Sáng sớm hôm sau, trời trong vạn dặm, bốn phương không sương, là ngày tốt lành mọi chuyện suôn sẻ.

Mọi chuyện, rất nhiều chuyện.

Thanh Tĩnh trai, thư phòng phía Tây.

Thường Ninh chậm rãi mở mắt, hắn cảm giác được chân khí trong cơ thể như dòng nước ấm tăng tốc một mạch chảy qua huyệt đạo các nơi, đan điền ấm áp, mạch lạc thông suốt, hắn chăm chú ngắm đầu ngón tay trắng của mình, thoáng có khí kình ẩn hiện.

Hắn khép ngón tay nhẹ vung chưởng, ấm trà trên bàn trà ngoài kia cách hơn mười bước đáp lại bằng tiếng vỡ vụn, vỡ như băng nứt.

Thường Ninh khẽ nhíu mày, ngưng thần điều tức một lát, khống chế kình lực xong lại vung chưởng lần nữa, ba chung trà bày song song trên bàn trà cùng vỡ. Hắn đứng dậy bước qua xem xét, mỗi chung trà đều chia thành ba phần bằng nhau, ngay ngắn như dùng đao bổ búa chặt.

Còn giống chút ít.

Song Thường Ninh vẫn chưa hài lòng lắm.

Nếu hơn một năm trước không bị thương trúng độc thì giờ không chỉ dừng ở đây. Khi ấy, là hắn quá gấp.

Tiếp đến hắn cần nhanh chóng trừ đi một ải chân khí còn tắc cuối cùng, khôi phục tu vi trước kia.



Phá Trúc hiên.

Sáng sớm trước tiên Đinh Trác luyện kiếm pháp ba lần trong khu rừng nhỏ trước nhà, rồi mới tắm rửa, thay bộ y phục đẹp nhất của mình, huân ba lần hương tê mát lạnh, chải tóc kỹ lưỡng, cuối cùng trịnh trọng nâng kiếm yêu, từ từ ra khỏi cửa. 

Trời trong khí sảng, hắn hít một hơi thật sâu, lồng ngực tràn đầy khí tức xuyên qua sương mai trong rừng trúc.

Phàn Hưng Gia đã đợi trong đình viện, hắn bị Đinh Trác cố ý mời đến làm chứng xem đấu.

“Tứ sư huynh, hôm nay nhìn ngài kình khí nội liễm, ý chí chiến đấu hiên ngang, xem ra chắc chắn sẽ đạt.” Phàn Hưng Gia cười nói.

Đinh Trác thận trọng gật đầu: “Thân là người tập võ, tâm phải giữ kính ý với thi đấu.”

Lúc bé hắn nghe kể rất nhiều truyền thuyết xưa về kiếm khách, trong đó cực kỳ hâm mộ một vị võ giả vô danh. Gọi là Vô danh, chỉ vì ông ta si mê tập võ, sớm quên đi tên mình gia thế thân bằng bạn hữu, cả đời tìm kiếm thăm dò, cũng chỉ để cầu bại một lần.

Mấy đứa bé khác nghe xong lập tức giải tán, chỉ còn hắn đứng yên tại chỗ si ngốc tưởng niệm.

Cả đời cầu bại mà không thể.

Đây là cảnh giới cao quý mênh mông bực nào chứ. 

Đinh Trác nhắm mắt, tưởng tượng chỗ đó hẳn không khỏi cô tịch mà rét lạnh.

Là cô tịch khiến người hướng tới.

Hắn và Tống Úc Chi từng tỷ thí qua ba lần, theo thứ tự là một hòa hai thua.

Thiên phú Tống Úc Chi mạnh hơn hắn, chẳng những thiên phú mạnh hơn, tu tập chăm chỉ khắc khổ cũng không hề kém cạnh hắn. Nên hắn rất kính trọng Tống Úc Chi, hắn hy vọng Thái Chiêu cũng không khiến mình thất vọng.

Hắn đương nhiên hy vọng có thể thắng, nhưng dẫu bại bởi Thái Chiêu, hắn cũng sẽ không mất mát hay nhụt chí.

Bởi khát vọng chân chính của hắn, là đỉnh cao của kích động và đau đớn giữa cao thủ quyết đấu kia.



Truy Nguyệt hiên, trong phòng ngủ.

