Thông thường mà nói, không thể đắc tội với nữ nhân, lại càng không thể đắc tội nữ nhân tâm địa ác độc. Nhan Tiểu Đao đắc tội Phong Vô Ưu, tất nhiên đã dự đoán được nàng sẽ trả thù mình, bởi vậy sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi lúc mọi nơi đều có thể bị ám toán.

Có điều cứ trông trái ngóng phải cũng không thấy nữ nhân kia đến trả thù, Tiểu Đao nhận thấy tình hình có vẻ không ổn. Nàng ta nhất định có chuyện gì đó cần phải xử lý trước, quan trọng hơn cả âm mưu dương mưu này, bởi lẽ đã lâu như thế mà cũng không thấy xuất hiện.

Công việc trong Bắc Hải phái cũng không nhiều, Tiết Bắc Phàm vừa mới trở về cũng không có uy tín gì, ai cũng nhìn ra được, các đại đường chủ cùng trưởng lão cũng không có dự định tiếp đãi hắn.

Bản thân Tiết Bắc Phàm trái lại không sao cả, Tiểu Đao thì lại thấy có chút không vừa mắt, bất quá cũng không liên quan đến chuyện của nàng, nàng cũng không muốn gặp mấy lão nhân thích quy củ này.

Mặt khác, hai ngày này có lời đồn nói rằng Nhan Tiểu Đao là nữ nhi của Nhan Như Ngọc, xuất thân là nữ tặc.

Lại nói tiếp, Tiểu Đao coi như hiểu rất rõ, ba phần diện mạo bảy phần ăn mặc, bất quá người an ủi người thường chẳng có tác dụng, quan trọng là thân phận quyết định giá trị con người, vị trí quyết định mặt mũi. Một nam nhân khi chỉ có phong lưu tiêu sái, cơ bản chỉ hấp dẫn một vài nữ nhân, nhưng một nam nhân ngoại trừ vẻ ngoài phong lưu tiêu sái lại còn thêm thân phận tôn quý gia tài bạc triệu, như vậy sẽ lại kéo thêm một đám nữ nhân khác chú ý.

Tiết Bắc Phàm thường ngày cà lơ phất phơ, tuy rằng diện mạo võ công đều tốt, nhưng nữ nhân đứng đắn muốn lựa chọn vị hôn phu tốt phần lớn đều chướng mắt hắn. Nhưng hôm nay không giống xưa, bên dưới hắn là vị trí đương gia tương lai của Bắc Hải phái, bên trên thì kim quang lấp lánh. Hắn trở về không được mấy ngày thì thư tín ngỏ ý kết thân nối liền không dứt. Hôm nay bái thiếp, ngày mai thiệp mời, không phải người đến thì là mời đi, cổng và sân của Bắc Hải phái vốn vắng vẻ đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Bất quá, Tiết Bắc Phàm tựa hồ cũng không để tâm chuyện này, tất cả đều để cho hạ nhân đuổi đi, bản thân một chút bộ dạng của chưởng môn cũng không có, đi theo phía sau Nhan Tiểu Đao ra ra vào vào, không phải giúp cầm chân gà thì chính là xách rổ giùm, thấy như thế trưởng lão chỉ biết lắc đầu, so với bộ dạng chí lớn ổn trọng thành thục của Tiết Bắc Hải trước đây, thật sự là kém quá xa.

Chiều hôm nay, Tiểu Đao ăn cơm xong, gặm một quả lê chua, vừa chép miệng, vừa mệt mỏi lảo đảo vào phòng.

“Hình như trời trở lạnh rồi.” Tiểu Đao vào cửa liền thấy Hiểu Nguyệt đang bối rối nhìn chằm chằm cái giường thở dài.

“Hửm?” Tiểu Đao lại gần nhìn thử, lập tức há hốc miệng, “Hiểu Nguyệt, cái này là cô mua của thợ săn hay sao mà có được hay vậy?”

Vừa nói, vừa vươn tay sờ. . . . . . Trên giường vài tầng áo lông trắng đen, màu tro, màu vàng hay sặc sỡ các loại kiểu dáng đều có, đều rất cầu kỳ đẹp mắt, Tiểu Đao thật muốn leo lên lăn một vòng.

