“Cô không nên làm thế, Lâm Nguyệt chưa bao giờ đối xử với người làm thế này.”
Lý Do Hỉ quay đầu, là Bắc Cung Từ.
Nàng cười lạnh, “Anh cũng biết đó là Lâm Nguyệt, mà tôi không phải Lâm Nguyệt.” Nhưng mà sao lại nói chưa bao giờ Lâm Nguyệt đối xử với người làm thế này, đám người này thường xuyên gây rối à?
Hôm nay đúng lúc Hạnh Hà Vãn Nguyệt chuyển sang cảnh cuối thu trong số kỳ cảnh, nàng dựa vào một gốc cây phong đỏ cao lớn, dưới chân là tầng lá dày dặn, ánh đỏ rực rỡ cũng chiếu lên mặt nàng, xinh đẹp, động lòng người.
Nàng khoanh tay, cười sáng lạn, “Trùng hợp đấy, hôm qua chúng ta mới vừa bàn bạc xong, hôm nay họ đã vội vàng đến đây dạy dỗ tôi rồi.
Thân là vị hôn thê của anh…..” Nàng đứng thẳng lên, đi đến trước mặt Bắc Cung Từ, kéo cổ hắn ta xuống, phả hơi thở ấm áp, còn nhấn nhá âm cuối cùng, “Cho tôi mặt mũi thế này, sao tôi có thể bỏ qua ý tốt của họ đây?”
Bắc Cung Từ cúi xuống nhìn nàng, ánh sáng trong mắt u ám không rõ.
Nàng khẽ cười một tiếng, rút tay về.
Mấy người làm ở bên ngoài bị Thập Dương đánh cho bầm dập mặt mũi, nằm vật ra đất kêu rên.
Lý Do Hỉ đi thẳng đến trước mặt Tiểu Từ, túm cổ áo nàng ta kéo lên, để nàng ta đứng đàng hoàng.
Tiểu Từ ngoan ngoãn cúi đầu, không nhịn được lén liếc Bắc Cung Từ ở sau lưng nàng, giọng nói run rẩy: “Thánh nữ, tôi chỉ là một nô tỳ thôi, cầu xin người đừng làm khó tôi…..”
Lý Do Hỉ nâng cằm nàng ta lên, “Cô cũng biết mình là nô tỳ hả? Nhất định là Ngọc Tổng quản bận quá rồi nên mới không có thời gian dạy dỗ, quản lý cô.
Không sao, tôi sẽ thay cô ta làm việc đó.” Nói xong, tung ra một cái bạt tai.
Tiểu Từ hét lên một tiếng, bị đánh xoay tròn, bay ra đất, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, nước mắt chảy thành sông.
Cứ như một cái tát của Lý Do Hỉ được dùng sức mạnh từ khi bú sữa đến nay vậy, đến tay nàng cũng tê rần.
Bắc Cung Từ hơi nhíu mày, đưa tay lên miệng, khẽ ho một tiếng, ý bảo nàng đừng có quá đáng.
Lý Do Hỉ mới không thèm để ý đến hắn, phẩy tay, nói: “Cô đi về nói cho Ngọc Yên, đừng có mà lại lấy mấy chiêu đối phó với Lâm Nguyệt trước đây để đối phó tôi, không có tác dụng đâu.
Đừng có dùng ám chiêu sau lưng nữa, có bản lĩnh thì đến trước mặt tôi này, ai sợ ai.”
Nàng cố ý cao giọng, nói với đám người: “Còn nữa, nếu chư vị đây nhận định là Tiểu Tửu biến mất ở chỗ của tôi, không sao, thoải mái đi tìm đi, đương nhiên là tôi không ngại xử lý thêm mấy người.
Dù sao cũng không nghe lời, còn giữ lại làm gì.” Nói xong thì quay đầu nhìn Bắc Cung Từ, “Đúng không, Bắc Cung Giới chủ?”
