách gì mà chen vào?”

“Thì ra ta thật không phải”

“Mộ Dung Tú dù sao cũng đã chết rồi nhưng Kính nhi vẫn còn sống, vì sao ngươi lại vì một người chết mà bức người sống đến tình trạng này? Ngươi có biết Kính nhi cố gắng thế nào không? Ngay cả Kỳ ca cũng luôn tự hào về hắn, ngươi lại nhẫn tâm hủy hắn”

“Vì sao? Vì giáo dục hắn là việc của ngươi. Ngươi không tự kiểm điểm bản thân còn chạy tới đây trách ta. Nếu hiện tại ta giết chết nhi tử của ngươi, ngươi có vì ta còn sống mà nhi tử của ngươi đã chết rồi, nảy lòng từ bi nên không tính toán gì với ta chứ?”

Tiêu Cảnh Nhu sửng sốt “cái gì?” Chưa từng có người nói với nàng như thế

“Nhi tử của ngươi hiện đã mất hết công lực, mà ngươi còn ở chỗ này hung dữ với ta, ngươi có biết hậu quả hung dữ với ta nghiêm trọng cỡ nào không?”

“Nơi này vẫn là địa giới của Cửu Vi sơn, ngươi cho là ngươi hạ độc thủ, Vi Sinh gia thực sự sẽ ngồi yên không để ý tới sao? Tiện loại có nương sinh không có cha dưỡng như ngươi sao hiểu được khổ tâm của người làm cha làm mẹ?”

Lam Tiểu Sí chậm rãi đi đến gần nàng, trên mặt vẫn là ý cười dịu dàng, Tiêu Cảnh Nhu lại không tự chủ mà lui ra sau một bước. Nàng nói “đừng sợ, ta sẽ không giết lão ấu, nữ nhân và hài tử” Lại quay sang nhìn Liên Kính, mỉm cười nói “Liên Kính ca ca, biến thành như vậy thật đáng thương nha”

Liên Kính giống như nhìn thấy độc xà tới gần, liền lui ra sau một bước

Lam Tiểu Sí nói “Vi Sinh thúc thúc rất nhân từ mà ngươi lại không biết nhận sai, nương ngươi cũng không biết đúng sai. Ngươi xem, phương thức giáo dục của hắn luôn thất bại như thế”


Liên Kính run run hỏi “ngươi muốn làm gì?”

Lam Tiểu Sí lại nói “Tiêu thẩm thẩm, ngươi phải xin lỗi nha, vừa rồi ngươi hung dữ với ta như thế làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của ta”

Tiêu Cảnh Nhu mắng “tiện nhân, ngươi còn xằng bậy sẽ lập tức giao ngươi cho Vi Sinh thế gia”

Ngón tay của Lam Tiểu Sí lập tức lóe ngân quang, Liên Kính rên lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất, mắt cá chân trái đau nhức. Hắn không thể tin ngẩng đầu, Lam Tiểu Sí đã cắt đứt gân chân của hắn

Tiêu Cảnh Nhu kinh hãi gào lên

Lam Tiểu Sí chậm rãi nói “ngươi xem, không ai đến cả, cho dù có người đến thì có ích gì? Chân của nhi tử ngươi cũng đã tàn, đều do ngươi không tốt. Tiêu thẩm thẩm, ngươi biết sai chưa?”

Tiêu Cảnh Nhu hoàn toàn không thể tin, mười chín năm qua, được Vi Sinh thế gia che chở, ai thấy nàng đều cung kính lễ ngộ, nàng hoàn toàn không ngờ sẽ có chuyện như vậy.

Lam Tiểu Sí lại nói “xem ra ngươi vẫn không biết sai” Ngân quang lại lóe lên, cắt đứt gân chân bên chân còn lại của Liên Kính

Liên Kính rên lên một tiếng, ngất xỉu

Tiêu Cảnh Nhu điên cuồng gào lên “không, dừng tay. Ngươi dừng ta, ta biết sai rồi, ta sai rồi”

Lam Tiểu Sí nói “thái độ không đủ thành khẩn” Ngón tay giữa nhúc nhích, lại muốn ra tay