Thương thế Đới Phong Trì chưa lành, vẫn nằm trên giường uống thuốc. Hắn nói với Thích Lăng Ba: “Cô nhóc kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, muội thả tin đồn về cổ thế kia, tất nhiên cổ sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Muội không thèm sợ nó.” Thích Lăng Ba ăn hoa quả mới đưa tới, “Nó làm gì được muội chứ? Giết muội ư, hay đánh muội gần chết? Ha ha, không thể nào, cùng lắm thì chạy đến méc cha muội thôi. Có mẹ muội đó, cha cũng chẳng thể trách phạt muội.”

Đới Phong Trì lo lắng: “Ta luôn cảm thấy Thái Chiêu sẽ không dễ chịu thua, sợ là có chiêu lợi hại gì sau lưng.”

“Kệ cho nó tới luôn đi*!” Thích Lăng Ba không thèm để ý.

(*) nguyên văn: phóng mã quá lai.



Thanh Tĩnh trai.

Cuối cùng thì Thường Ninh cũng đã vận chân khí hoàn tất vòng cuối cùng, chỉnh đốn diện mạo xong đẩy cửa ra ngoài.

Ánh nắng tươi sáng, chiếu vào người đầy sảng khoái.

Ngoài cửa là Dưa Táo Miệng Má đứng từ lâu, bốn người chia nhau bưng trà, chậu nước khăn, cháo thơm nức mũi và mấy loại điểm tâm nhỏ. Bọn hắn vừa thấy Thường Ninh đi ra lập tức đầy ân cần xông tới nịnh nọt.

Thường Ninh dạo quanh một vòng, “Phù Dung Phỉ Thúy đâu.” Thật ra hắn muốn hỏi Thái Chiêu, nhưng không muốn lộ ra quá chủ động.

Bốn người đáp: “Phù Dung tỷ tỷ đang phơi chăn mền, Phỉ Thúy tỷ tỷ đang phơi sách.”

Thường Ninh mỉm cười, “Chắc là Chiêu Chiêu sư muội giao việc, chỉ là mấy hôm trước ta có nói ‘Tháng rồi ẩm ướt quá, đệm chăn sách vở trong phòng ta mốc meo hết cả’.”

Hắn cố tình ra vẻ phiền não, “Chiêu Chiêu cũng bám ta chặt ghê, lời ta tùy tiện nói nàng ấy đều ghi nhớ trong lòng.”

Dưa là đứa lanh lẹ nhất trong bốn tên, lập tức tiếp lời: “Thường công tử nói đúng quá, xưa giờ Thái sư muội chẳng để tâm chuyện gì, chỉ có chuyện của công tử ngài, vụ nào vụ đó đều hết sức sốt ruột!”

Táo biết nghe lời phải: “Còn không phải sao! Thường công tử là ai chứ, là đại sự trong lòng Thái sư muội ấy, phàm là ăn ở gì mọi chuyện đều hỏi đến nha!”

Miệng suy nghĩ khác người: “Thiệt ra Thái sư muội là người hiền hoà tự tại, người khác hả chuyện gì hả, sao có thể để dấu trong lòng cô ấy chứ. Song còn cách nào đâu, nếu trong lòng có một người, trong miệng trong tim đều muốn lo lắng cho họ mà.”

Ba người cậu một câu ta một lời, khiến Thường Ninh vui vẻ ra mặt. Chỉ có Má ngốc không thể lỗ mãng, chen miệng vào không lọt, gấp muốn nổ lửa.

“Nói nãy giờ, Chiêu Chiêu đâu?” Thường Ninh đầy thận trọng.

Rốt cuộc Má đã có cơ hội, tranh thủ lớn tiếng: “Sáng sớm hôm nay Thái sư muội nấu một nồi canh giò thơm nức, vừa mới đưa qua sân tập võ!”

Thường Ninh nhíu mày: “Canh giò gì chứ, lộn xộn.” đoạn tiếp, “Nàng ấy đi sân tập võ làm gì!”

Ba tên Dưa Táo Miệng lúng túng không dám nói, Má vốn ngốc không sợ: “Mang canh cho Tống sư huynh á, hôm qua đưa qua ba lần.”

“Ngươi nói cái gì!” trong chớp mắt sắc mặt Thường Ninh chuyển sang âm u.



