Lam Tiểu Sí nằm ngửa trong lòng Vi Sinh Từ, nhìn về phía trước, vẻ mặt hắn nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa, nửa cái cằm gần như trong suốt

Nàng đột nhiên hỏi “Tiểu Từ, ta khó coi sao?”

Vi Sinh Từ cúi đầu nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da bị nhiễm độc của nàng, trong mắt tràn ngập áy náy

Lam Tiểu Sí thúc giục hắn “nói chuyện”

Vi Sinh Từ thành thật đáp “không xinh đẹp như trước đây”

Lam Tiểu Sí đấm một quyền thật mạnh lên ngực hắn, nhánh cây lay động, hai người suýt chút nữa ngã xuống, Vi Sinh Từ vội ôm nàng lại.

Lam Tiểu Sí tức giận “ngươi có phải người hay không, lúc này không nói vài lời dễ nghe được sao?”

Vi Sinh Từ cảm thấy khó hiểu, đây là sự thật mà, trúng độc đương nhiên không xinh đẹp như trước kia nhưng hắn không biết phải giải thích làm sao

Lam Tiểu Sí có chút buồn cười hỏi “vậy ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?”

Vi Sinh Từ sửng sốt “sao phải ghét bỏ?”

“Ta trở nên xấu, khó coi”

“Nhưng ngươi vẫn là ngươi”

Lam Tiểu Sí nghẹn lời, hồi lâu mới nói “ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc”

Vi Sinh Từ quay mặt đi, hắn hiểu được ngốc có nghĩa là gì, có chút mất hứng

Lam Tiểu Sí nhẹ giọng “ngươi hôn ta một cái đi”


Vi Sinh Từ cúi đầu, môi chậm rãi kề sát môi nàng, hơi thở phả lên, có chút rung động. Lam Tiểu Sí im lặng chăm chú nhìn hắn, lắng nghe nhịp tim và hơi thở của hắn, nhiệt độ trên môi mát lạnh mà sạch sẽ, dưới ánh mặt trời ấm áp, có cảm giác thoải mái vô cùng

Ngay lúc môi hắn sắp hạ xuống, Lam Tiểu Sí đột nhiên quay đầu tránh đi khiến Vi Sinh Từ không hiểu ra làm sao

Lam Tiểu Sí thấp giọng lầm bầm “đáng chết, ta vậy mà có chút cảm giác với ngươi. Đây là yêu sao?”

Vi Sinh Từ nghiêng đầu, yêu là gì?

Lam Tiểu Sí đưa tay chạm mặt hắn, da của hắn trắng nõn, vì ít tiếp xúc với ánh mặt trời nên nhẵn nhụi, dưới ánh dương quang có cảm giác như một loại mỹ ngọc rực rỡ

Đầu ngón tay của nàng hơi lạnh, giống như nhiệt độ cơ thể nàng luôn rất thấp nhưng lại khiến Vi Sinh Từ lưu luyến. Nơi được nàng mơn trớn, xúc cảm kéo dài không tan, như gió mát ngày xuân, như mùi hoa Cửu Vi. Hắn kề mát sát gần hơn, làm cho toàn bộ bàn tay nàng áp lên má hắn. Trước kia hắn nói nàng như mẫu thân hắn là vì chỉ trong những năm tháng ngắn ngủi đó, hắn mới cảm thấy an ổn hạnh phúc

Lam Tiểu Sí rất thích Vi Sinh Từ như vậy, sạch sẽ sáng sủa, cái gì cũng viết trên mặt, bị nàng sờ sờ xoa xoa, dù không thích cũng không phản kháng.

Nàng đang muốn mộc tấc tiến lên một thước, đột nhiên Vi Sinh Từ nhăn mặt nói “cha ta tức giận”

Lam Tiểu Sí chưa kịp hỏi là chuyện gì, đã nghe Vi Sinh Từ tức giận quát lớn “ngươi làm gì vậy? Hỗn trướng, một cô nương như ngươi chẳng lẽ không biết lễ nghĩa liêm sỉ hay sao? Ngươi cút ra ngoài cho ta”

Lam Tiểu Sí chậc chậc “thật không phong độ, sao lại tức giận vậy chứ? Ngươi có nhìn thấy không? Hắn sẽ không giết Tiết Khả Tâm chứ?”

Vi Sinh Từ đáp “nàng…nàng sờ cha ta”

Lam Tiểu Sí dựng thẳng ngón cái: nữ anh hùng ah

Tiết Khả Tâm gần như là bỏ chạy trối chết

Vi Sinh Kỳ tức giận vô cùng, mặt mày xanh mét, gọi hạ nhân trong viện đến giáo huấn “Tiên Tâm các các ngươi đãi khách thế này sao?Viện của ta, ai cũng có thể tùy tiện ra vào?”