“Ấy, từ từ.” Hiểu Nguyệt túm lấy Tiểu Đao, “Ta muốn trả lại cho Trọng Hoa!”

Tiểu Đao khó hiểu, sửng sốt một lúc lâu, kinh ngạc, “Đều là Trọng Hoa tặng sao?”

Hiểu Nguyệt nhíu mày gật đầu.

Tiểu Đao liền giật giật khóe miệng, “Oa, hắn không phải đem áo lông trong thành mua hết đấy chứ? Những người khác chắc sẽ bị lạnh chết!”

Hiểu Nguyệt cũng lắc đầu, “Lát nữa ta sẽ đem trả lại, quá lãng phí.”

Tiểu Đao rút ra một cái áo màu trắng bằng da hồ ly, đưa cho Hiểu Nguyệt khoác thử, “Cái này trông rất đẹp, cô giữ lại cái này đi.”

Hiểu Nguyệt ngắm một hồi liền mếu máo, “Đắt quá!”

Tiểu Đao vui vẻ, đem một đống áo còn lại bỏ vào rương, gọi hai hạ nhân khiêng tới cửa, vừa quay đầu lại hỏi Hiểu Nguyệt, “Còn gì không?”

Hiểu Nguyệt gật đầu, chỉ chỉ tủ quần áo.

Tiểu Đao chạy tới mở cửa tủ ra, “Rầm” một tiếng . . .

“Á!”

“Tiểu Đao!” Hiểu Nguyệt vội vàng chạy đến, kéo Tiểu Đao đang bị vùi lấp trong đống quần áo.

Tiểu Đao khó khăn bò ra, thở hổn hển, “Không thể tin nổi Trọng Hoa!”

Hiểu Nguyệt ngồi xổm một bên cười.

Tiểu Đao nâng cằm, “Cũng do Trọng Hoa không biết làm thế nào để khiến cô vui vẻ, ai, tướng công như thế tìm rất khó đó!”

“Ta bảo chàng lấy lại nhé?”

“Đừng!” Tiểu Đao giữ chặt Hiểu Nguyệt, “Tốt xấu gì cũng là hắn mua cho cô, trả lại cho hắn, hắn sẽ mất hứng, hơn nữa, trả lại sẽ không đáng giá, mua bán lỗ vốn như thế thì không được! Chờ ta tính đã.”

Nói xong, Tiểu Đao từ trong túi nhỏ bên hông lấy ra một bàn tính bằng vàng tinh xảo, bắt đầu lạch cạch gẩy mấy hạt châu trên bàn tính.

Ngoài cửa, Tiết Bắc Phàm vừa uống rượu xong mệt mỏi lại chạy tới tìm Tiểu Đao, vừa vào cửa liền thấy, “Này. . . Quần áo nhập lô từ cửa hàng sao?”

Tiểu Đao gảy bàn tính hạt châu xong liền đứng dậy hỏi Tiết Bắc Phàm, “Này, mượn chàng hai mươi gã sai vặt và mười nha hoàn một chút được không?”

Tiết Bắc Phàm gật đầu, tò mò, “Để làm gì?”

“Hiểu Nguyệt, cô lấy ra mấy món mình thích đi.” Tiểu Đao chỉ vào chồng y phục.

Hiểu Nguyệt ôm áo choàng khi nãy, chỉ vào cái rương nhỏ trên giường, “Ta lấy ra rồi, những bộ còn lại đều không dùng đến.”

“Được rồi!” Tiểu Đao nheo mắt lại, kéo Hiểu Nguyệt ra tới cửa, thuận tay khoác áo choàng lông hồ ly lên người Hiểu Nguyệt.

Tới đại môn, Tiểu Đao bảo mười gã sai vặt dựng một cái bàn có khung treo để bán y phục, mười gã sai vặt còn lại thì đi rêu rao, “Bắc Hải phái mở cửa bán bảo bối, đều là y phục mà Tiết Bắc Phàm yêu thích, mỗi món đều được lựa chọn rất kỹ!” Còn mười nha hoàn được chọn kia đều có bộ dạng dễ nhìn, mặc y phục xinh đẹp ở đằng kia khoe khoang.