Truy Nguyệt hiên.

Đới Phong Trì còn đang lo lắng: “Hôm qua Thái Chiêu quẳng mấy lời ác độc vào muội, không biết có rục rịch gì, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sớm, lỡ…”

“Lỡ gì mà lỡ. Muội thấy nó chỉ giỏi nói độc mồm, chỉ với miếng đất một mẫu ba phân Lạc Anh Cốc kia…”

Thích Lăng Ba còn chưa dứt lời, tỳ nữ tâm phúc đã lảo đảo liêu xiêu chạy vào.

“Tiểu thư, tiểu thư không xong rồi!” Tỳ nữ thở hồng hộc.

Thích Lăng Ba mắng: “Có biết nói chuyện không thế, ta không xong cái gì! Tự đi lĩnh mười roi!”

Tỳ nữ e ngại nói: “Đúng đúng, là tiểu tỳ không xong! Nhưng mà, nhưng mà tiểu thư ngài mau đi sân tập mà xem đi!”

“Thế nào?”

“Tiểu thư Thái gia đang ở sân tập câu dẫn Tống công tử kìa!”

Thích Lăng Ba đánh xoảng làm rơi chung trà.



Phá Trúc hiên.

Khói xanh lượn lờ trên Ngọc Hương lô quý giá, quấn từng vòng từng vòng cung duyên dáng trên không trung.

Một vòng.

Hai vòng.

Ba vòng

Bốn vòng.

Năm vòng…

Đinh Trác quay lại: “Sao em ấy còn chưa tới thế?”

Phàn Hưng Gia: “Ha ha, ha ha, sắp rồi sắp rồi.”

Đinh Trác: “Một canh giờ trước cậu cũng nói vậy đấy.”

Phàn Hưng Gia bắt đầu tứa mồ hôi: “Chắc, chắc là đợi thêm một lát đến, đến liền?”

Đinh Trác: “Thêm một lát nữa tới giờ cơm trưa rồi.” Sau khi cơm nước no nê lại tỷ võ thì chả có tí truyền kỳ chả tịch mịch chả cao ngạo gì.

Phàn Hưng Gia không nhịn được nhắc nhở: “Tứ sư huynh, tôi đang nghĩ, có khi nào Chiêu Chiêu sư muội quên mất rồi không.”

Đinh Trác khó tin được: “Quên, quên mất?!”

“Đúng đó.” Phàn Hưng Gia dứt khoát nói thẳng, “Chiêu Chiêu sư muội là người thoải mái tản mạn vô cùng, sư phụ bảo thiệt ra cổ có mấy phần giống ông chú của nhà cổ, lúc nhỏ đi lượn các tiệm trên phố Lạc Anh trấn không phải nhầm đường thì là không mang túi tiền, cũng giống Thái Trường Phong đại hiệp năm đó thoải mái nhàn nhã lang bạt vui sướng bên ngoài, đến tang lễ của anh trai và chị dâu trong nhà cũng không về kịp.”

“Thế, hôm qua Tứ sư huynh không cho người đi nhắc cô ấy hả?” Hắn nheo mắt nhìn sắc mặt Đinh Trác.

Trước tỷ thí còn phải đi nhắc người ta đừng quên.

Tìm kiếm, cả đời cầu bại, quyết đấu đỉnh cao, chỉ có cao thủ mới có thể hiểu nỗi nhói đau và kích động…

Đinh Trác bỗng cảm nhận được ác ý và phản bội của cả thế giới.



Trên sân tập võ mặt trời càng lên cao, đám người nhiệt tình như lửa, rực hơn cả ánh nắng chói chang.

Cả đám hoặc giả uống nước hoặc nghỉ ngơi, dùng đủ loại tư thế hoa hòe lén hóng phía kia của võ đài.

Tống Úc Chi đưa chén canh đã hết cho Thái Chiêu: “Lúc đầu là chân phượng, rồi chân vịt, giờ là móng heo, cô có thể đừng có thương nhớ chân của chúng không hả, không thể nấu miếng canh gì cao minh chút sao.”

Thái độ Thái Chiêu rất tốt: “Hôm sau bọn ta hầm óc hoa được hông.”