Lam Tiểu Sí che miệng, lửa giận thật cao nha

Vi Sinh Kỳ tức giận mắng “có phải tên gian tặc Ôn Mê kia lại nghĩ ra quỷ kế gì? Ngươi chuyển lời với hắn, nếu còn có lần sau, đừng trách ta trở mặt vô tình” Hừ, đến lúc đó ta mang nữ nhi của ngươi rời đi, ta xem Tiên Tâm các các ngươi, ai có thể ngăn cản được

Vi Sinh Từ rụt đầu, vẻ mặt như bị cha mình dọa sợ, khiến Lam Tiểu Sí nhìn mà cười lăn lộn

Khi Tiết Khả Tâm bị đuổi ra ngoài, xiêm y có chút toán loạn, dù Tiên Tâm các là danh môn chính phái thì vẫn có thị phi và nhiều chuyện, tức thời mọi người liền đoán già đoán non tình huống bên trong. Lại liên hệ với phản ứng của Vi Sinh Kỳ, lập tức đưa ra kết luận: Vi Sinh gia chủ bị đùa giỡn

Khi Ôn Mê nghe tin, cả người ngây ngốc “cái gì?”

Đệ tử lập lại lần nữa “Các chủ, không biết vì sao Tiết cô nương lại đi đến viện của Vi Sinh gia chủ, chọc cho hắn nổi trận lôi đình. Khi nàng bị đuổi ra ngoài, xiêm y không chỉnh tề”

Ôn Mê và Tứ đại trưởng lão đều giận mình ngây ngốc, hồi lâu Cổ Hạc Anh mới nói “đây…quả là…”Hắn nghèo từ luôn rồi

Đinh Tuyệt Âm nghi vấn “nàng là khách do ai mời đến?”

Ôn Mê trầm mặc, còn không phải do Vi Sinh Kỳ tự mình đưa tới

Liễu Băng Nham nói “nàng đúng là to gan lớn mật, Tiên Tâm các không thể lưu nàng lại”

Ôn Mê phân phó “Đàm Truy, ngươi đi xử lý việc này. Có điều dù sao nàng cũng cứu Tiểu Từ, ngươi tặng ít ngân lượng, phái người đưa nàng trở về”

Đàm Truy lắc đầu “Các chủ, việc này vẫn là ngươi tự xử lý đi” Nha đầu kia ngay cả Vi Sinh gia chủ cũng dám đùa giỡn, lá gan rất lớn nha, nếu lỡ đến lúc đó hắn bị coi trọng, cọp mẹ nhà hắn không giết chết hắn mới là lạ. Hắn chết cũng không theo

Ôn Mê bất đắc dĩ nói “ta tự mình đi”

Liễu Băng Nham nghĩ nghĩ, nói “chúng ta cùng đi đi” Miễn cho ảnh hưởng tới trong sạch của Các chủ

Ôn Mê bật cười nhưng không cự tuyệt. Dù sao cũng là một tiểu cô nương, còn là một tiểu cô nương không nói đạo lý, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hắn tốt xấu gì cũng là Các chủ Tiên Tâm các, nếu bị lôi lôi kéo kéo, rất khó coi


Trong khách phòng, Tiết Khả Tâm mặt mày đỏ bừng, nàng tuy xuất thân nhà nghèo nhưng phụ thân Tiết Thiên Tố của nàng luôn hành y cứu người, đây là lần đầu tiên nàng bị “nhục nhã” như thế. Nhìn thấy Các chủ và Tứ đại trưởng lão đến, nàng rốt cục cũng có chút sợ hãi

Ôn Mê ngữ khí ôn hòa, nói “Tiết cô nương, chuyện Vi Sinh thiếu chủ, cảm tạ ngươi đã cứu giúp nhưng nay hắn đã giải độc xong, cô nương độc thân ở bên ngoài nhiều ngày cũng không tốt, ngày mai ta phái người đưa cô nương về nhà”

Đây là muốn đuổi người? Tiết Khả Tâm cúi đầu, không lên tiếng

Ôn Mê lại nói “mặc khác, Vi Sinh gia chủ vì thể hiện lòng biết ơn, gởi tặng ngàn lượng bạc, ngày mai cùng đưa đến Tiết gia. Tối nay, cô nương an tâm nghỉ ngơi đi”

Lời nói uyển chuyển, không có ý trách cứ. Tiết Khả Tâm luôn cắn môi, không nói lời nào

