“Đồ con rắn chết tiệt, có dám thả tôi xuống không, chúng ta nói lý lẽ xem nào, phân tích xem rốt cuộc là lỗi của ai!”
Căn bản là con rắn kia không thèm nghe, ra sức xiết thân rắn lại, Lý Do Hỉ bị ghìm chặt đến nỗi trợn trắng mắt, rắm cũng phải thả ra.

Nàng tóm thật chặt góc áo của hòa thường, khàn giọng: “Đại sư…..

cứu mạng…..”
Lão hòa thượng nói một câu a di đà Phật, giọng điệu nhởn nhơ: “Pháp hiệu lão nạp là Điểm Đăng, nguyên là trụ trì Tây Sơn tự ở Dương Thiền Tông giới, nhưng Tây Sơn tự đã được xây hơn vạn năm, miếu thờ trong chùa lâu năm không được tu sửa, đổ nát quá chừng, muốn tu sửa lại cần đến chi phí không phải một người, một chùa có thể gánh vác được.

Lễ Phật, hành hương không bị thể ngừng lại được, còn mong thiện tín thập phương nổi lòng từ bi, tích phúc, công đức vô lượng…..”
Lý Do Hỉ đã thở ra mà không thể hít vào, giọng nói như muỗi kêu: “Tôi quyên, tôi quyên góp…..

Cầu đại sư cứu tôi…..”
“A di đà Phật, như thế, lão nạp xin cảm ơn trước.” Nói xong, lão lật tay phải, ngọn lửa mỏng manh kia bốc cao biến thành một tượng Phật màu vàng kim, pho tượng biến từ nhỏ thành lớn trong lúc lão lật lòng bàn tay.

Sau đó là vỗ một chưởng lên thân rắn, đuôi rắn bị đau nên lỏng ra, Lý Do Hỉ được cứu, ngã đập mông xuống đất.
Đương nhiên là Điểm Đăng đại sư không phải hòa thượng tầm thường, chỉ một chiêu mà đại xà đã bị đánh thành một con tiểu xà bé như ngón tay cái chỉ trong nháy mắt, nó chìm vào bóng tối, không thấy dấu vết nào nữa.
Điểm Đăng đại sư khẽ niệm Phật ngữ, xua tan màn sương đen.

Giờ Lý Do Hỉ mới phát hiện ra nàng đã không còn ở trong phạm vi của trấn từ lâu rồi, xung quanh là lân tinh ma chơi nhảy nhót, hệt như một bãi tha ma trên núi hoang.

Lý Do Hỉ ôm chặt cánh tay của Điểm Đăng đại sư, kém một tí nữa thì giống y như con ếch bám chặt tứ chi lên người lão.

Nàng cảnh giác nhìn bốn phía, nói: “Đại sư, chúng ta mau đi thôi!”
Điểm Đăng đại sư âm thầm lắc đầu: “Nữ Bồ tát, nam nữ thụ thụ bất thân, xin hãy tự trọng.”
Lý Do Hỉ càng ôm chặt hơn: “Người xuất gia sẽ không thèm để ý nhiều lễ nghĩa trần tục chứ!”
Điểm Đăng đại sư, tay trái cầm thiền trượng, tay phải đốt đèn, mặc bộ áo cà sa phục ma trăm miếng vá (1), trên người còn treo thêm một Lý Do Hỉ, bước chân vững vàng đi về hướng Cửu Phu trấn.
Sau khi trở lại quán trọ, Lý Do Hỉ còn sợ hãi trong lòng, uống liền tù tì mấy chén trà nóng cho ấm người, cầm chén trà hỏi: “Đại sư, tôi biết là người không sát sinh, nhưng nhỡ đâu con Xà yêu kia lại tìm đến đây thì sao, tôi nên làm thế nào đây?”
Điểm Đăng đại sư vuốt râu cười, lão đang đợi chính câu này của nàng.

Sau đó, lão lấy từ trong người ra một cái tử kim bát vu (đã có ở chương 15), bắt đầu đổ đồ trong bát ra ngoài: “Ở đây lão nạp có pháp khí đuổi ma trừ tà: Kim cương xử (cái chày), Niệm châu, Bảo tản (cái ô), Ngọc bình, Cáp tử (chũm chọe)...!...”
Lý Do Hỉ không hề do dự: “Được, tôi mua, tôi mua!”
Bên trong Cửu Phu Phần lại không phải là nấm mộ lẻ loi, phía sau cánh cửa lớn giống như một thế giới khác.

