"Nếu như sau này ngươi muốn lấy lại miếng ngọc này, hãy cầm ba đồng bạc đến Diêm Tinh Thương Hội trên Mễ Thành tìm ta..!"
"Chỉ cần nói tên Nguyễn Văn Chương, tự khắc có người đưa lại bảo vật cho ngươi..!"
Làm việc tốt thì làm cho trót đi, hắn nhìn ra được miếng ngọc vô dụng này đối với Thiết Tử rất quý giá, hắn cũng sẽ không có đi chiếm đoạt vật yêu thích của người ta.
"Đa tạ công tử..!"
Diêm Tinh Thương Hội..! Nguyễn Văn Chương..!
Thiết Tử hắn sẽ nhớ mãi hai cái tên này, một ngày nào đó, hắn sẽ đi đến Mễ Thành lấy lại miếng ngọc này.
"Bệ Hạ..! Bên ngoài trời mưa rất lớn, xin mời ngài vào bên trong khách sạn nghĩ ngơi..!"
Thời cơ đã đến, Nguyễn Văn Chương điên cũng đã đủ, giờ là lúc nên để y quay lại hiện thực thôi.
"Lý Dương..
! Tình hình chiến sự bên Đại Lễ như thế nào rồi..?"
Lý Dương nói đúng, mình đã là Hoàng Đế, số phận này không thể thay đổi, không nên vì tư tình nam nữ mà ảnh hưởng đến bản tâm.
Giờ cũng là lúc hắn toàn tâm toàn ý phát triển Đại Thành rồi.
"Hồi bẩm Bệ Hạ..! Chiến sự rất thuận lợi, Bình Điền Thụy tướng quân đã đánh tan quân chủ lực của Đại Lễ..! Hiện đang tiến đánh thành trì cuối cùng là Lễ Thành..!"
"Bình Điền Thụy..! Người này quả thật là một vị tướng quân tài ba..!"
...
Lễ Thành..!
"Các tướng sĩ..! Nơi đây chính là Lễ Thành rồi, lập tức xông lên, đem tòa thành này đánh hạ..!"
"Ai bắt được Đại Lễ Hoàng Đế, ta sẽ xin Bệ Hạ phong cho người đó một cấp..! Thưởng bạc mười ngàn đồng..!"
Bình Điền Thụy kiếm chỉ Lễ Thành bên kia, đây cũng là tòa thành trì cuối cùng của Đại Lễ rồi, ánh mắt của hắn chứa đầy quang mang chiến thắng.
Bảy tòa thành trì của Đại Lễ, hắn đã phá được sáu tòa.
Chỉ cần công phá nốt tòa Lễ Thành này.
Như vậy hắn đã hoàn thành nhiệm vụ do Nguyễn Văn Chương giao phó.
Có thể hiên ngang trở lại Mễ Thành được rồi.
"Hừ..! Có cái gì đáng để tự hào chứ..!"
Một góc Cảm Tử Doanh bên trong, Mã Tịnh Thái hận đến ứa gan.
Công phá Giác Thành cho đến bây giờ là Lễ Thành, toàn là nhờ vào binh sĩ của Đại Mao Quốc bọn họ.
Là bọn họ đã bỏ ra cả gần năm ngàn cổ thi thể, mới có thể đem Đại Lễ Quốc quân đội đánh bại.
Cũng phải nói thêm, đám người Đại Lễ Quốc kia không dám ra tay quá đáng với hắn.
Nên Bình Điền Thụy mới có thành quả như ngày hôm nay.
Không có sự giúp đỡ cũng như hy sinh của binh sĩ Đại Mao Quốc, Bình Điền Thụy chẳng làm được cái thá gì cả.
Giờ đây lại còn bắt bọn họ phải tấn công Lễ Thành thêm một lần nữa, hy sinh cùng nguy hiểm chắc chắn sẽ do Đại Mao Quốc binh sĩ cùng Mã Tịnh Thái hắn chiếm lấy.
