"Còn làm sao nữa.

.

! Đem tên khốn này giết đi, sau đó rời khỏi nơi này thôi.

.

!"
Vương Hiểu Mai cười lạnh, ánh mắt phát ra sát ý.

Nàng Vương Hiểu Mai là chỉ sợ là sợ người của quân đội, là sợ những chi quân đội như Chính Nghĩa Quân kia.

Còn mấy tên vô dụng ăn không ngồi rồi kia, nàng đâu có để bọn chúng vào trong mắt.

"Hu hu.

.

! Đại nương.

.

! Phi Yên cô nương.

.

! Lộc Minh đã biết lỗi, cầu xin hai vị tha mạng, từ nay về sau Lộc Minh không dám nữa.

.

!"
Nước mắt chảy ròng ròng, Lộc Minh hiện tại là hết sức đáng thương.

"Thưa mẹ.

.

! Hay là hãy tha cho y một lần đi.

.

!"
Lộc Minh đã quá thảm, Lâm Phi Yên nàng cũng mũi lòng thương hại.

Nàng nghĩ qua chuyện này chắc chắn Lộc Minh sẽ thay đổi, quay đầu là bờ, đó cũng là phúc của người dân Hồ Huyện nơi đây a.

"Ngươi muốn ta tha cho hắn một mạng.

.

?".

"Phải đó thưa mẹ.

.

!"
Ông trời có đức hiếu sinh, nếu có thể tha được thì tha đi, xem như là tích phúc con cháu sau này.

"Được.

.

! Hy vọng sau này ngươi sẽ không có hối hận.

.

! Hắc hắc.

.

!"
"Hối hận.

.

!"
Lâm Phi Yên giật mình, nụ cười của bà lão này âm hiểm quá, có khi nào!
"Xẹt.

.

! Rào.

.


! A.

.

!"
"Không được ra tay.

.

! Là Lộc Minh công tử.

.

!"
Phó Huyện Lệnh Quy Ngã ánh mắt rất độc, rất nhanh hắn nhận ra bóng đen vừa bị đánh bay ra khỏi căn nhà kia là Lộc Minh.

"Quy Ngã thúc thúc.

.

! Xin thúc hãy bắt hai con đàn bà trong kia lại, sau này Lộc gia sẽ hậu tạ thúc.

.

!"
"Mau.

.

! Lập tức đi vào bắt hung thủ bên trong.

.

!" Quy Ngã trong lòng có chút ớn lạnh.

Ánh mắt của Lộc Minh kia, còn thâm độc hơn cả một con rắn độc.

Âm trầm cùng lạnh lẽo, cũng không biết là Lộc Minh đã trải qua chuyện gì bên trong căn nhà kia, vì sao lại có thay đổi đến đáng sợ như vậy.

"Vương Hiểu Mai.

.

! Lâm Phi Yên.

.

! Đời này kiếp này, không làm cho hai người các ngươi chịu tận đau khổ, bản thiếu gia thề không làm người.

.

!"
Phát ra lời nói tàn nhẫn vô tình kia xong, Lộc Minh cũng đã ngất đi, hôm nay hắn đúng là quá mệt rồi.

— QUẢNG CÁO —
Event
!
"Hừ.

.

! Tại ngươi.

.

! Tất cả đều tại ngươi, nếu không ta cũng không phải chạy trốn khắp nơi như vậy.

.

!"
Xung quanh nơi đây đều là rừng núi, là con đường khá khó khăn nếu muốn rời khỏi La Hiên Quận.

Suốt đêm hôm qua nàng mấy lần chút nữa bị rắn độc cắn nữa.

Chút nữa là đã toi mạng tới nơi.

Không phải vì lòng nhân từ ngu ngốc của con nha đầu này, mình đâu có rơi xuống hoàn cảnh như bây giờ.

"Thưa mẹ.

! Con xin lỗi.

.

!"
Lâm Phi Yên cúi thật sâu cái đầu của mình xuống, không dám đối mặt với lại Vương Huệ Mai.


Hai người bọn họ rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay, hoàn toàn là lỗi của nàng.

Nếu không phải nàng, bây giờ hai người cũng không có bị đám quan sai kia đuổi giết, nơi đâu khắp Hồ Huyện cũng bị người ta dán cáo thị truy nã.

Có thể quang minh chính đại đi đường lớn, cần gì phải chui vào rừng sâu núi thẳm thế này đâu.

Nói ra cũng không nên trách nàng quá, có ai nghĩ tên Lộc Minh kia lại âm hiểm như vậy.

Mình rõ ràng là đã tha cho Lộc Minh kia một mạng, không ngờ y lấy oán báo ân, đuổi cùng giết tận hai người mình.

"Được rồi.

.

! Từ nay chịu khó theo ta học một ít thủ đoạn phòng thân đi.

.

!"
Vương Hiểu Mai lắc đầu, giang sơn đê đổi bản tính khó dời.

Có đứa con dâu ngu ngốc như vậy, thôi thì là cái số của nàng phải chịu vậy.

"Thưa mẹ.

! Không phải mẹ nói Đã Hổ Côn Pháp kia chỉ truyền cho Văn Chương đại ca thôi sao.

.

?" Lâm Phi Yên đưa ánh mắt vô tội nhìn lên.

Nàng thấy võ công bà già này rất lợi hại, có lần nói đùa muốn bà ta dạy cho mình vài chiêu phòng thân, nhưng mụ già này giãy đành đạch ấy, một hai không chịu dạy cho nàng.