“…” Tống Úc Chi, “Thôi thì cứ canh giò đi.” Thật ra hương vị vẫn được, tươi ngon mềm nhừ.

Thái Chiêu áy náy: “Tam sư huynh chịu thiệt rồi. Phù Dung chỉ quen làm đồ ngọt, Phỉ Thúy thì thích xoa dược hoàn nấu thuốc nước, ta… khụ khụ… tôi biết không nhiều. Sủi cảo tôm… A không là Thủy Tinh tay nghề giỏi lắm, đáng tiếc chị ấy lấy chồng sớm, không theo sang…”

Cô ngẫm nghĩ, “Thật ra tay bếp của Thường Ninh rất tốt, mới lần đầu nấu mì hoành thánh gà đã có thể so với công lực ba mươi năm của chú Sa Oa kế bên nhà tôi, không ấy đợi hắn xuất quan sẽ bảo hắn xuống bếp nha.”

Một trận khí huyết cuồn cuộn trong người Tống Úc Chi, không biết có phải do mấy hôm nay uống canh bổ nhiều hay không.

Suýt thì y bật thốt ‘Cô muốn hạ độc chết ta sao’, đáng hận từ bé đã được dạy dỗ đoan chính thanh quý, lấy thói quen trước kia y nên quay đầu bước đi rồi đó. Song y nhớ lại lúc đụng mặt Thái Chiêu lần đầu cũng bị tức bỏ chạy thế này, chừng gặp lại thì sát bên cô ta đã dính phải cái nắp không rời Thường Ninh, thế là y cố nhịn.

“Ngoài mấy món canh cháo súp, cô không có gì khác hả?” Y chợt hỏi.

Thái Chiêu thấy y không tức giận, nhẹ thở phào, “Không khác lắm là được rồi, tôi cũng chả nghĩ ra chiêu gì khác, dầu gì cũng chỉ đợi đến lúc sư tỷ tới gặng hỏi chửi rủa là chúng ta thành công to, rốt cuộc sư huynh cũng không cần ăn canh nữa…”

Cô mừng thầm, “Sớm hôm nay tôi cố ý cho người sang cổng Tiên Ngọc Linh Lung cư lớn tiếng xào xáo chuyện tôi đến, tôi đoán trong vòng hôm nay Lăng Ba sư tỷ sẽ đánh đến.” Thật ra cô biết mình dây dưa với Tống Úc Chi rất không phải đạo, từ sau khi Tống Úc Chi đồng ý phối hợp cô cảm kích đầy bụng song lại đồng thời hi vọng mau chóng kết thúc vở kịch loạn này.

Tống Úc Chi hẩy mày kiếm, vẻ như không tán đồng, “Cô có mang theo khăn tay không?”

“Hở? Gì cơ. A a khăn, có mang có mang.” Thái Chiêu liên tục không ngừng móc ra.

“Lau mồ hôi cho ta.” Tống Úc Chi nói.

“?” Thái Chiêu nhìn cái trán cao cao trơn bóng như ngọc của thanh niên, tưởng mình nghe lầm.

“Ta nghĩ chiêu thay cô đó.”

Thái Chiêu hiểu kịp, cực khen Tống Úc Chi đúng là người đồng đạo, thế là vội vàng nhón chân, giơ chiếc khăn tay phấn trắng hoa nhỏ chậm chậm trên chiếc trán anh tuấn của Tống Úc Chi.

Cũng không biết có phải uy lực chiêu này lớn quá không mà mới lau hai lần, Thích Lăng Ba đã sấm sét cả người giết tới, phía sau là Đới Phong Trì đang nằm trên cáng.

“Ngươi đang làm gì thế!!!” Nhìn thấy vị hôn phu và đối thủ một mất một còn thân mật đứng chung, còn đụng chạm xác thịt, Thích Lăng Ba cảm thấy từng khúc thịt bỏng muốn nứt ra, hai con mắt đỏ rực như muốn nuốt người.

Âm thanh rống to trực tiếp vang dội toàn sân.

Một bên là lệnh cha lệnh mẹ, một bên là lưỡng tình tương duyệt, Tống Tam công tử nên lấy hay bỏ thế nào đây?

Chúng đệ tử kích động trong lòng nôn nóng thầm xôn xao, người chồng người chen người đè người liều mạng để xem trò hay này.