Lầu tháp đài cao, thềm ngọc cột khảm, đèn đuốc huy hoàng, sáng sủa rộng lớn, một vẻ nguy nga lộng lẫy.
Thập Dương mở ra trận pháp hộ thân, pháp hình như một con rồng cực lớn ngẩng đầu, uy phong lẫm liệt.

Toàn thân lấp lánh ánh vàng như một cái bóng đèn biết đi.

Mấy con quỷ bên trong Cửu Phu Phần bị sáng mù cả mắt, ngơ ngẩn nhìn hắn, trong đó có một nam nhân béo lùn đang giơ cao cái đĩa trong tay cũng quên mất không đập xuống đất.
Thập Dương ngênh nga ngênh ngang đi đến giữa đình viện, ngồi xuống bên cái bàn đá, vung tay áo lên: “Mang hết đồ ăn ngon, đồ chơi vui lên đây cho ta!”
Một phụ nhân dáng người đẫy đà đẩy mọi người ra, tiến lên phía trước, mồm bà ta há to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng vịt, vẻ mặt thì cứ như gặp thần thánh, lại không dám đến gần hắn.

Kim quang trên người Thập Dương chí thuần chí dương, quỷ hồn bình thường không thể dễ dàng đến gần, nhẹ thì bị tổn thương, nặng thì tan thành tro bụi, không thể tái nhập luân hồi.
Phụ nhân thấy hắn ngay thẳng chính trực đầy mình, còn tưởng là thần tiên hạ phàm, cách mấy trượng quỳ xuống, dập đầu mấy cái thật mạnh đến mức phát ra tiếng vang.

Lúc ngẩng đầu lên thì đã rơi lệ đầy mặt: “Tiên nhân, tiên nhân ơi! Thế mà chúng tôi lại chờ được ngài đến đây rồi! Tiên nhân dáng vẻ oai hùng, cứu chúng tôi với!”
Mấy nam nhân phía sau bà ta vẫn giữ y nguyên động tác trên tay, có người cầm chày gỗ, có người cầm nồi sắt, bát đũa.

Hỗn độn đầy đất đều là mảnh vỡ của dụng cụ trong phòng bếp.

Mọi người thấy tình trạng như vậy không khỏi sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại được, rồi quỳ xuống, trăm miệng một lời: “Đúng thế, tiên nhân cứu chúng tôi với! Cứu chúng tôi đi mà!”
Thập Dương chẳng hiểu gì cả, “Sao phải làm đại lễ thế này?”
Phụ nhân vội bảo mấy nam nhân dâng trà bánh, hoa quả, hạt dưa, bà ta lấy tay áo lau nước mắt, là vui mừng cực độ mà khóc.
Đầy bàn món ngon mà ăn vào miệng lại chẳng có mùi vị gì cả.

Thập Dương ăn được hai miếng thì hạ đũa xuống.

Vòng ba vòng quanh phòng trước gian sau, phát hiện ra chẳng có đồ gì chơi vui cả, hắn tặc lưỡi, nhớ đến dặn dò của Bách Lý Minh Minh, nói: “Ta muốn linh thạch, có không?”
Một đám quỷ đi theo hầu hạ sau lưng hắn, phụ nhân kia nghe được thì lộ vẻ mặt khó xử: “Tiên nhân, chỗ này của chúng tôi không có linh thạch…..


Nhưng mà vàng bạc thì lại có không ít.

Nếu tiên nhân có thể giúp cả nhà chúng tôi, tất cả kim ngân tài bảo sẽ dâng hết lên, tuyệt không giấu diếm!”
Thập Dương nghĩ ngợi, cảm thấy cũng được, hắn bèn gật đầu: “Được rồi, thế nhanh lấy ra đây.”
Mấy nam nhân vào trong phòng chuyển đồ ra cho hắn.

Châu báu, trang sức ánh vàng rực rỡ, sáng lóa rạng ngời, và thỏi vàng thỏi bạc… như một tòa núi nhỏ.