Còn thăng quan cùng tiền thưởng kia thì đừng nghĩ đến.
Dù hắn có bắt được Hoàng Đế Nguyễn Khiêm cũng là như vậy.
"Hoàng Tử Điện Hạ..! Chúng ta chỉ tạm thời nhẫn nhịn thôi..!"
Điền Vũ cũng khá là chán chường.
Qua trận chiến này binh sĩ của Đại Mao Quốc hắn còn lại mười ngàn thôi cũng đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng mà biết làm sao được, thành vương bại khấu.
Hiện tại bọn họ đã rơi xuống trong tay của Đại Thành Quốc.
Vì có thể sống, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Bình Điền Thụy.
Đổi ngược lại nếu người bại trận là Bình Điền Thụy, bên mình cũng sẽ bắt bọn chúng làm pháo hôi mà thôi, không có gì khác biệt.
Đây là sự khắc nghiệt của thời đại loạn thế này.
"Đi..! Các người không nghe Đại Tướng Quân nói gì hay sao..! Lập tức chuẩn bị công thành..!"
Nguyễn Phá Lang lạnh lẽo đi đến.
Một ngàn Trọng Kỵ Binh vây tại xung quanh.
Nếu như đám người này có ý định không nghe lời hay làm phản.
Hắn sẽ không có chút do dự nào liền tiễn tất cả bọn chúng lên đường.
"Vâng..! Tướng quân..! Chúng tôi lập tức công thành..! Nhất định sẽ hạ được Lễ Thành dâng lên cho Đại Tướng Quân..!"
Trương Du đè ép âm thanh bất mãn của Mã Tịnh Thái xuống bên dưới.
Hắn cùng Điền Vũ đều hiểu, bây giờ mà đi chống lại Đại Thành quân đội là không có khôn ngoan.
"Bốp..!"
"Tướng quân..! Ngài..!"
"Là dâng Lễ Quốc lên cho Bệ Hạ..!"
"Nếu các người còn dám nói sai nữa lời..! Lần sau thứ phải ăn không phải là roi đánh ngựa trong tay của ta, mà chính là đao dùng trên chiến trường..! Đã hiểu chưa..?"
Nguyễn Phá Lang nhíu mày, chuyện Thành Hổ Quân bọn họ để cho thích khách trà trộn vào bên trong đã làm cho Bệ Hạ cũng như nhiều người không vui lắm rồi.
Giờ đây nếu mà nghe được những lời nói này nữa.
Không chỉ Bình Điền Thụy không xong, sợ là toàn bộ Thành Hổ Quân cũng sẽ gặp tai họa.
"Vâng..! Tướng quân..! Chúng tôi đã hiểu..!"
Trương Du cuối cùng cũng hiểu được mình ăn một roi vừa rồi là nguyên nhân do đâu.
Hắn không dám nói thêm lời nào nữa.
"Hiểu được thì nhanh hành động đi..! Hôm nay nếu không phá được Lễ Thành, tất cả các ngươi đều phải chết..!"
Để lại một câu, Nguyễn Phá Long cũng không có quan tâm đến đám người này nữa, đốc thúc quân đội của mình, chuẩn bị chiến tranh.
"Tuân lệnh..!"
Đám người Đại Thành này tuy hung tàn, nhưng chí ít bọn chúng còn cho bên mình binh khí để giết địch.
Nhiều nơi nô lệ cùng tử tù phải dùng tay không cùng địch nhân chiến đấu kia, Đại Thành làm như vậy xem ra vẫn còn chút nhân đạo.
"Tất cả tướng sĩ..! Cùng ta xông lên giết địch..!"
Mã Tịnh Thái cầm một thanh trường mâu dài hơn ba mét dẫn đầu gần mười lăm ngàn binh sĩ tiến lên phía trước.
Trận chiến trước mắt rất nguy hiểm, chuyện này hắn biết.