Thái Chiêu vui mừng quá đỗi, đúng là hiệu quả cô mong muốn.

“Ôi chao, đây không phải là Lăng Ba sư tỷ sao? Hôm nay nắng to thế này, sao sư tỷ hạ mình đến đây thế ạ!” Đến phiên cô âm dương quái khí nhão giọng.

“Thái Chiêu ngươi là đồ tiểu tiện nhân không biết xấu hổ! Trơ trẽn mặt dày, sớm ba chiều bốn, ngươi ngươi ngươi dám đến câu dẫn Úc Chi ca ca!” Thích Lăng Ba phẫn nộ đến thở cũng không xong.

Thái Chiêu đầy yếu đuối mỉm cười: “Sư tỷ nỡ nào nói tiểu muội thế ạ, hẳn sư tỷ ngài hiểu lầm rồi, trong lòng ta chỉ xem Tam sư huynh như là ca ca… Ầy dà buồn nôn quá ta nói không nên nữa.”

Tự cô nổi da gà trước, dứt khoát xé mặt nạ, giọng lạnh lùng, “Nói thật với sư tỷ, là ta cố ý đó. Sư tỷ chặn đường sau của ta, bảo ta còn giữ mặt mũi gì chứ. Lăng Ba sư tỷ chị tự làm tự chịu, đáng bị báo ứng thế này! Hừ hừ, đá rớt chén của ta chị còn muốn chính bản thân ăn cơm thật ngon, nghĩ hay quá, lẽ nào ta không biết học theo sư tỷ đoạt thức ăn trong chén sao!”

Thích Lăng Ba thét to: “Cái gì tự làm tự chịu, chính ngươi không biết xấu hổ còn đổ lên đầu ta! Chuyện này ta tuyệt đối không để cho ngươi yên… A, ngươi…!”

Thái Chiêu lười nói nhảm với cô ngốc, quyết định ủn thêm tí hơi cho cô ta, quay lại mỉm cười tiếp tục lau mồ hôi cho Tống Úc Chi.

Cả người Thích Lăng Ba bốc khói, xông tới muốn xé da mặt Thái Chiêu, ai ngờ Tống Úc Chi ra tay chặn sớm một bước. Cô tan nát cõi lòng, đang định rưng rưng gặng hỏi hôn phu ơi sao lại bênh người ngoài.

“Cô đang làm gì thế!!!” Cùng một câu gặng hỏi, tiếng quát lạnh lùng như kinh lôi.

Lời đến người đến, trường bào Thường Ninh bay bay, thân hình như phi hồng kinh điện, vô cùng lóa mắt, trong nháy mắt từ ngoài sân tập vọt tới.

Cỗ khí thế thoáng chốc chèn ép mọi người, cả đám sướng đến phát rồ ôi đây là ruộng dưa bội thu sao?! Ô kìa!

Thái Chiêu không kịp phản ứng, ngơ ngác: “Í, không phải ngươi đang bế quan sao? A, ta nhớ ra rồi, hôm nay ngươi xuất quan. Ha ha, ha ha, chúc mừng chúc mừng.”

Sắc mặt Thường Ninh tái xanh, một tay túm cô bé từ trong lòng Tống Úc Chi ra, “Rốt cuộc cô đang làm trò gì thế!”

Thái Chiêu toan giải thích, ngó Tống Úc Chi, rồi lại ngó Thích Lăng Ba, đột nhiên không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng đành, “Thiệt ra không phải giống như ngươi trông thấy, ta có thể giải thích.”

Thích Lăng Ba thét: “Giải thích cái gì mà giải thích, là ngươi đang câu dẫn Úc Chi ca ca của ta!”

Thái Chiêu lập tức không muốn giải thích, cười như không cười, “Chính xác là chả có cái gì phải giải thích. Mọi người thủ túc đồng môn, quan tâm lẫn nhau, tương thân tương ái, thân như một nhà…”

Tống Úc Chi híp mắt: “Thường thế huynh, xem ra công lực huynh đã phục hồi rồi.”

Thường Ninh cười lạnh: “Tống Tam công tử, xem ra mấy bữa nay phúc phận huynh không cạn nhỉ.”

“Không dám không ám.”

Trong không khí như có chớp lóe qua, lưng áo trong Thái Chiêu vô cớ mát lạnh.