Không lâu sau, ngoài cửa Bắc Hải phái liền xuất hiện một đống người.

Tất cả đại cô nương tiểu tức phụ trong thành đều đến đây, Tiết Bắc Phàm bị Tiểu Đao nhốt lại trong viện, bảo hắn tản bộ, thỉnh thoảng lộ diện, nhưng phải tìm cách che nửa khuôn mặt lại.

Các cô nương đến đây, tất nhiên đều có dụng ý khác, tốt xấu gì cũng là tiểu thư của những thế gia vọng tộc có danh dự uy tín, thật ra là lên núi để xem vị tân chưởng môn của Bắc Hải phái, vì thế một, hai người bắt đầu chọn quần áo. Tiểu Đao dặn đám nha hoàn kia mỗi người đều phải ra vẻ nói y phục kia đều rất đáng quý , tiểu như những nhà bình thường không thể mặc được, vì thế đám đại tiểu thư vừa chọn y phục vừa tranh hơn thua, không chọn rẻ nữa mà chuyển sang chọn mua mấy món đắt tiền.

Hiểu Nguyệt khoác áo choàng lông hồ đứng phía sau nhìn, chỉ thấy Tiểu Đao xách một cái rương nhỏ ở đằng kia tính tiền, nàng thu ngân phiếu, còn hai gã sai vặt đang cầm cái rương để ngân lượng, nặng đến độ không thể đứng thẳng.

Trong viện, Tiết Bắc Phàm khoanh tay kinh ngạc, Vương Bích Ba bưng cái ly trà tấm tắc lắc đầu, “Ai cha, quả là nương tử mà Vương gia ta đã chọn!”

Tiết Bắc Phàm nhìn một cái hắn, bĩu môi, “Nàng chính là đang kiếm tiền cho Tiết gia ta.”

Hai người ở trong viện đối mặt, Hách Kim Phong ngồi xổm một bên suy nghĩ, “Muội tử nhà ta thật đúng là rất có khiếu buôn bán!”

Bên này đang bán hàng tấp nập, chỉ thấy từ con đường lên núi, Trọng Hoa dẫn theo người đang đi lên, phía sau lại là mấy xe chở bao lớn bao nhỏ, thùng lớn rương nhỏ.

“Tiểu Đao Tiểu Đao!” Hiểu Nguyệt kéo tay áo của Tiểu Đao, “Trọng Hoa đã trở lại!”

Tiểu Đao vội vàng nhìn xung quanh, “A? Lại có đồ mới sao? Cô nhớ buổi tối chọn mấy món yêu thích nha, ngày mai chúng ta lại bán tiếp!”

Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười, “Chàng có thể giận không đây?”

Tiểu Đao nhếch miệng nhìn nàng, “Yên tâm, hắn sớm không nhớ rõ bản thân từng mua cái gì.”

Quả nhiên, Trọng Hoa lên núi vẫn còn buồn bực, chuyện gì nữa đây, sao lại nhiều người thế? Nhưng vừa liếc mắt liền thấy Hiểu Nguyệt đứng cách đó không xa. Chỉ thấy nàng khoác trên người một chiếc áo lông chồn màu bạc, xinh đẹp tựa Cửu Thiên Huyền Nữ [1] giáng trần, tưởng tượng cô nương này về sau chính là của mình, hắn đã muốn ngửa mặt lên trời hét ba tiếng, vội vàng chạy đến bên cạnh Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt thấy hắn đầu đầy mồ hôi, vươn tay giúp hắn lau đi, Trọng Hoa trong mắt liền hiện vẻ hạnh phúc, Tiểu Đao nhìn hắn vui vẻ đến nỗi ngu ngốc bèn bó tay lắc đầu.

Trọng Hoa vui tươi hớn hở dẫn người khiêng lễ vật vào nhà, đi ngang qua bên cạnh Tiết Bắc Phàm, vui vẻ nói, “Hiểu Nguyệt nhà ta nhìn càng ngày càng xinh đẹp!”

Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba đều rất nể mặt gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, ngươi thực sự rất may mắn. . . . . .”

“Trọng Hoa thật sự không phát hiện nha!” Hiểu Nguyệt kinh ngạc nói với Tiểu Đao.

