"Thừa Tướng đại nhân.! Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, vẫn là nghĩ cách tìm ra Bệ Hạ trước thì hay hơn..!"
Kê Khá không vui vẻ gì, Bệ Hạ không có tại Phụng Tiên Điện, lại chạy đến Hồ Huyện vi hành.
Giờ đụng phải thích khách, sống chết không rõ, lòng người quá là bất an.
"Ô Tặc Thượng Thư..! Chuyện tìm kiếm tung tích của Bệ Hạ, xin nhờ cả vào ngài..!"
Nguyễn Chính ngay khi nhận được tin tức đã dẫn theo Cấm Vệ Quân cùng Hộ Thành Quân tổng cộng gần năm ngàn binh sĩ đi đến Linh Đài Thành.
Tuy nhiên hắn cũng không có yên tâm cho lắm, ngày nào chưa tìm ra được Bệ Hạ, ngày đó hắn vẫn sống trong lo lắng cùng sợ hãi
"Thừa Tướng đại nhân..! An Bộ chúng tôi sẽ làm hết sức..!"
Bà tổ tên Nguyễn Khải này, khi không lại quăng củ khoai nóng như lửa vào trong tay của hắn.

Có điều Ô Tặc hắn cũng không tiện từ chối, An Bộ lập ra là chuyên điều tra tội phạm, truy tìm manh mối, về khoản này thì An Bộ của hắn nhất lưu rồi, không giao nhiệm vụ này cho hắn thì biết giao cho ai.

Thêm nữa sở dĩ hắn từ một tên phạm nhân trở thành An Bộ Thượng Thư được người người kính trọng như hiện tại, cũng là do Bệ Hạ ban cho.
Ô Tặc hắn cũng là người không muốn nhìn thấy Bệ Hạ gặp phải nguy hiểm nhất.
...
"Hắc..! Bệ Hạ lần này đi chơi thật vui vẻ a..!"
Hàn Ly nhâm nhi một tách trà nóng, vừa vui vẻ trò chuyện với Uông Vĩ, nhìn ra được tâm trạng hiện tại của hắn cũng không đến nổi tệ.
"Bệ Hạ cũng là..! Đang yên đang lành không ở trong Hoàng Cung, đến Linh Đài Thành làm cái gì..?"
Uông Vĩ cũng than trời trách đất, phải làm như lần này Nguyễn Văn Chương gặp nạn ở Hồ Huyện là không có liên quan gì đến Uông gia của mình, không thì đám người kia thêu dệt, mệt mỏi lắm.
"Hai vị Lão Hầu Gia..! Chúng ta phải cầu nguyện cho Bệ Hạ được vạn sự bình an, có thể vượt qua kiếp nạn lần này, đưa Đại Thành chúng ta đi đến huy hoàng..!"

Nguyễn Văn Đông cũng tham gia góp vui, âm tham của hắn phát ra khá là thành khẩn, chỉ là nhấn nhá bên trong âm điệu, không phải người ngu thì ai cũng hiểu được dụng ý của hắn là gì.
"Đúng vậy..! Đông Vương điện hạ nói rất đúng..! Chúng ta cùng nhau cầu nguyện ông trời phù hộ cho Bệ Hạ bình an, tai qua nạn khỏi..!" Mấy người còn lại gật đầu phụ họa, bọn họ càng nhìn Nguyễn Văn Đông, càng thấy hợp mắt.

Nếu như ở Linh Đài Thành bên đó Bệ Hạ có chuyện gì, những người như bọn họ đây đều nguyện ý đưa Nguyễn Văn Đông lên a.
...
Linh Đài Thành..! Lâm Hải Sơn.!
"Vãn bối xin đa tạ ân cứu mạng của tiền bối..!"
Người trước mắt Nguyễn Văn Chương hắn đây là một ông già hơn năm sáu chục tuổi, ăn mặc rách nát gần giống với lại những tên ăn mày bên Hồ Huyện kia.

Còn là một người tàn phế, đúng vậy, ông già này chỉ có một cánh tay, chân trái cũng có dị tật không thể đi thẳng như bao người khá được.

Khác biệt duy nhất chỉ là hai bên huyệt thái dương nhô lên khá cao, đôi mắt lấp lánh có thần.
Theo như thư tịch ghi lại, người mà có hai điểm này là cao thủ võ công cực cao.
Quả thực như vậy, ông già tàn phế trước mặt của hắn đây không những là cao thủ, mà còn là tuyệt thế cao thủ.

Hắn nhớ lại đêm hôm qua, chính người này đã ra tay đem một chi quân đội năm mươi người toàn bộ giết sạch.
Quá trình chỉ mất không đến mười giây, tốc độ xuất kiếm của ông già này, lấy ánh mắt của hắn cũng không có theo kịp.

Đây là cao thủ có võ nghệ cao nhất kể từ khi hắn trùng sinh đến cái thế giới này.


Theo hắn thấy, những cao thủ hắn gặp qua như Lý Dương hay Lý Hiên, chẳng là cái thá gì với lại ông già này.
Như so chiêu, hắn sợ không quá hai chiêu hai người Lý Dương đã bị ông già này giết chết.