Tiểu Từ nằm nghiêng trên mặt đất, ôm má, cắn chặt môi dưới.
Mắt thấy Bắc Cung Từ chẳng nói chẳng rằng, mặc kệ hành vi độc ác của Thánh nữ, nàng ta cũng không dám nói gì nữa.
Bắc Cung Từ đứng sau lưng Lý Do Hỉ, Lâm Nguyệt trước đây như thế nào thì hắn không biết, kể cả nàng ấy gặp phải việc gì bất công, bị người làm bắt nạt, hắn ta cũng không để ý, không đau lòng.
Bây giờ cũng thế.
Hắn ta có hơi không kiên nhẫn, “Mấy việc này giao cho Đàm Li xử lý là được.
Lý Do Hỉ vỗ tay, quay người đi, “Về sau, trừ người làm ở Hạnh Hà Vãn Nguyệt, nếu những người khác không cẩn thận bước nhầm vào đây…..” Nàng quay đầu: “Tự chuẩn bị hai tấm chiếu cho tốt đi, Thánh nữ ta đây chỉ lo giết, không lo chôn đâu.”
Thập Dương cũng hừ một tiếng, giơ nắm đấm lên dọa họ, một đám bà già, gái trẻ ôm nhau run rẩy.
Trở lại trong phòng, Bắc Cung Từ mới mở miệng, “Cô làm thế này mất hết phong phạm đại gia, thật sự không ổn.”
Lý Do Hỉ nói: “Tôi không phải đại gia, tôi là tiểu gia.” Nói xong thì vươn hai đầu ngón tay lên chạm vào nhau, “Lòng dạ của tôi là cái loại mà nhỏ hơn cả mũi kim đấy.
Cho nên, quản lý cho tốt người của anh đi, đắc tội tôi thì không có kết cục tốt đâu.”
Bắc Cung Từ nói: “Nếu cô đã đồng ý rồi thì nên làm gương.”
Lý Do Hỉ cười, “Làm gương? Gương cái gì? Tôi có đồng ý đi theo anh cả đời đâu! Tôi cũng chẳng đồng ý phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cho anh.
Nếu anh còn xem tôi là Lâm Nguyệt thì hiệp nghị này sẽ thành phế thải sớm thôi.
Hơn nữa, đây là giao dịch, tôi sinh cho anh, không phải anh nên làm chút việc cho tôi à, còn mặc kệ mấy thứ chẳng ra gì này đến bắt nạt tôi?”
Nàng tức giận đến vỗ bàn, “Làm phiền rồi, tôi là Thánh nữ đấy, Bắc Cung thị mấy người không có tôn ti à! Sắp giơ mặt đến tận đầu giường tôi để mắng tôi rồi! Tôi không được phản kích à?”
Nói đùa cái gì, muốn chơi trò trạch đấu với chị à, thế khác gì Hoa Phi (Chân Hoàn truyện, mưu mô) đấu với Quan nhị ca (Quan Vũ, ngay thẳng) -- keng keng hai phát là xong!
Bắc Cung Từ không biết làm sao, rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây.
Nhưng hắn vẫn nói: “Tôi sẽ bảo Ngọc Yên tra rõ.”
Lý Do Hỉ im lặng trong chớp mắt, cuối cùng lại bùng nổ, “Anh bảo cô ta đi điều tra cho rõ? Anh có thể hoạt động cái óc heo của anh đi không! Tiểu Phù là ăn no quá nên đi nhảy núi à, em ấy chê mạng mình dài quá à? Tôi còn nghi ngờ Ngọc Yên giết Lâm Nguyệt đấy, nếu không vì sao tôi vừa về mà cô ta đã khẩn cấp…..”
Nói đến đây, bỗng nhiên nàng ngẩn ra.
Đúng thế, theo cách nói lúc trước của Tiểu Phù, dường như Lâm Nguyệt chẳng có quan hệ gì với Ngọc Yên cả.