Tiêu Cảnh Nhu nhào tới ôm nàng “ta xin lỗi, ta sai rồi” Lại quỳ xuống dập đầu “đều do ta sai, Kính nhi cũng sai rồi, chúng ta thật có lỗi với Tú phu nhân, chúng ta đáng chết vạn lần. Ta không nên nói năng lỗ mãng với Lam cô nương, ta van cầu ngươi buông tha cho hắn, van cầu ngươi” Nói xong, nước mắt rơi như mưa

Lam Tiểu Sí đỡ nàng đứng lên, vẻ mặt đồng tình “Tiêu thẩm thẩm, ngươi làm gì vậy chứ. Ta là vãn bối, sao có thể nhận đại lễ của ngươi. Mau đứng lên, mau đứng lên đi, ngươi như thế ta biết làm sao cho phải”

Vi Sinh Kỳ xuống núi liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy,Tiêu Cảnh Nhu thấy hắn,muốn nhào lên cầu xin

Lam Tiểu Sí lại nói “Kính ca ca, ngươi làm sao vậy? Rất khó chịu sao?”

Tiêu Cảnh Nhu không dám động đậy, mặt đầy nước mắt. Lam Tiểu Sí nói đúng, đừng nói Vi Sinh Kỳ sẽ không quản, dù hắn chịu hỏi đến thì đã sao, nhi tử của nàng sẽ lại bị phế một tay, thậm chí mất cả mạng

Vi Sinh Kỳ không thèm liếc nhìn mẫu tử các nàng một cái, chỉ nói với Lam Tiểu Sí “đi”

Lam Tiểu Sí hòa khí nói “Tiêu thẩm thẩm, chuyện cho đến bây giờ, nói thêm nữa cũng không tác dụng gì. Có điều nếu ngươi thành tâm sám hối thì nên đi xin lỗi Vi Sinh phu nhân đã chết đi. Hơn nữa, giang hồ hiểm ác nha, về sau tự bảo trọng nha”

Tiêu Cảnh Nhu phủ phục trên đất “ta…ta nhớ kỹ”

Lam Tiểu Sí nói “được rồi, ta đi đây” Không để ý tới bọn họ nữa, đi đến trước mặt Vi Sinh Kỳ

Vi Sinh Kỳ nói “chuyện gì?”

Lam Tiểu Sí nhún nhún vai “được ta tận tình khuyên bảo, nói lời thấm thía, Kính ca ca và Tiểu thẩm thẩm đã biết lổi. Ngươi không thấy nàng cảm động đến lệ rơi đầy mặt sao?”

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “dẫn dường”

Hai người cùng nhau rời khỏi Cửu Vi sơn

Vi Sinh Kỳ đã nhiều năm không rời khỏi Cửu Vi sơn, lần này đi ra mới phát giác thì ra bên ngoài đã là hoa đào chớm nở, hoa mận đơm nụ. Lam Tiểu Sí dọc đường luôn xử lý tốt việc ăn nghỉ, tuy miệng lưỡi bén nhọn nhưng cũng rất biết cách chiếu cố trưởng bối. Vi Sinh Kỳ có thâm thù đại hận với Vũ tộc, càng căm thù Lam Phỉ đến tận xương tủy nhưng không thể không công nhận Lam Tiểu Sí không tệ, chỉ tiếc là nàng đầu thai nhầm nhà


Vũ tộc cư trú tại Phương Hồ Ủng Thúy, khi Lam Tiểu Sí đưa Vi Sinh Kỳ đi vào, người dọc đường gặp được đều cúi đầu hành lễ, không dám mạo phạm, mãi cho đến khi đến một đoạn hành lang mới có người cảnh giác nhìn bội kiếm bên hông Vinh Sinh Kỳ, nhíu mày hỏi “đại tiểu thư, người Vi Sinh thế gia không thể tiến vào Phương Hồ Ủng Thúy”

Lam Tiểu Sí ôm vai hắn, cười nói ‘Sâm La, đi cùng ta cũng không thể vào sao?”