“Tất nhiên!” Tiểu Đao bật cười, “Lúc hắn mua mấy món đồ này điều mà hắn nghĩ đến không phải là chúng mà là cô, hiển nhiên sẽ không nhớ rõ mình đã mua cái gì.”

Hiểu Nguyệt khóe miệng khẽ giật, cười nhẹ ngọt ngào.

Rất nhanh, tất cả quần áo đều bán hết, Tiểu Đao bảo mấy gã sai vặt thu dọn đồ vật này nọ, còn mình cùng Hiểu Nguyệt vào nhà đếm bạc, một sổ lúc sau, phát hiện tiền lãi hơn gấp đôi.

Tiểu Đao lấy phần tiền lời ra, lại rút ra một ít chia cho mấy gã sai vặt và nha hoàn, buổi tối định tổ chức một bữa tiệc lớn, phần bạc còn lại giao cho Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt cầm nhiều bạc như vậy, hỏi Tiểu Đao, “Phải xử lý như thế nào đây? Trả lại cho Trọng Hoa sao?”

“Đừng!” Tiểu Đao cười tủm tỉm, “Về sau cô là đương gia, hắn cũng là đương gia chẳng phải đều như nhau sao, cô thay hắn giữ là được rồi, còn không thì chi một ít mua cho hắn vài món đồ gì đó?”

Hiểu Nguyệt trong lòng khẽ động, đúng vậy, nhận của Trọng Hoa nhiều lễ vật như vậy, nhưng vẫn chưa mua cho hắn cái gì cả. Nghĩ là làm, nàng cùng Tiểu Đao vội vàng xuống núi dạo chợ đêm.

Lúc hai người xuất môn đã giấu mọi người nhưng cũng không giấu nổi Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa. Hai người cố ý không vạch trần, lặng lẽ đi theo phía sau, muốn nhìn xem hai nha đầu mua đi cái gì.

Đêm đến, Tiểu Đao cầm theo cái giỏ nhỏ cùng Hiểu Nguyệt dạo phố, nhìn ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn hai bên đường, nàng nghĩ, có cần mua tặng Tiết Bắc Phàm món đồ gì không nhỉ?

Nhưng mà ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu liền bị Tiểu Đao lắc xầu xua đi, mắc mớ gì lại muốn tặng quà cho hắn chứ?!

“Tiểu Đao!”

Lúc này, Hiểu Nguyệt ở phía trước gọi nàng, “Đồ trong cửa hàng này rất đẹp!”

Tiểu Đao đi đến nhìn qua, thì ra là một cửa hàng bán đai lưng, chuyên làm đai lưng cho nam nhân, còn có đủ loại trang sức kèm theo.

Hiểu Nguyệt giúp Trọng Hoa chọn mấy cái, Tiểu Đao liền nhìn thấy trên tường đang treo một cái đai lưng màu đen. Đai lưng này rộng khoảng một gang tay, nhìn chất liệu hẳn là đồ tốt, trên dưới hai bên đều có một đường viền bằng hắc ti, thoạt nhìn rất có khí phái, chính giữa dùng mặc ngọc* và hoàng ngọc* kết hợp lại khắc thành hoa văn, phong thái không tầm thường chút nào.

*mặc ngọc: ngọc đen; hoàng ngọc: ngọc vàng

Thú vị nhất chính là đường thêu trên đai lưng. Cũng là sợi tơ màu đen, không lay động một chút sẽ nhìn không nhìn thấy hoa văn đó, hình thêu không phải là sơn hà cẩm tú cũng không phải long đằng tứ hải, mà là mấy con chim nhỏ, một đồi đá nhỏ cùng một bụi cỏ lau đang lay động, thấp thoáng hình như còn có một cái thuyền nhỏ, một người đội đấu lạp bộ dạng lười biếng đang tựa vào nó. Thứ này so với cái kẻ “Không tiến bộ, không đứng đắn, lại mặt dày” Tiết Nhị kia thật sự là rất hợp.

Lúc này, Tiểu Đao lấy đai lưng xuống hỏi giá, “Lão bản, cái này bao nhiêu tiền?”