Thập Dương cười toét chỉ thấy răng không thấy mắt -- Nhiều vàng bạc châu báu thế này có thể đổi được bao nhiêu linh thạch đây! Về sau sẽ không phải chịu cơn tức của Lý Do Hỉ nữa rồi!
Hai tay hắn bận không ngừng được, còn có hai nam nhân khác giúp hắn cho đồ vào túi càn khôn, bận bịu cả buổi mới chuyển xong hết, quả thật là không hề giấu diếm chút nào.
So với Thập Dương, hai hán từ vào sau chẳng hề tốt số như vậy, họ thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Họ là thân thể người phàm, dương khí không cường thịnh như Thập Dương.

Không có tu vi lại không biết thuật pháp, tự nhiên không thể phá được ảo giác, thật sự tiến vào bên trong Cửu Phu Phần.
Trời tối đến mức một ngôi sao cũng không thấy, mấy đám ma chơi óng ánh lẻ loi di dộng.

Có thể thấy lờ mờ mấy phần mộ cô đơn đầy cỏ dại, đương nhiên là khí phái không thể so được với Cửu Phu Phần, đến một cái bia mộ cũng không có.

Một trận âm phong thổi qua, tên xấu xí và gã lưng gù bất giác rùng mình.
Tên xấu xí có lá gan lớn hơn chút, hỏi nhỏ: “Mấy người nói chuyện trong Cửu Phu Phần đi đâu hết rồi?”
Hai chân gã lưng gù đập vào nhau (run quá), giọng nói run rẩy: “Nếu có người mới đúng là thấy quỷ đấy!”
Vào lúc này, sau một nấm mồ bỗng vang lên tiếng kỳ quái, khi thì ngừng, khi thì tiếp tục, giống như đang cắn nuốt cái gì đó.

Tên xấu xí bất giác nhấc chân đi về phía nấm mồ phát ra tiếng kia, gã lưng gù mò được một cái gậy gỗ trên mặt đất, nắm chặt trong tay, thật cẩn thận đi theo sau tên kia.
Tiếng động càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng lớn, tên xấu xí im lặng không một tiếng đồng trèo lên nấm mồ nhìn xuống dưới, chỉ thấy một con chuột xám to lớn vô cùng đang ôm một cái gì tròn tròn gặm cắn.
Hắn ta nhẹ nhõm thở ra, đồng thời lại cảm thấy kinh ngạc: “Ôi giời ôi! Con chuột to thế này, to bằng đùi tau đấy, ăn gì mà lớn thế chứ!”
Gã lưng gù phía sau hắn ta thò đầu ra nhìn, nhìn đồ trong đêm không tiện, hắn dụi mắt, lại mượn lửa ma chơi ở bên cạnh nhìn thật kỹ, hóa ra thứ mà con chuột to đùng kia đang ôm cắn lại là một cái đầu người! Một nửa mặt đã bị gặm hết, hốc mắt đen ngòm, không biết hai con ngươi đã biến đi đâu từ lâu rồi!
“Á--” Hắn hét toáng lên, ném cái gậy trong tay ra mới phát hiện nó là một khúc xương trắng!
Con chuột to kia ngẩng đầu lên, hai cái răng cửa vẫn còn giọt máu, ánh mắt trong bóng đêm lại lóe lên ánh sáng xanh như cái chuông đồng!
Còn chưa kịp phản ứng thì nấm mồ dưới chân họ bỗng sụp xuống thành một cái đọng lớn, hai người lăn lông lốc xuống dưới.
…..
Bên trong Cửu Phu Phần, phụ nhân đang quỳ dưới đất, không ngừng nức nở: “Nếu tiên nhân đã có thể đến nơi này, chắc đã nghe được truyền thuyết Cửu Phu trấn từ lâu rồi.”
Thập Dương gật đầu, rõ ràng mấy vị phía sau bà ta chính là chín ông chồng mà cả đời bà ta đã trải qua.

Trong đó có một người thấp béo, xác thực là xấu xí hệt lão già trong quán trọ đã nói, chắc hẳn là Giả Phú Quý.
Phụ nhân tiếp tục nói: “Tôi chôn cùng một chỗ với chín vị phu quân, vốn chỉ là nhớ mong tình cũ, lại không ngờ bị người khác âm thầm lợi dụng, nối giáo cho giặc, bị nhốt ở nơi này mấy trăm năm không thể tái nhập luân hồi.