Vi Sinh Kỳ lúc này mới nhận ra người nọ là một trong hai đồng tử giữ cửa, nghe đồn năng lực vào hạng thượng thừa của Vũ tộc. Hắn đưa mắt đánh giá Sâm La, thấy người này ngoại hình như người bình thường nhưng sau lưng lại thêm một đôi cánh chim trắng muốt, to lớn

Sâm La cũng nhận ra ánh mắt tìm tòi của Vi Sinh Kỳ, lắc đầu nói “không thể”

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “như vậy không phải là lão phu thất tín ah”

Lam Tiểu Sí vội nói “thúc thúc đừng nóng vội nha. Sâm La, ngươi thân là thủ quan, mệnh lệnh của cha ta không thể trái, ta hiểu được nhưng ta thân là đại tiểu thu Vũ tộc, lệnh cho ngươi, ngươi có nghe hay không?”

Sâm La sửng sốt, vỗ cánh, đáp “mệnh lệnh của đại tiểu thư không thể xung đột với lời của Vũ Tôn”

Lam Tiểu Sí cam đoan “đương nhiên là không. Ta nghe lời cha ta nhất, có đúng không nào? Ngươi vô lễ với ta, ta phạt ngươi ở đây hít đất mười vạn cái, mệt thì nghỉ một chút, nghỉ xong lại tiếp tục. Sau khi hoàn thành trừng phạt, ngươi có thể phát lệnh cảnh báo, hiểu chưa?”

Sâm La “cái này…”Hình như có gì đó sai sai

Lam Tiểu Sí tức giận nói “thế nào? Ngươi dám kháng lệnh?”

Sâm La đặt tay phải lên ngực, cúi người hành lễ “dạ” Dứt lời, hắn bắt đầu hít đất

Lam Tiểu Sí xoay người, cười hì hì nói “Vi Sinh thúc thúc, thời gian không nhiều lắm, chúng ta tranh thủ thời gian đi”

Còn nói không đủ thời gian? Lão tử mà hít đất nhiêu đó cũng mất cả ngày ah. Vi Sinh Kỳ đi theo nàng, trong lòng thầm thấy may mắn vì tiểu yêu tinh này không gả cho Tiểu Từ

Đi được một lát, phía trước là thạch lâm với đủ mọi hình dáng, trên đất lại bốc lửa, trong lửa như có hoa sen nở rộ, kỳ cảnh nhân gian

Vi Sinh Kỳ hỏi “hỏa trung liên, thạch thượng hoa, Hố Bất Lão”

Lam Tiểu Sí đáp “đúng, thúc thúc theo sát ta, chung quanh rất nguy hiểm”

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “chuyện nhỏ”

Lam Tiểu Sí ngọt ngào nói “đúng nha, nếu không sao ta lại tin Vi Sinh thúc thúc nhất định có cách cứu người chứ”

Vi Sinh Kỳ tuy vẫn lạnh nhạt nhưng ít nhiều cũng có chút kiêu căng tự phụ của tuyệt thế cao nhân

Hai người xuyê qua thạch lâm, bên trong có người đang phơi nắng, hắn nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu, nhìn thấy Vi Sinh Kỳ, sửng sốt hỏi “Vi Sinh Kỳ?”

Vi Sinh Kỳ lập tức sờ Cửu Vi kiếm bên hông, mười năm trước, hắn một mình một kiếm đã càn quét Phương Hồ Ủng Thúy, giết hơn nửa nhân số của Vũ tộc. Hắn cũng hỏi lại “Mộc Băng Nghiên?” Đây chính là giang hồ đệ nhất thần y. Hắn lại không khỏi thở dài, nếu lúc trước hắn chịu bỏ qua thể diện bản thân đến đây cầu y, hài tử mới bảy tuổi lại trải qua nỗi đau mất mẹ của hắn đã không bị cầm tù suốt mười hai năm.

Mộc Băng Nghiên hiển nhiên bị chấn kinh không nhẹ. Người của Vi Sinh thế gia đến Phương Hồ Ủng Thúy chẳng khác gì mèo đến ổ chuột, vội hỏi “ngươi…Sao ngươi lại tới đây?”Năm đó đã giết một nửa người của Vũ tộc, hôm nay tới giết một nửa còn lại sao?

Lam Tiểu Sí đáp “Vi Sinh thúc thúc đến đây giúp chúng ta một việc. Đừng nói nữa, đưa hắn đi xem Hương Y”

Mộc Băng Nghiên nửa nửa ngờ, nhìn thấy Vi Sinh Kỳ không có sát ý liền dẫn hắn đi vào trong. Bên trong đều là các loại thuốc và dược liệu, mùi cũng không khó chịu lắm


Vi Sinh Kỳ đi đến bên giường, thấy một nam hài tuổi tác tương đương Lam Tiểu Sí nằm trên giường. Hắn trừng mắt nhìn Lam Tiểu Sí “vị hôn phu của ngươi?” Mẹ nó, ngươi đã có hôn phu còn trê ghẹo Tiểu Từ nhà ta?