“Cô nương rất có mắt nhìn, đây là cái đai lưng tốt nhất của cửa hàng chúng tôi, rất mắc.” Tiểu nhị cao thấp đánh giá Tiểu Đao, cười gian tà, “Mua tặng người trong lòng sao?”

Tiểu Đao bĩu môi, tiểu nhị này thật miệng lưỡi!

“Tiểu Đao, mua một cái thôi à?”

Tiểu Đao đang chuẩn bị ép giá cùng lão bản, Hiểu Nguyệt lại gần, “Đại ca cô đâu. . . . . .”

Tiểu Đao cả kinh, sau đó dậm chân lắc đầu —— Thật đáng giận, nghĩ đến Tiết Bắc Phàm mà lại quên mất đại ca là sao!

Vì thế, Tiểu Đao chọn ba cái đai lưng, còn một cái sau này sẽ tặng cho cha nàng, bắt đầu trả giá cùng tiểu nhị.

Đang trả giá hăng say, chợt nghe phía sau có người nói chuyện, hình như là hai nữ tử đang thảo luận cái gì đó, giọng điệu rất âm dương quái khí, Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nghe rất rõ ràng.

“Ai, cho nên nói, tìm nam nhân tốt rất quan trọng!”

“Đúng vậy, dù có do kẻ hạ tiện sinh ra đi nữa, vẫn có thể trèo lên đầu cành làm long phượng.”

“Này, cô không biết sao, còn phải có tâm kế, phải nắm chắc tâm của nam nhân!”

“Cũng đúng, không biết bình thường chắc phải bỏ ra không ít công phu đâu, nữ nhân đứng đắn chưa chắc đã dám học đâu.”

Tiểu Đao trả giá xong đang trả tiền, mấy câu nói có vẻ vô tư đó “Xẹt” một cái liền truyền vào tai.

Quay đầu lại, ánh mắt Tiểu Đao nhịn không được nheo lại —— Hây! Oan gia ngõ hẹp!

Hiểu Nguyệt cũng quay đầu lại, phát hiện phía sau các nàng, cũng có mấy nữ tử đang chọn đai lưng. Người đứng đầu bộ dạng ra vẻ đang chú tâm chọn đồ đúng là Phong Vô Ưu, còn kẻ nói chuyện là mấy nữ tử cùng nàng đi tới. Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt chưa thấy qua, hẳn không phải là người của Bắc Hải phái.

Phong Vô Ưu đêm đó bị ong vò vẽ chích cũng không nhẹ, lúc này thoáng vẫn còn chút sưng. Đời này nàng ta vẫn chưa từng tức giận như thế, có lẽ rất hận Tiểu Đao. Nhưng chính cái gọi chó cắn người thì không lộ răng, vừa rồi những lời khó nghe như vậy, Phong Vô Ưu một câu cũng không nói, nàng ta vẫn một bộ dạng tao nhã.

Quay đầu lại, thấy Tiểu Đao đã gói xong đồ vật này nọ đang chuẩn bị cùng Hiểu Nguyệt rời đi, liền có chút kinh ngạc hỏi, “Đây không phải Nhan cô nương sao?”

Tiểu nhị thật thà hỏi, “Nhị vị khách nhân quen biết sao?”

Phong Vô Ưu cười nói, “Vị này là Nhan cô nương, là khách nhân của Bắc Hải phái, cũng chính là khách của ta, các ngươi phải giảm giá cho nàng đó.”

“Ha ha, tất nhiên, tất nhiên.” Tiểu nhị vui tươi hớn hở gật đầu, trong lòng kinh ngạc, nguyên lai là bằng hữu của Bắc Hải phái, vừa rồi nếu biết sớm thì đã nói giá cao hơn một chút rồi, như vậy chắc chắn kiếm được nhiều bạc hơn.

Tiểu Đao âm thầm khinh thường, thầm nghĩ ai cần ngươi tới xin giảm giá giùm chứ? Bất quá hôm nay tâm tình của nàng rất tốt, cho nên cũng không muốn cùng Phong Vô Ưu đấu khí, lôi kéo Hiểu Nguyệt, “Đi thôi Hiểu Nguyệt, chúng ta ăn khuya đi.”

Hiểu Nguyệt gật đầu, theo Tiểu Đao rời đi.