Đêm trước khi Lâm Nguyệt mất tích, hai người vốn không giao lưu gì đột nhiên thân thiết với nhau.
Định Bắc cung được bảo vệ nghiêm ngặt, Lâm Nguyệt không có tu vi, nếu quả thật không có nội ứng thì sao mà có thể rời khỏi đây được.
Tiều Vân sơn cách nơi này xa xôi vô cùng, Lâm Nguyệt chỉ là một cô gái yếu đuối, một thân một mình, lại làm thế nào mà chạy đến nơi xa thế được cơ chứ?
Nghĩ đến đây, nàng lại có một phán đoán to gan.
Có khi nào, lúc ở Tiều Vân sơn, Lâm Nguyệt không hề nghĩ quẩn mà là bị Ngọc Yên giết chết?
Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Bắc Cung Từ.
Vẻ mặt Bắc Cung Từ như thường, dường như chẳng hề bất ngờ với lời nói của nàng.
“Có phải anh đã biết hết rồi? Lý Do Hỉ hỏi hắn.
Hồi lâu sau hắn mới nói: “Ngọc Yên đã theo tôi nhiều năm, nếu không có bằng chứng cụ thể, chỉ dựa vào phán đoán thì không thể kết luận bừa được.”
Lý Do Hỉ hiểu ra, “Cho nên anh đã nghi ngờ cô ta, anh đang điều tra rồi?”
Bắc Cung Từ gật đầu, “Đúng, nên tôi hy vọng cô đừng phát sinh xung đột gì với cô ta.”
Lý Do Hỉ vuốt cằm, nhìn hắn.
Một là Thánh nữ, một là Tổng quản, bình thường cũng chẳng qua lại gì với nhau.
Nếu nói nhất định phải có thâm thù đại hận gì đó, thế thì…..
Khẳng định là cùng thích một người đàn ông rồi.
Cái tình tiết này mãi không thay đổi.
Không phải Thánh nữ thì Bắc Cung Từ không cưới, Ngọc Yên thích Bắc Cung Từ.
Đương nhiên Ngọc Yên biết Bắc Cung Từ không thích Lâm Nguyệt, mà lại không thể không cưới Thánh nữ.
Ngọc Yên không cam lòng mới có thể thường xuyên qua lại với Thánh nữ trước lúc đại hôn.
Lâm Nguyệt đơn thuần, nhất định là bị Ngọc Yên mê hoặc, được nàng ta giúp đỡ rời khỏi Định Bắc cung.
Lâm Nguyệt cảm kích nàng ta, nhất định hai người sẽ tiếp tục gặp nhau.
Đợi đến khi Lâm Nguyệt đã không còn cảnh giác, lại tìm cơ hội để giết nàng ấy diệt khẩu, loại bỏ hết lo lắng về sau.
Đúng là thật trùng hợp, Lâm Nguyệt vừa bị Hứa Điềm hãm hại, ngày hôm sau đã tự sát.
Bây giờ Tiều Vân sơn bị diệt cả đám, chết không còn đối chứng.
Lý Do Hỉ vỗ đầu -- Bây giờ mới nghĩ lại, thật đúng là nhiều điểm đáng ngờ.
Lâm Nguyệt không dễ dàng gì mới thoát ra khỏi Bắc Cung thị để bắt đầu cuộc sống mới, so sánh với hơn hai mươi năm lạnh nhạt của Bắc Cung Từ, sự hãm hại của Hứa Điềm có là gì đâu.
Cái cô nàng kia cũng lắm mưu nhiều kế đấy, để cho Lâm Nguyệt sống thêm ba năm.
Thế này thì khi tâm đăng của Thánh nữ bị tắt, nhà họ Bắc Cung phát hiện Thánh nữ chết rồi, cũng sẽ không có người nghi ngờ Ngọc Yên.