Đám người Ôn Mê vừa đi, tiểu nha đầu chuyên hầu hạ khách nhân liền nhỏ giọng nhiều chuyện “các ngươi biết không, Tiết Khả Tâm kia vậy mà dám câu dẫn Vi Sinh gia chủ, khiến Các chủ và các vị trưởng lão phải tự mình đến đuổi người”

Nha hoàn khác cười trộm, nói “nghe nói khi bị Vi Sinh gia chủ đuổi ra ngoài, nàng xiêm y không chỉnh tề, không biết có phải yêu thương nhung nhớ…”

Lại có người nói tiếp “còn có thể giả sao? Các ngươi không biết Vi Sinh gia chủ mắng quản sự bên kia đến cẩu huyết lâm đầu nha”

Tiết Khả Tâm ở trong phòng nước mắt rơi như mưa, cứ vậy mà cầm một ngàn lượng bạc trở về sao? Nàng mở cửa đi ra ngoài, mấy nha hoàn vội vàng giải tán. Nàng chậm rãi đi vào khu rừng nhỏ bên cạnh khách phòng, Vi Sinh Kỳ không chút lưu tình mà đuổi nàng ra ngoài, ngay cả Ôn các chủ cũng đến đuổi nàng về nhà, hẳn hiện tất cả đệ tử ở Thái Cực Thùy Quang đều biết, như vậy sau này nàng làm sao làm người? Nghĩ tới khi về nhà, cha sẽ mắng, nàng lại khóc nhiều hơn. Càng nghĩ càng thương tâm, nàng liền rút dây lưng vắt lên cành cây, thắt thành cái thòng lọng, đưa đầu vào

Đúng lúc này có thanh âm vang lên “ngươi nhất định phải thắt cổ ở đây sao?”

Tiết Khả Tâm khóc lâu như vậy, trong rừng cũng không hề có động tĩnh, giờ có âm thanh đột ngột như vậy, nàng có chút hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lam Tiểu Sí đang vắt vẻo trên cành cây. Nàng lập tức xoa xoa mắt, hỏi “là ngươi?”

“Muốn tìm chết sao? Không quay về gặp cha mẹ ngươi?”

“Mắc mớ gì tới ngươi”

Lam Tiểu Sí nhảy từ trên cây xuống, nói “đúng là không liên quan tới ta, có điều ta thấy ngươi cũng không làm gì sai, vì chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy mà muốn chết, rất không đáng”

Lúc này Ôn Mê nhận được thư của Kỳ tộc, bọn họ hết sức bất mãn với việc Tiên Tâm các giam giữ thái tử của bọn họ, Kỳ vương và Tam vương gia đang trên đường đến Thái Cực Thùy Quang để xử lý việc này

Ôn Mê đưa thư cho Đàm Truy, nói “trông coi Kim Chẩm Lưu chặt chẽ, nếu hắn không phải hung phạm, sợ có người sẽ gây bất lợi cho hắn”

Đinh Tuyệt Âm nói “Các chủ yên tâm, đã tăng cường đề phòng. Nơi ở của hắn gần với viện của Vi Sinh gia chủ”

Mọi người đều hiểu ý, nhìn nhau cười. Người nào muốn ám hại Kim Chẩm Lưu cũng không phải chuyện dễ

Đúng lúc này có một nha đầu vội vã chạy vào bẩm báo “Các chủ, bốn vị trưởng lão, không thấy Tiết Khả Tâm cô nương đâu cả”

Mọi người chau mày, đêm hôm khuya khoắt, lại muốn gây ra chuyện gì nữa đây?

Liễu Băng Nham chau mày “nàng chỉ là một cô nương gia, có thể đi đâu chứ?”

Cổ Hạc Anh nói “vừa rồi khi đến đây, nghe rất nhiều đệ tử bàn tán việc này, không phải nàng nghĩ quẩn trong lòng chứ?”

Ôn Mê nghiêm mặt ra lệnh “tìm”

Đi đến khách phòng, không nhìn thấy dấu vết có người xâm nhập, Liễu Băng Nham nói “là tự mình ra ngoài”

Ôn Mê đi ra ngoài, trăng sáng thế này, có thể đi đến chỗ nào mà không bị các đệ tử phát hiện chứ? Hắn lập tức đi về phía trước, Liễu Băng Nham vội vàng đuổi theo, qua chừng một khắc, hai người đi đến trước một rừng cây. Nơi này có rất ít người khác, bởi vì sư phụ của Ôn Mê yên nghỉ ở đây, không có lập bia, chỉ dùng thân nuôi cây