Tuy nhiên còn nước là còn tát, bằng mọi giá hắn phải giữ được cái mạng của mình.
"Giết..! Giết..!!"
"Rầm rầm..!"
Công thành thang cùng với gỗ công thành đều đã chuẩn bị đầy đủ, Đại Mao Quốc quân đội dưới sự chỉ huy của Mã Tịnh Thái.
Lao về phía trước, bên ngoài nhìn xem Mã Tịnh Thái không phải là người Đại Mao, mà là một chiến binh dũng mãnh của Đại Thành một dạng.
"Đại Tướng Quân..! Tôi thấy tình cảnh này không được ổn.!"
Lý Tư Thành là Phó Tướng của trận chiến lần này, hắn nhìn ra được quân đội Đại Mao Quốc tuy tử vong rất là nhiều.
Nhưng những người còn sống sót lại, người nào người nấy đều là anh dũng thiện chiến, là phần tử không sợ chết.
Nhất là Mã Tịnh Thái cái tên đó, qua mấy ngày chiến đấu, đã hoàn toàn đem phong thái hoàng tử hạ xuống.
Giờ đây không kém gì hắn cả, có thể cùng binh sĩ ra trận giết địch.
Nếu như qua trận chiến lần này mà Mã Tịnh Thái không chết, hắn sợ ngày sau sẽ mang đến đại họa cho Đại Thành.
Cứ như thể bên mình đang rèn luyện giúp Mã Tịnh Thái trưởng thành lên từng ngày một dạng.
"Không cần hành động thiếu suy nghĩ..!" Sự thay đổi của Mã Tịnh Thái hắn đã nhìn ra từ lâu rồi.
Cũng là có ý nghĩ đem Mã Tịnh Thái tiêu diệt đi.
Thế nhưng Bệ Hạ cho người đến nói người này còn có giá trị lớn để lợi dụng, tạm thời không cần giết y, để xem ngày sau thế nào.
"Vâng.! Đại Tướng Quân..!"
Lý Tư Thành hắn chỉ đưa ra đề nghị, còn có giết hay không là hoàn toàn do Bình Điền Thụy đến quyết định.
"Sắp xếp xong cả rồi chứ..?"
"Đại Tướng Quân xin an tâm, binh mã của chúng ta đã vào vị trí.!"
"Như vậy thì tốt..!"
Lễ Thành này không bao lâu nữa hắn nghĩ sẽ bị công phá mà thôi.
....
Hoàng Cung..!
"Các vị ái khanh..! Nay Đại Thành quốc quân đội đã tiến đánh Lễ Thành..! Các vị ái khanh có kế sách gì có thể đánh lui được quân địch hay không..?" Nguyễn Khiêm hắn mệt mỏi.
Thật sự rất là mệt mỏi, hắn không phải không nghĩ đến giang sơn do chính tay hắn lập ra lại có ngày rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Cũng đã lường trước được, chỉ là khi nó thật sự tiến đến, hắn vẫn có chút không cam lòng.
"Bệ Hạ..! Thứ cho thần nói thẳng, Đại Lễ Quốc hiện tại đã rất khó có thể chống lại quân đội của Đại Thành..! Theo ý của vi thần...!"
Là quy hàng, ngoài con đường này ra là không còn con đường nào khác, ý của Bách Thiếu hắn chính là như vậy.
"Đầu hàng sao..?" Nguyễn Khiêm sầu khổ.
Hắn làm sao không nhận ra được tình cảnh của Đại Lễ Quốc hiện tại.
Hắn cũng muốn quy hàng lắm, thế nhưng hắn biết dù có quy hàng, chỉ sợ hắn cũng không thể nào giữ được cái mạng của mình.
Tên Hoàng Đế mới của Đại Thành là người có lòng dạ độc ác như thế nào thì hắn cũng đã nghe nói qua.
Nếu hắn quy hàng, chỉ sợ cũng chỉ có con đường chết.