“Ai, tiểu nhị.” Một nữ tử phía sau Phong Vô Ưu vừa thấy thế liền tiến lên lôi kéo tiểu nhị bàn lộng thị phi, “Vị Nhan cô nương kia chính là con gái của thiên hạ đệ nhất thần thâu đó, ngươi nhìn cho kĩ đi, tiền ngươi thu được đều là những đồng tiền dơ bẩn, đừng vì kiếm chút tiền mà ngay cả tính mạng cả nhà cũng không giữ được.”

“Hả?!” Tiểu nhị cả kinh há hốc miệng, chưởng quầy cũng đi ra, nhìn Tiểu Đao, thầm nghĩ, không phải chứ, một cô nương xinh đẹp như vậy lại là kẻ trộm sao.

Tiểu Đao híp mắt lại.

“Ha hả, cô nương.” Tiểu nhị cười cười đem bạc trả lại cho Tiểu Đao, “Bằng không, chúng ta vẫn là không bán, cô đến nơi khác nhìn thử xem?”

Tiểu Đao đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu nhị, “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?”

Tiểu nhị cả kinh rụt cổ lại, vội vàng trốn sau lưng chưởng quầy, xua tay ý bảo không dám.

“Ai, đừng nói vậy chứ!” Một nữ nhân khác tiến lên khẽ chọc nữ tử khoác lác khi nãy một cái, “Người ta từ lâu đã không phải trộm rồi, mà là khách quý của Bắc Hải phái đó, còn là muội tử của thần bộ nữa.”

Mấy tiểu nhị hai mặt nhìn nhau, cảm thấy mối quan hệ này thật kỳ quái, làm thế nào con gái của thần thâu lại là muội muội của thần bộ được? Vậy thần bộ kia không phải cũng là nhi tử của thần thâu sao? Tiểu nhị có chút tò mò, hỏi thăm, “Thần bộ nào vậy?”

“Chính là. . . . . .”

Nữ tử kia còn chưa kịp nói ra, liền cảm thấy khóe miệng tê rần, “Bốp” một tiếng, lập tức trước mắt tối sầm, lảo đảo một cái ngã văng ra ngoài.

Bọn tiểu nhị cả kinh thối lui ra xa, Tiểu Đao cũng kinh ngạc, động thủ đánh người là Lâu Hiểu Nguyệt.

“Này, sao ngươi dám đánh người!” Mấy nữ tử còn lại xúm lại đỡ nữ tử chịu một bạt tai đến nỗi thất điên bát đảo kia dậy.

“Đúng vậy, cô nương nhà nào sao lại có thể thô lỗ như vậy!”

Nữ tử kia nguyên bản bị thương cũng không quá nghiêm trọng, một bạt tai vẫn chưa biết sợ là gì. Chẳng qua để cho nàng có cơ hội, bắt đầu kêu trời kêu đất, “Ai nha, ta lớn lên chừng này ngay cả cha ta cũng không nhẫn tâm đánh ta, người đâu, ta muốn báo quan, đem nữ nhân dã man này bắt lại!”

Tiểu nhị gấp đến độ xoay vòng vòng, nữ tử này là thiên kim của một vị quan ở vùng này, bọn họ nào dám đắc tội.

Lâu Hiểu Nguyệt cũng không sợ, nàng có cái gì chưa thấy qua chứ, núi đao biển lửa còn không sợ, còn sợ nha đầu điêu ngoa này sao? Hai hàng lông mày khẽ nhếch lên, bộ dạng lạnh lùng, “Câm miệng!”

Nữ tử cả kinh “A” một tiếng, đem tiếng khóc nuốt về trong bụng, nàng chưa từng gặp qua nữ tử nào như Lâu Hiểu Nguyệt.

Bọn tiểu nhị cũng đều tìm nơi trốn mất, đây nhất định là người giang hồ, hay thật, khuôn mặt tựa như thiên tiên, trừng mắt lên thì trông chẳng khác nào Tu La, xem chừng còn có thể giết người.

Phong Vô Ưu khẽ cười, “Nhan cô nương, cái này không đúng, ta xem các vị là khách, các vị sao lại đánh bằng hữu của ta?”