Ba năm có thể có rất nhiều chuyện xảy ra, ai biết được Lâm Nguyệt chết vì nguyên nhân gì.
Nếu không phải chính mình xuất hiện đột ngột, chỉ sợ nàng ta sẽ không hoảng hốt đến mức giết người diệt khẩu, lộ ra dấu vết.
Nhưng mà trước mắt đều là suy đoán của bản thân, nếu muốn xác nhận có phải Ngọc Yên thích Bắc Cung Từ không thì phải thử mới được.
Về phần nên thử thế nào, đây là một vấn đề.
Lý Do Hỉ nâng cằm, ngẩng đầu nhìn trần nhà suy nghĩ kế sách đối phó.
Bắc Cung Từ kéo ghế ra ngồi bên cạnh nàng, nàng nghiêng đầu sang nhìn, “Anh còn chưa đi?”
Bắc Cung Từ chẳng thèm để ý đến sự vô lễ của nàng, hắn quen rồi.
“Hôm qua, cô đồng ý với tôi rồi.”
Lý Do Hỉ giả ngu: “Cái gì?”.
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Bắc Cung Từ nhìn Lý Viên Viên đang bò tới bò lui chơi bóng dưới sàn, nói: “Thương Lan thú đã hóa hình người rồi, nên nhập đạo tu hành, học tập pháp thuật.
Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho nó đi học với các đệ tử Bắc Cung thị ở ngoài núi.”
Lý Do Hỉ nói: “Cô bé còn chưa hoạt động nhanh nhẹn đâu.”
Bắc Cung Từ nói: “Thương Lan thú có thiên phú dị bẩm, năng lực lĩnh ngộ rất cao, không sao.”
Thập Dương nhảy ra, “Không được! Cô bé vẫn còn nhỏ! Tôi không đồng ý.
Bắc Cung Từ nhìn cậu ấy, “Còn có cậu nữa, từ ngày mai trở đi, tôi sẽ để Nam Dực, Thống lĩnh hộ vệ, đi theo cậu đến Vạn Tùng lâm tu hành, nặn lại thân xác cho cậu.”
Thập Dương chỉ vào cái mũi mình, “Tôi? Ai đồng ý cho anh nặn lại thân xác của tôi? Tiểu gia không cần!”
Bắc Cung Từ nhìn Lý Do Hỉ, Lý Do Hỉ nói: “Chị đồng ý.”
Thập Dương không thể tin được, “Sao phải làm thế? Sau này em cũng đi với chị mà, tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng em còn không phải hệt như may áo cưới cho người khác mặc…..” Nói đến đây, cậu ấy dừng lại, hình như hiểu ra rồi.
Cậu ấy nhìn Lý Do Hỉ, “Chị đồng ý? Chị bán hết bọn em đi? Chỉ vì chính chị?”
Lý Do Hỉ nói: “Tối qua em cũng ở hiện trường.”
Thập Dương nghẹn, “Em không biết chị có ý này…..
Chị nghiêm túc à?”
Lý Do Hỉ gật đầu, “Em và Viên Viên đều là bán sinh thú, đi theo anh ta sẽ tốt hơn là đi với chị.
Hơn nữa, em có thể nguyện trung thành với Thánh nữ đời tiếp theo, hoặc là con của Thánh nữ mà.”
Thập Dương mở to mắt trừng nàng, đôi mắt dần đỏ lên, “Hóa ra chị đã nghĩ xong từ lâu rồi.
Chỉ cần chị muốn, bọn em toàn là quân cờ có thể bị hy sinh, đúng không?”
Giọng nói của Lý Do Hỉ rất bình tĩnh, “Đây là lựa chọn cuối cùng, nếu không thì anh ta cũng sẽ không thả chị đi.
Chị cũng hy vọng bọn em có thể sống tốt, không cần phải chạy ngược chạy xuôi với chị.”