Thích Lăng Ba làm sao buông tha cô được, hét lớn, “Tiểu tiện nhân ngươi có biết liêm sỉ không, Đông câu dẫn một người Tây câu dẫn một vị, làm mất hết thể diện sáu phái Bắc Thần ta!”

Thái Chiêu nghĩ thầm mẹ cô thời trẻ ấy mới gọi là phiên bản đặc sắc, ta giờ này mới bước đến đâu cơ chứ, song kinh nghiệm qua mấy trăm quyển thoại bản bảo cô, hiện giờ ở đây hiển nhiên không phải chỗ nói chuyện, cứ ngậm miệng lại thì tốt hơn.

Câu này của Thích Lăng Ba khiến Tống Úc Chi nhướng mày: “Trong sáu phái Bắc Thần bất kể nam nữ, cũng chẳng kị cưới mấy lần, chỉ cần gọn gàng dứt khoát quang minh lỗi lạc, có gì mà không thể.”

Thường Ninh hắc hắc cười ra tiếng: “Cũng phải, trong Tống gia nam nam nữ nữ phong lưu quả thực không ít.”

Thích Lăng Ba thầm biết nói sai, nhưng trước mặt nhiều người thế này bị hôn phu làm mất mặt, vẫn đỏ cả vành mắt.

Đới Phong Trì bảo vệ người đẹp sốt ruột, lập tức lên tiếng, “Tam sư đệ, Lăng Ba là con gái, sao đệ nói với nàng ấy chẳng nể mặt…”

“Thái sư muội!” Thình lình nghe tiếng tức giận bên cạnh phóng đến, “Sư muội muốn đi đâu!”

Chả biết tự khi nào Đinh Trác cũng tới, thở phì phò cao ngất đứng ngay chính giữa, rất giống một cái cây thà chịu gãy chứ không chịu cong.

Nghe giọng hắn, mấy người quay lại nhìn, thấy kẻ vừa mới chuồn ra ba bước Thái Chiêu lúng túng dừng bước.

“Ha ha, ha ha.” Thái Chiêu cười làm lành, trái ngó phải ngó đáp, “Ô, sao Đinh sư huynh đến đây? Hôm nay không ở Phá Trúc hiên luyện công à?” Vị Tứ sư huynh này của cô quanh năm suốt tháng không gặp người, không phải đang luyện công thì là chuẩn bị định luyện công.

Đinh Trác giận không phun nổi một chữ.

Cuối cùng Phàn Hưng Gia hổn hển chạy đến, nói thay, “Tứ sư huynh ảnh đến tìm sư muội đó.”

Thái Chiêu sửng sốt: “Sư huynh tìm tôi có chuyện gì.”

“Đương nhiên là tỷ võ rồi!” Phàn Hưng Gia bó tay.

Sau lưng Thái Chiêu mát lạnh, “Không phải bảo mười ngày sau sao…”

“Hôm nay chính là ngày thứ mười!” Đinh Trác giận xanh xám cả mặt.

Thái Chiêu há hốc, mãi lâu mới nhớ ra, lập tức vô cùng áy náy, luôn miệng: “Xin thứ lỗi xin thứ lỗi xin thứ lỗi, Tứ sư huynh thật xin lỗi, tôi tôi tôi… Hay chúng ta giờ đi tìm một chỗ tỷ võ đi?”

Thường Ninh cười lạnh, “Đinh thiếu hiệp không cần tức giận, mấy hôm nay Thái sư muội vội cùng Tống công tử ‘thân như một nhà’, dĩ nhiên không nhớ đến ước hẹn với Đinh thiếu hiệp.” Nói xong, oán hận trừng Thái Chiêu.

Thái Chiêu rụt cổ.

Tống Úc Chi không vui: “Thường huynh không cần nói khó nghe thế.”

“Được, vậy ta nói chuyện khác xưa nay đàn ông có hôn ước làm gì cũng nên kiểm điểm hơn người bình thường, đừng tưởng ỡm ờ là không sai, phàm là đàn ông không kiên quyết từ chối nữ tử khác hôn thê mình, đều là thứ thủy tính dương hoa*!”

“Hôn ước là ý của trưởng bối, nếu thực sự không thích hợp, chi bằng sớm chấm dứt, cần gì hại người hại mình.” Tống Úc Chi hết nhịn nữa, đây là điều giấu trong lòng y đã lâu.