Nguyễn Văn Chương chưa thực sự nhìn thấy mẹ của mình thi triển ra toàn bộ thực lực.
Nhưng hắn đoán, mẹ mình cao hơn hai người Lý Dương một cấp, nhưng cũng không phải là đối thủ của ông già trước mắt đây đâu.
"Tiểu huynh đệ..! Từ đâu mà ngươi có miếng Kiếm Lệnh này..?"
"Kiếm Lệnh..?"
Nguyễn Văn Chương nhìn kỹ miếng Kiếm Ngọc trong tay ông già này một chút.
Như hắn đoán không sai, tên thật của miếng hắc kiếm mà hắn dùng ba đồng bạc mua lại của Thiết Tử có tên là Kiếm Lệnh.
Cũng là miếng hắc ngọc mà ông già này đang cầm trong tay.
"Hồi tiền bối..! Miếng Kiếm Lệnh đó là do vãn bối dùng ba đồng bạc mua lại của một vị tráng sĩ..!"
Nguyễn Văn Chương cũng không có giấu giếm, đem chuyện mình gặp Thiết Tử cùng ra tay giúp đỡ Thiết Tử từ đầu đến cuối cho ông già này nghe.
Cả chuyện hắn hứa hẹn trả lại miếng Kiếm Lệnh cho Thiết Tử hắn cũng nói trắng ra.
"Haiz..! Không ngờ gia đình của ân công lại rơi vào hoàn cảnh như vậy..!"
Vương Hải thở dài một tiếng, mười năm qua hắn luôn tại Hoa Sơn chờ đợi người nhà họ Thiết đến để trả lại ân tình năm xưa, không thể ngờ.
"Tiền bối..! Miếng Kiếm Lệnh này..?"
Chắc chắn là có liên quan rất lớn với lại vị cao thủ trước mắt này.
Nếu như không, ông ta cũng không có nhiều tâm trạng bồi hồi khi cầm miếng Kiếm Lệnh kia trong tay.


Nguyễn Văn Chương hắn còn suy đoán, sở dĩ đêm hôm qua ông già này ra tay cứu hắn, cũng là vì nhìn thấy miếng Kiếm Lệnh rơi ra từ trên người của hắn.
Nếu như không, chỉ sợ hắn đã mất mạng trong làn đao của đám thích khách kia rồi.
"Tiểu huynh đệ..! Để ta kể cho cậu nghe một câu chuyện đi..!"
"Trong khoảng mấy mươi năm trở lại đây, trên giang hồ có hai đại cao thủ võ công cực cao..!"
"Một người tên là Vương Hải, một người tên là Nhiếp Ưng, giang hồ tôn xưng bọn họ là Thiên Hạ Song Tôn..!"
"Thiên Hạ Hội..! Thiên Hạ Song Tôn..?"
"Ân..! Cậu có nghe nói qua cái tên này..?"
"Tiền..! Tiền bối..! Vãn bối có nghe trưởng bối trong nhà nói qua danh tiếng của hai vị này..!" Nguyễn Văn Chương lấy tay lau đi mồ hôi lạnh chảy trên trán.

Thiên Hạ Hội, Thiên Hạ Song Tôn danh tiếng hắn làm sao không nghe nói qua.

Không lâu trước đây hắn còn hạ lệnh cho đám Quý Tộc Đại Thành Quốc quét sạch các tụ điểm cũng như hoạt động làm ăn của Thiên Hạ Hội khỏi Đại Thành Quốc mà.

Trước khi đến Hồ Huyện, tin tức hắn nhận được là đám gia tộc kia ra tay rất nhiệt tình, trong vài ngày ngắn ngủi đã đem hai mươi ba cứ điểm quan trọng của Thiên Hạ Hội hủy diệt.
Người của Thiên Hạ Hội bị trấn áp qua chiến dịch vừa rồi lên đến cả ngàn người, bị thương chạy khỏi Đại Thành cũng không hề kém con số đó.

Có thể nói nguyên nhân Thiên Hạ Hội bị tiêu diệt tại Đại Thành Quốc là do Nguyễn Văn Chương hắn ra tay.

Hắn là chủ mưu chính của lần đồ sát lần này mà.
"Vậy sao..?"
Vương Hải cũng không truy cứu sự thất thố vừa rồi của Nguyễn Văn Chương, Thiên Hạ Song Tôn uy danh trên giang hồ rất là lớn, cả triều đình cũng còn nể sợ.

Trưởng bối của thằng nhóc này nghe qua rồi kể lại cho con cháu mình nghe cũng không có gì lạ.
"Ực..! Tiền bối..!"
"Ngài..! Ngài là Kiếm Thần Vương Hải..?"
Nguyễn Văn Chương không phải người ngu, ngược lại hắn là người vô cùng thông minh.
Vương Hải nhắc đến Thiên Hạ Song Tôn hắn liền liên tưởng ngay đến ông già trước mắt mình đây là một trong số hai người đó.

Kiếm thuật của ông già này cao đến khó tin, hắn nghĩ trên đời này ngoài Kiếm Thần Vương Hải ra, không còn người nào có thể có được kiếm thuật khủng bố như vậy.
"Cậu quả thật rất thông minh..!"
Vương Hải không khỏi ngẩn người một chút, đưa ánh mắt quan sát lại Nguyễn Văn Chương, tên tiểu tử này rất là không tầm thường.
Hắn chỉ để lộ một chút ít manh mối thôi, y đã nhận ra thân phận của hắn rồi.
Người này nếu không chết non.

Lấy trí tuệ này, ngày sau chắc chắn sẽ làm nên một phen sự nghiệp.
"Tiền bối đã quá khen..! Ông nội của vãn bối thường xuyên nhắc đến đại danh của tiền bối..!"
"Ngài ấy nói điều nuối tiếc lớn nhất trong đời là không thể nào có cơ duyên gặp mặt tiền bối một lần để tỏ lòng thành kính..!"
Tim Nguyễn Văn Chương đập có chút nhanh, hắn vừa cho người diệt phân đà của Thiên Hạ Hội không bao lâu.

Ông trùm của Thiên Hạ Hội đã tìm đến Đại Thành rồi.
Chắc là không có ý tốt lành gì cả.

Nếu Vương Hải mà biết thân biết phận thật sự của hắn, chỉ sợ hắn có mười cái mạng cũng không có đủ chết đâu.