Thập Dương nghẹn ngào, nước mắt rơi từng giọt to đùng lên mu bàn tay, “Thế chị có từng hỏi ý kiến của em không? Em là một người mà! Không phải chị từng nói à, chị xem em là em trai, chỉ cần em muốn ở bên cạnh chị, chị sẽ không đuổi em đi mà! Bây giờ lại dễ dàng bán hết bọn em đi à? Lời chị từng nói tính là gì chứ!”
Lý Viên Viên còn không biết chuyện gì đã xảy ra, ôm quả bóng bằng lông bò dậy, ngẩng đầu nhìn họ mù tịt.
Cuối cùng, cô bé chọn bò vào trong lòng Thập Dương, liếm nước mắt nóng hổi của cậu ấy.
Lý Do Hỉ cười khổ: “Lúc đó là thế nào, bây giờ lại là thế nào chứ, ai bảo Bắc Cung nhà to, nghiệp lớn đâu, chị không đấu lại anh ta.”
Thập Dương cười khẽ hai tiếng, “Ha, phải không, là tôi đã nhìn nhầm người rồi.
Tôi đã sớm biết! Cô chính là người ích kỷ như vậy! Cho đến bây giờ cũng chỉ vì chính cô thôi!” Cậu ấy hung hăng lau mặt, lau sạch nước mắt, đứng dậy gạt hết dụng cụ uống trà trên bàn xuống đất, chúng vỡ theo trái tim tan nát này.
Cậu ấy giận dữ trừng Lý Do Hỉ một cái, bế Lý Viên Viên, tông cửa xông ra.
Trong phòng đã yên tĩnh lại rất nhanh, đến cả kim rơi mà cũng nghe thấy.
Một dòng nước mắt chảy xuống không tiếng động trên mặt Lý Do Hỉ, hệt như thủy triều mùa xuân tràn qua đê.
Bắc Cung Từ mấp máy môi, muốn nắm tay nàng mà không dám, khẽ nói: “Thật ra, cô cũng có thể ở lại cùng mà, tôi…..”
Đôi mắt Lý Do Hỉ cũng đỏ rực lên, rống giận: “Cút!”
Bắc Cung Từ xám xịt cút đi.
Sau khi hắn ta rời khỏi, Lý Do Hỉ ngồi một mình một lúc rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Dưới chân có tiếng vang rất nhỏ khi dẫm lên lá khô, Lý Do Hỉ đi qua một nửa rừng phong, đứng ở một gốc cây to lớn, hét: “Ăn cơm thôi!”
Thập Dương vòng hai chân quanh thân cây, trượt xuống đối diện với nàng, sau đó lộn một vòng nhảy xuống nhẹ như bay, đứng trước mặt nàng, “Gã đi rồi?”
Lý Do Hỉ chẹp chẹp hai tiếng, “Đi rồi!”
Thập Dương cười hề hề, giơ hai tay với gốc cây, Lý Viên Viên meo một tiếng rồi nhảy vào lòng cậu ấy.
Cậu ấy đắc ý: “Chị nói xem, lúc nãy em biểu diễn thế nào?”
Lý Do Hỉ làm một động tác tay: “Ít nhất cũng đạt chín phần chân truyền của chị đấy.
Đến cả chị cũng suýt tin rồi.” Em chính là ảnh đế, xứng đáng với giải Oscar!
Thập Dương nói, “Đương nhiên rồi, nhưng mà gã có tin không?”
Lý Do Hỉ nói: “Thế thì phải xem biểu hiện tiếp theo của em đấy.”
Ba người quay vào phòng, quả nhiên bếp đã đưa cơm tối đến.
Thập Dương còn chưa tận hứng, ngồi ở bên bàn, “Vừa nghĩ đến ngày mai sẽ phải rời xa chị, rời xa Viên Viên, em đau lòng đến không thở nổi…..” Trong mắt cậu ấy lấp lánh ánh lệ, lã chã chực khóc, nói xong, lại rưng rưng ăn hai cái chậu to..