Thích Lăng Ba sao nghe không hiểu, cắn môi rơi lệ một bên.

“Ha ha, nói như Tống công tử, nếu cưới rồi thấy không thích hợp cũng có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào nhỉ?” Thường Ninh kéo Thái Chiêu, “Cô xem, nhà Tống quả nhiên đều là người phong lưu thành tính. Đổi lại là ta, chỉ cần định tình, cả đời nhất định đến chết cũng không đổi, tro cốt cũng nên đổ chung một hũ nha!”

Thái Chiêu vừa sợ vừa bị dọa vừa ngu ra, nói sớm chấm dứt hay là nói chung hũ tro cốt thì liên quan gì cô, hôn phu của cô là họ Chu, không phải họ Tống cũng đâu phải họ Thường chứ.

“Ồ, vụ này, ha ha, thì ra Thường gia thích hoả táng à, xưa nay Lạc Anh Cốc đều là thổ táng…” Cô đành cười làm lành.

Mấy vị kiêu tử được để ý nhất trong tông môn không thèm để ý đến mặt mũi ồn ào thành nồi lẫu, tức hổn hển cũng có, tranh tình nhân cũng có, trò cười chồng chất càng có, chúng đệ tử xung quanh xem kịch say sưa ngon lành, khe khẽ bàn tán, trêu ghẹo đặt cược, vui cực.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, khi dần già đi họ nhớ lại, đây đúng là quãng thời gian vui vẻ nhất của thời niên thiếu vô buồn vô lo.



Xa xa, một tiếng khẽ kêu nặng nề truyền đến, xa xăm trầm thấp, tựa như ác ma kêu to trong lòng đất.

Đám người ngẩn ra.

Tống Úc Chi kịp phản ứng đầu tiên, biến sắc: “Là kèn cảnh báo!”

Phàn Hưng Gia nghiêng đầu nghe ngóng, thất thanh: “Có chuyện không hay, nguy rồi, có kẻ địch tấn công tông môn!”

“Cái gì!” Thái Chiêu giật mình, “Không phải bảo Vạn thủy thiên sơn nhai vững như thành đồng, kiên cố không thể phá, không ai đánh vào được sao?”

Thường Ninh cúi mặt, vẻ trấn định: “Thiên hạ nào có thành lũy kiên cố nào chân chính không thể phá chứ.”

Không chỉ Thái Chiêu cho là thế, mấy đệ tử còn lại cũng không nhịn được hoảng loạn, từ khi đám bọn hắn vào tông môn đến giờ, đều giống Thái Chiêu tin tưởng Vạn thủy thiên sơn nhai vững chắc tuyệt không thể bị kẻ địch bên ngoài xâm lấn.

Tống Úc Chi ngẩng nhìn, Thích Vân Kha tổng cộng có bảy đệ tử thân truyền, đã sáu người ở đây cãi cọ, trong lòng biết tình hình không ổn, hét lớn: “Chúng đệ tử nghe hiệu lệnh của ta, bảy người một tổ, kết kiếm trận!”

Y vốn có uy vọng nhất trong đệ tử đồng môn, lúc này y lên giọng hô to, người người nghe lệnh.

“Tứ sư đệ, cậu dẫn hai tổ hai bên đi thẳng các nơi ở cảnh báo, bảo đám nô tỳ nô bộc trốn ra sau núi. Sau đó đến ngoại môn trợ giúp Lý sư bá, nhất là Xích Lân Môn có rất nhiều các sư đệ muội tuổi còn nhỏ mới nhập môn, bắt buộc phải đảm bảo tính mạng cho họ!” Đinh Trác lưu loát ôm quyền, xoay người rời đi.

“Ngũ sư đệ, cậu dẫn hai tổ đi nhà thuốc, phải bảo vệ Lôi Sư bá. Nếu cản không nổi thì không cần quản nhà thuốc, lập tức lùi về chỗ khe Ôn Tuyền quan, ở đó có bày trận pháp hộ thân!”

Phàn Hưng Gia cắn răng nhận lệnh, ưỡn ngực rời đi.