Lam Tiểu Sí đang ngồi bên bàn viết viết, ngẩng đầu đáp “không phải. Ta nói này, vẻ mặt ghen tuông kia của ngươi là có ý gì?”

Vi Sinh Kỳ tức giận hừ lạnh. Cũng thật lạ, vì sao hắn lại tức giận như vậy? Nha đầu kia chắc chắn không thể có quan hệ với Tiểu Từ, vậy mà hắn còn tức giận thay nhi tử. Hắn không nói gì, tiến lên bắt mạch, nhíu mày nói “có thể làm cho kinh mạch bị hao tổn đến vậy là nội công của Tiên Tâm các gây nên”

Mộc Băng Nghiên đáp “hắn gặp phải Liễu Phong Sào, kinh mạch đều bị đứt hết” Liễu Phong Sao là đại đệ tử của Ôn Mê, Các chủ Tiên Tâm các, nội lực thâm hậu, bị thương như thế cũng không có gì lạ

Vi Sinh Kỳ giễu cợt “khởi tử hồi sinh không phải là chuyện của ngươi sao? Bảo ta tới làm gì?”

Lam Tiểu Sí nói “không phải bên trong Kỳ kinh phổ có một loại phương pháp có thể nối liền kinh mạch đã bị đứt đoạn sao?” Vừa nói vừa đi đến kéo xiêm y trên người thiếu niên trên giường

Vi Sinh Kỳ không để ý nàng đề cập tới Kỳ kinh phổ, cau mày hỏi “ngươi không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

Lam Tiểu Sí không để ý hắn, dùng bút vẽ mấy điểm trên người thiếu niên kia, sau đó dùng một sợi dây trói lại, từ trước ra sau, vừa làm vừa nói “nếu chúng ta có cao thủ hỗ trợ hẳn sẽ thành công, từ nơi này đến nơi này…”Ngón tay của nàng vẽ tới vẽ lui trên người thiếu niên kia, không hiểu sao Vi Sinh Kỳ lại thấy chói mắt

Lam Tiểu Sí lại nói “Băng Nghiên lão nhân, ngươi thi châm đi, từ chỗ này nối mạch cho hắn”

Theo động tác của nàng lặp đi lặp lại, sắc mặt của Vi Sinh Kỳ cũng chậm rãi thay đổi. Trên Kỳ kinh phổ quả thật có ghi lại như thế nhưng chia ra phân tán trên mười ba chương, Lam Tiểu Sí chỉ mới đọc qua một lần lại có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Vi Sinh Kỳ càng thêm khó coi “ngươi nhìn lén bí mật của Vi Sinh gia?”

Lam Tiểu Sí đáp “chuyện này không quan trọng, không cần để ý tới chuyện nhỏ như vậy, cứu người trước đã, cứu người quan trọng hơn”

Vi Sinh Kỳ cả giận “hỗn trướng, ngươi đã xem được bao nhiêu?”

Lam Tiểu Sí nhún nhún vai “cũng chỉ có một chút này thôi”

Vi Sinh Kỳ không tin “chỉ một chút?”

Lam Tiểu Sí thản nhiên đáp “cùng lắm thì ta viết một quyển trả lại ngươi. Ta chỉ là tìm cách chữa cho bằng hữu, quyển sách kia vừa thối vừa dày, ngươi nghĩ ta thích xem lắm sao?”

Vi Sinh Kỳ tức giận cực điểm. Bí tịch của Vi Sinh thế gia, chỉ một ít bị tiết lộ cũng gây nên một hồi tinh phong huyết vũ trên chốn giang hồ ah, nàng lại dám chê bai “Lam Phỉ sao lại không đánh chết ngươi?”

Lam Tiểu Sí thản nhiên đáp “do mình sinh ra, sao có thể đánh chết, cùng lắm thì giam trong thạch lao mười hai năm thôi”

Vi Sinh Kỳ nổi trận lôi đình