Cuối cùng đến nay đã chờ được tiên nhân, còn mong tiên nhân làm chủ thay chúng tôi.

Lúc đầu, chúng tôi chỉ phát hiện chẳng có cách nào để rời khỏi nơi này.

Nghĩ người một nhà có thể ở cùng nhau, cũng không để ý lắm, mù mà mù mờ sống qua ngày.

Sống qua ngày ý mà, khó tránh khỏi va chạm, mấy tin lạ về Cửu Phu Phần thuận theo đó mà ra, càng đồn càng xa.

Vốn ở đây cũng không có gì, chúng tôi chưa bao giờ hại một mạng người nào cả, mặc kệ thế giới bên ngoài hỗn loạn ra sao, chỉ sống cuộc sống của bản thân.

Nhưng đại khái hai trăm năm trước, có một Hôi (xám) đại vương và Thanh (xanh) đại vương đến nơi này, lợi dụng tin đồn về Cửu Phu Phần, lừa gạt không ít người đi vào trong…..” Nói đến đây, bà ta hơi oán giận, xiết chặt khăn thêu.
“Họ, họ đồn nô gia là một con đĩ quỷ xinh đẹp, lại nói tôi quyến rũ người qua đường vào đây.

Thật ra những người đi vào đều bị Hôi đại vương và Thanh đại vương ăn sạch! Nếu tiên nhân không tin, có thể đi theo nô gia xem thử, ngay dưới ngôi mộ thôi.”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Mấy nam nhân vây quanh tiến lên, mồm miệng luyến thoắng.

“Hôi đại vương lệnh cho chúng tôi mỗi ngày vừa đến giờ Tý phải giả vờ cãi nhau, lừa người không biết sự thật vào trong.

Lừa họ kí giấy sinh tử, rồi ăn luôn bọn họ, mười người phu thê chúng tôi vẫn luôn bị nhốt ở trong này!”
“Đúng vậy, đúng vậy, cãi nhau mấy trăm năm rồi, thật sự là cãi không nổi nữa, nhất định tiên nhân phải cứu chúng tôi đấy!”
“Mấy trăm năm nay, tiên nhân ngài là người đầu tiên vào được bên trong Cửu Phu Phần, tiên nhân tư thế oai hùng, phong thái phi thường, vừa nhìn đã biết là chẳng phải người phàm, nhất thiết phải cứu chúng tôi đấy!”
“Còn có Thanh đại vương kia, uy hiếp tôi phải ngủ cùng ả ta… nếu không sẽ bóp nát hồn phách của tôi…..

Hu hu hu…..” Thập Dương cố ý nhìn ông ta thêm mấy lần -- Đúng là dáng vẻ không tồi.
Đầu óc của Thập Dương không đủ dùng, nhưng nghe nhiều như vậy cũng vỡ ra một ít.

Hắn hỏi: “Cái gã Giả Đức Hằng ở ngoài cửa là hậu nhân của mấy người à?”
Khóe miệng phụ nhân thoáng run rẩy, vẫn kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Tiên nhân cũng biết hắn tên là Giả Vô Cùng! Đương nhiên hắn là thủ hạ của Hôi đại vương ròi! Cũng là do yêu tinh biến ra!”
Thập Dương vừa nghe được thì lập tức rút bảo kiếm ra, nhảy dựng lên: “Được lắm! Lại còn dám lừa linh thạch của ta! Ta đây nhất định phải giết gã!”
Mấy con quỷ vừa nghe thì lại quỳ xuống dập đầu với hắn một lần nữa: “Tuyệt đối không thể được! Tiên nhân! Tuyệt không thể đánh rắn động cỏ, nếu bị Hôi đại vương phát hiện rồi bóp nát xương cốt của chúng tôi, chúng tôi không thể nhập vào luân hồi được nữa, không thể làm người nữa rồi!”
Thập Dương lấy tiền của người ta, không làm việc cũng không được.

Hắn phẫn nộ cất kiếm, gãi đầu, “Vậy làm thế nào đây?”.