Hiểu Nguyệt không muốn gặp nhất chính là Phong Vô Ưu, quanh co lòng vòng lúc nào cũng muốn tìm Tiểu Đao gây phiền toái, có gì thì cứ nói ra, vừa định tiến lên liền bị Tiểu Đao khẽ giữ lại, kéo ra đằng sau.

Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, chỉ thấy trên mặt Tiểu Đao mang theo nụ cười xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh, liền im lặng . . . . . . Tiểu Đao bao giờ để mình chịu thiệt, hẳn là sẽ xử lý tốt hơn mình.

Tiểu Đao nhìn trái phải, cuối cùng nâng cằm nhìn chằm chằm đánh giá Phong Vô Ưu, “A!”

Bọn tiểu nhị vừa mới bạo gan ló đầu ra ngoài dò xét, cả kinh lại co rụt lại.

Tiểu Đao vỗ tay một cái, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phong Vô Ưu, “Cô là Phong Vô Ưu phải không?”

Phong Vô Ưu sửng sốt.

Tiểu Đao giậm chân, “Ta còn nghĩ rằng kẻ vừa rồi cãi nhau với ta là bà điên nhà đồ tể bán heo cơ chứ!”

“Khụ khụ. . . . . .”

Chưởng quầy thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Phong Vô Ưu sắc mặt trắng xanh.

Tiểu Đao kinh hãi nhìn nàng, “Cô bị sao vậy? Mặt sưng giống như cái đầu heo, nếu không nghe tiếng, ai biết cô là Phong Vô Ưu, Phong đại mỹ nhân a!” Nói xong, quay đầu lại hỏi Hiểu Nguyệt, “A? Chúng ta vừa rồi còn nói với nhau, nữ nhân đầu heo ngốc kia sao lại đến nơi lịch sự tao nhã này mua đai lưng làm gì a? Trực tiếp cắt da heo của chính mình làm đai lưng không phải được sao!”

Hiểu Nguyệt cắn răng nhịn cười gật đầu, nàng tuy rằng thành thật, nhưng không phải là kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu được ý của Tiểu Đao, nói theo, “Đúng vậy, vừa rồi ta cũng không nhận ra được, còn tưởng rằng sáng nay chúng ta cùng nàng cãi nhau, nàng mang theo một đám đồ tể giết heo tới tìm chúng ta phiền toái đó!”

“Ta phi!” Vị thiên kim trúng một bạt tai khi nãy, nửa bên mặt đã sưng lên giậm chân mắng, “Ngươi dám nói bổn tiểu thư là kẻ giết heo hả?!”

“Cho nên mới nói là nhận nhầm người rồi!” Tiểu Đao vẻ mặt xin lỗi, vừa hỏi Phong Vô Ưu, “Hây da, Phong lão bản, mặt của cô mới một đêm làm sao lại sưng thành cái dạng này vậy? Chậc chậc, thật là dọa người!”

Mấy tiểu nhị từ lúc đầu đã cảm thấy được Phong Vô Ưu hình như là có chút béo, bây giờ nhìn lại, đều che miệng khe khẽ nói nhỏ, quả thật là sưng phù, nhất là gương mặt.

Phong Vô Ưu đã quen được gọi là đại mỹ nhân bây giờ bị nói thành như vậy làm sao chịu được, nàng ta chính là sợ mất mặt mới chọn xuất hiện vào buổi tối, hiện giờ bị mấy tiểu nhị nhìn chằm chằm, tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

Tiểu Đao một bên vẫn tiếp tục nói mát, “A, Phong lão bản, ta chỉ cho cô một phương thuốc cổ truyền trị mặt sưng, chắc chắn thuốc đến bệnh trừ!”

Phong Vô Ưu hung tợn nhìn nàng.

“Có biết cái gì trị sưng hay nhất không?” Tiểu Đao cười xán lạn, “Là mật ong, mật ong đó! Tốt nhất là mật lấy từ tổ ong vò vẽ, cái đó trị sưng là hay nhất, hẳn là cô biết cách lấy nó mà nhỉ?”