Ôn Mê chậm rãi đi vào trong, chuyện cũ cũng ùa về

Liễu Băng Nham thấy hắn sắc mặt không tốt, nói “ta vào xem”

Ôn Mê lắc đầu “không đến mức đó”

Hai người đi vào trong không lâu, nghe phía trước có âm thanh nói chuyện liền dừng bước lắng nghe

Tiết Khả Tâm khóc nói “ta biết các ngươi đều khinh thường ta, ta xuất thân kém, nhà ta nghèo, ta ngay cả muốn một cái trâm bạc cài tóc cũng không có. Ngươi cảm thấy buồn cười thì cứ cười đi, các ngươi đều giống nhau”


Lam Tiểu Sí nói “chỉ vì vậy mà tìm chết? Rất nhiều người còn nghèo hơn ngươi, chẳng lẽ đều không muốn sống? Thật ra ngươi đúng, muốn tìm một công tử có tiền mà gả, chấm dứt cảnh nghèo, vốn là giấc mộng của rất nhiều cô nương”

Tiếng khóc của Tiết Khả Tâm nhỏ dần “nhưng ngay cả cha ta cũng khinh thường ta”

“Đây cũng không phải nguyên nhân ngươi bị khinh thường. Điều ngươi không đúng chính là ngươi không đứng trên lập trường của công tử phú gia mà suy nghĩ, bọn họ vì sao phải coi trọng ngươi?”

“Ta…ta trẻ tuổi, bộ dáng không tệ, ta có thể giúp bọn họ nối dõi tông đường”

“Tuổi trẻ và xinh đẹp đều không phải vĩnh cửu, huống chi còn có người trẻ hơn ngươi, đẹp hơn ngươi, nối dõi tông đường còn không dễ dàng hơn? Tùy tiện tìm một nữ nhân khác cũng không kém hơn ngươi ah”

“Nhưng gia cảnh ta như thế, có cách nào chứ?”

“Ngươi không phải có cách khác, chỉ là ngươi không muốn tìm cách khác mà thôi. Gả cho công tử có tiền, tốt nhất là bộ dạng anh tuấn, ôn nhu săn sóc, quyền cao chức trọng còn đối với ngươi dốc hết tim gan, ngươi không cần làm chỉ ngồi yên hưởng thụ thôi, có đúng không?”

Tiết Khả Tâm im lặng

Lam Tiểu Sí lại bồi thêm “lúc nhỏ ta còn mơ gả cho Ngọc Hoàng đại đế nha, như vậy ta sẽ là Vương Mẫu nương nương, chưởng quản vườn bàn đào, thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, trường sinh bất lão. Nguyện vọng của ngươi còn thực tế hơn ta. Suy nghĩ như vậy quá mức tốt đẹp, mục tiêu của ngươi không sai, nên cố gắng hơn”

Tiết Khả Tâm “ta đã cố gắng” Nghĩ tới Vi Sinh Kỳ, nước mắt lại rơi

Lam Tiểu Sí bất đắc dĩ nói “cố gắng là đương nhiên, còn phải học ăn mặc, làm cho mình hấp dẫn hơn. Học cầm kỳ thi họa, làm cho mình có thêm tài nghệ. Đọc nhiều sách để mình có nội hàm hơn. Nói gần hơn một chút, cha ngươi là đại phu, ngươi có thể theo hắn học y. Ngươi càng trở nên tốt hơn, khoảng cách cách các công tử phủ gia càng gần, người trào phúng ngươi cũng sẽ ngày càng ít hơn”

“Đạo lý này ta cũng biết, chính là quá khổ” Nói xong lại khóc

“Vậy ta bỏ mặc ngươi, ngươi cứ tiếp tục treo cổ đi”

Tiết Khả Tâm đột nhiên mỉm cười hỏi “ta có thể làm bằng hữu với ngươi không?”

Lam Tiểu Sí vẻ mặt cảnh giác hỏi lại “vì sao?”

“Các nàng nói ngươi là nữ nhi của Các chủ, ngươi có thân phận cao quý như vậy lại chịu khuyên nhủ ta”

“Thật xin lỗi, ta không định làm bằng hữu với ngươi”

“Ngươi ghét bỏ ta?”

“Tuy ngươi có thể phụ trợ mỹ mạo của ta nhưng lại kéo thấp chỉ số thông minh của ta”

Tiết Khả Tâm cả giận “ngươi…”

Ôn Mê và Liễu Băng Nham không nói gì, xoay người rời đi

Ra khỏi rừng cây, Liễu Băng Nham nói “nữ nhi của ngươi không tệ”

Ôn Mê cười nói “giống ta, thích xen vào việc của người khác”