“Nhị sư huynh, anh…” Tống Úc Chi ngó Đới Phong Trì bị thương chưa lành, “Anh và Lăng Ba sư muội dẫn một tổ đi Song Liên Hoa trì cung, che chắn sư mẫu lùi về khe Ôn Tuyền quan.”

Đới Phong Trì ngọ nguậy đáp, Thích Lăng Ba sợ run cả người.

Tiếng kèn phương xa gấp gáp từng tràng tiếp từng tràng, thoảng như ác quỷ đòi mạng, chúng đệ tử đã kết xong kiếm trận nôn nóng bất an, một luồng im ắng gấp gáp bức người muốn điên đánh tới.

Tống Úc Chi cao giọng: “Những người còn lại đi với ta đến Mộ Vi cung, sư phụ và Đại sư huynh còn có điển tịch tông môn đều ở đó!”

Chúng đệ tử cùng hô to nhận lệnh.

Thích Lăng Ba ngận nước mắt, mấy lần há miệng chưa nói, cuối cùng bị Đới Phong Trì lôi đi.

Ai cũng biết, nguy hiểm nhất tất nhiên là Mộ Vi cung.

Tống Úc Chi cắm trường kiếm lúc nãy luyện tập trên đất, xoay người rút ra hai thanh bảo kiếm chạm trổ cổ văn vàng ngọc trên kệ binh giới ở sân tập võ, một thanh tên Thanh Hồng, kiếm khí sắc bén trên thân gần như xuyên vỏ mà ra, một thanh gọi Bạch Hồng, trang nhã trầm tĩnh, vạn dặm chặt giết không để lại vết.

Đây vốn là hai cây binh khí sắc bén Doãn Đại dốc hết khả năng chuẩn bị cho hai cô con gái nhỏ, đáng tiếc cả hai cô bé đều đã không dùng đến.

Đến giờ truyền đến tay Tống Úc Chi.

Tống Úc Chi buột Bạch Hồng trên lưng, đưa Thanh Hồng cho Thái Chiêu: “Cho cô phòng thân.”

Thái Chiêu lắc đầu, mỉm cười: “Lúc này Tam sư huynh đừng thương hương tiếc ngọc.” Cô nhổ thanh trường kiếm Tống Úc Chi vừa cắm trên mặt đất, cầm ngang trước người, bắn một luồng gió, thân kiếm ong ong vang nhẹ.

Cô nói, “Đây cũng là một thanh kiếm tốt, sư huynh vẫn nên dùng binh khí tiện tay mình đi.” Cô chỉ không thích dùng đồ nhà họ Doãn.

Tống Úc Chi bèn không kiên trì nữa.

Thái Chiêu trở tay cầm kiếm, dán sát vào cánh tay, cùng Tống Úc Chi nhìn Thường Ninh.

Thường Ninh mỉm cười, tay phải cách không khí khẽ vồ, soạt một thanh trường kiếm trên kệ binh khí bị kích ra khỏi vỏ, thẳng tắp rơi vào trong tay hắn.

“Vầy thì, đủ phòng thân rồi.” Hắn nhẹ nhàng di mũi kiếm, “Tống công tử không cần chỉ đường sống cho ta, tự ta tùy cơ ứng biến. Tông môn có ân với ta, gặp một tên tặc giết một tên là được.”

Tống Úc Chi nhìn Thái Chiêu, toan nói lại ngưng.

Thái Chiêu hiểu ý, xung phong: “Tam sư huynh, tôi với anh cùng đi Mộ Vi cung.”

Thường Ninh kéo cô về cạnh mình, nói với Tống Úc Chi: “Để cô ấy đi theo ta, tay cô ấy còn chưa từng khai huyết.”

Tống Úc Chi gật đầu, nhấc Thanh Hồng xong ngó Thái Chiêu một chút, thấp giọng: “Sư muội cẩn thận.” Sau đó dẫn đám đệ tử còn lại nhanh chóng đi không còn bóng dáng.

Thái Chiêu toan theo sau, bị Thường Ninh kéo lại.

Cô trầm giọng nói: “Ta biết mình không hề có kinh nghiệm đối địch, song cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Thường Ninh vẻ lạnh nhạt: “Ai bảo cô khoanh tay đứng nhìn, nhưng phải qua chỗ này đã.”

“Chỗ nào?”

“Ngọn Vạn thủy thiên sơn.”