Nói xong, Tiểu Đao không thèm đếm xỉa tới Phong Vô Ưu đang tức đến không thể nói được gì, tự mình kéo tay Hiểu Nguyệt rời khỏi, vừa quay đầu lại nói với thiên kim đang trợn mắt há mồm, “Khi nào về nhà, nhớ nói cho cha ngươi biết, nhớ nói rõ hôm nay người đánh ngươi chính là muội tử của Ngụy Tân Kiệt, thật đúng là đánh lộn người, ngày khác nhất định đến nhà giải thích!”

Nói xong, Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt ra cửa. . . . . . Ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong trà lâu cách đó không xa, Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa không biết khi nào đã ngồi ở đó. Ngẩng mặt vắt chân đang xem diễn, hai người bọn họ ban đầu theo dõi chủ yếu là vì muốn chơi đùa, muốn lén lút xem hai nha đầu mua cái gì, thuận tiện bảo hộ hai nàng an toàn. Vừa thấy mấy món đồ Hiểu Nguyệt mua đều là cho nam nhân, khóe miệng của Trọng Hoa đã kéo đến tận mang tai, trong lòng rất sung sướng. Tiết Bắc Phàm nguyên bản không hứng thú lắm, nhưng thấy Tiểu Đao chọn đai lưng, cũng có chút kinh hỉ, thật khéo, còn có trò hay để xem.

Trọng Hoa lắc đầu tán thưởng, “Lần đầu tiên ta thấy Phong Vô Ưu bị người khác chỉnh thành như vậy, nha đầu kia ghê gớm thật.”

Tiết Bắc Phàm cũng cười, “Cho nên ta rất thích, rất vui vẻ, nhìn nàng nhiều một chút liền cảm thấy cuộc sống thực sự rất có hứng thú.”

Nói xong, hai người giơ cái chén hướng Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt nâng cốc.

Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Đao cũng có chút xấu hổ, vặn tay, nhăn nhó đến chỗ hai người, Tiểu Đao nhấc chân liền đá ghế củaTiết Bắc Phàm, “Sao khi nãy chàng không xuất hiện?”

“Oa. . . . . .” Tiết Bắc Phàm muốn cười, “Nàng còn muốn ta ra mặt giúp sao? Phong Vô Ưu đời này cũng chưa từng bị người khác chà đạp như vậy.”

Tiểu Đao ngẩng mặt, một bên, Hiểu Nguyệt đưa đai lưng cho Trọng Hoa thử, gương mặt Trọng Hoa đỏ bừng vì hạnh phúc giống như là muốn làm nóng cả không khí xung quanh

Tiết Bắc Phàm liếc liếc mấy túi nhỏ trong tay Tiểu Đao, hỏi, “Mua cái gì vậy?”

Tiểu Đao quay mặt nhìn ra xa, bỗng nhiên chìa tay đem một cái túi nhỏ nhét vào tay Tiết Bắc Phàm, sau đó xoay người bỏ chạy.

Tiết Bắc Phàm khóe miệng sớm nhịn không được nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, mở túi ra nhìn, quả nhiên là cái đai lưng kia. Cười đuổi theo, “Ai, giúp ta đeo đi!”

“Nghĩ hay nhỉ!” Tiểu Đao vội vàng đỏ mặt bỏ chạy.

Trọng Hoa cũng xong việc, ôm Hiểu Nguyệt cầm bao lớn bao nhỏ trở về.

Phong Vô Ưu chậm rãi từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy Tiết Bắc Phàm cùng Nhan Tiểu Đao chạy đằng xa. . . . . . nét cười trên mặt Tiết Bắc Phàm, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua. Nàng thậm chí cũng không biết thì ra người nọ cũng có thể cười như vậy, cười đến chói mắt, rất chói mắt.

.

oOo

Chú thích:

[1] Cửu Thiên Huyền Nữ: nói nôm na thì cũng chính là Tây Vương mẫu trong truyền thuyết thần linh của Trung Hoa, ở Việt Nam cũng có tương truyền về Cửu Thiên Huyền Nữ. Có người bảo Cửu Thiên Huyền Nữ là Vương Mẫu nương nương hay Mẫu Thượng Thiên, cũng có người nói là Mẫu Liễu Hạnh, thuộc hàng Tứ phủ trong Đạo Mẫu Việt Nam.