"Vậy ngươi có chịu học hay không.

.

?"
"Ừ thì học.

.

!"
Lâm Phi Yên có chút không tình nguyện, nữ nhi tốt nhất là thuê thùa may vá nấu ăn, tuân thủ tam tòng tứ đức.

Múa gươm múa đao để làm cái gì, lần đó nàng chỉ nói đùa với mụ già này thôi mà.

"Ngươi.

.

!"
Vương Hiểu Mai tức bể phổi.

.

!
— QUẢNG CÁO —
Event
Đã Hổ Côn Pháp của Đã Hổ Môn danh chấn thiên hạ, mấy trăm năm trước tổ tiên của mình còn được vinh dự đi theo bảo hộ Lý Thái Tổ bên người.

Vậy mà con nha đầu này lại không muốn học, cứ như Vương Hiểu Mai nàng ép buộc nó học không bằng ấy.

"Thưa mẹ.

.

! Được rồi.

.

! Bây giờ chúng ta nên nghĩ cách tìm ra Văn Chương đại ca đi.

.

!"
Lâm Phi Yên tiến đến nắm lấy cánh tay của Vương Hiểu Mai, như là làm nũng một dạng.

Nàng hiểu bà già điên này bên ngoài tuy hung thần ác sát, nhưng thật ra bên trong rất là thương yêu nàng, bà ta sẽ không có làm gì nàng đâu.

"Tìm Văn Chương.

.


!"
"Ân.

.

! Yên nha đầu.

.

! Ngươi xem bên kia, có phải ta đang hoa mắt hay không.

.

?"
"Nơi nào.

.

! Ân.

.

! Người đó.

!"
Theo hướng chỉ tay của Vương Hiểu Mai, khi nhìn kỹ tên ăn mày đang gặm rễ cây kia, nàng cũng trợn to tròng mắt.

"Văn Chương.

.

!"
"Văn Chương đại ca.

.

!"
!
"Chúng tướng sĩ Lộc Thành Quân nghe lệnh.

.

! Xông lên.

.

!"
Trương Du rút ra trường kiếm trong tay, chỉ hướng Mễ Thành, ra hiệu toàn quân xông lên.

.

"Giết.

.

! Giết.

.

!"
"Tân Nha Thành quân sĩ nghe lệnh.

.

! Cùng ta xông lên.

.

!"
Như hiệp nghị từ trước, một khi Đại Mao Quốc quân đội xông lên công thành, bên này Tân Nha Thành năm ngàn quân sĩ còn lại cũng không chậm chân.

"Giết.

.

! Giết! ! Giết.

.

!"
"Ào.

.

Ào.

.

!"
Quân tiên phong của hai bên cùng lúc tiến lên, mười bảy ngàn quân sĩ đông như kiến, đem công thành thang cùng đại mộc phá thành tiến lên, khí thế lên cao như cầu vồng.

"Các tướng sĩ nghe lệnh, chúng ta thề quyết thủ thành, không được để cho bất kỳ tên địch nào có thể leo lên được tường thành.

.

!"
Trên thành cao, Nguyễn Du Nhiên cũng không hề yếu kém, khích lệ sĩ khí của bên mình.

Lần này không giống giả hàng như lần trước, hắn là muốn đánh một trận ra ngô ra khoai với quân địch thật sự.


— QUẢNG CÁO —
Event
"Giết.

.

! Ào.

.

! Rầm.

.

! A.

.

! A.

.

!"
Chiến tranh thật sự rất khốc liệt, chỉ qua một trận mưa tên, đã có cả trăm người phải chết dưới làn mưa tên.

Nhưng binh sĩ của Mã Tịnh Thái cùng Nguyễn Văn Vũ không sợ, vẫn tiến lên phía trước, giống như không phá được cửa thành, sẽ không bỏ qua một dạng.

!
"Xẹt.

.

! Xẹt.

! Phập.

.

! Phập.

.

!"
"Bệ Hạ.

.

! Nỗ tiễn này thật sự quá lợi hại.

.

!" Lý Dương không ngừng trầm trồ.

Nỗ Tiễn này bắn ra tốc độ cực nhanh, độ chính xác rất cao, lực lại mạnh, nhất là nó không cần phải kéo cung như những bộ cung tên bình thường, đây là một loại sát khí cực kì là đáng sợ nha.

"Tiếc là hiện tại Khí Bộ chưa thể chế tạo ra quá nhiều bộ như thế này.

.

!" Nguyễn Văn Chương lắc đầu.

Đưa bộ Nỗ Tiễn vừa rồi cho một tên Hổ Tử Vệ kế bên, có chút thất vọng.

Nhưng hắn cũng biết đây là La Thế đã cố gắng lắm rồi, trong một thời gian ngắn, còn trong tình trạng túng thiếu quặng sắt, có thể chế ra được một trăm bộ, cũng là một kỳ tích đáng ghi nhận rồi.

"Tình hình chiến đấu bên ngoài như thế nào rồi.

.

!"
"Hồi Bệ Hạ.

.

! Tin tức thám tử truyền về, bên phía địch quân đã phái ra mười bảy ngàn quân công thành.

.

!"
"Tuy nhiên chúng ta với sự chỉ huy tài tình của Nguyễn Du Nhiên tướng quân, đã đánh lui địch quân, hiện tại hai bên đang vào giai đoạn giằng co.

.

!" Lý Dương đúng thật sự thật báo cáo.

Thú thật trong trận chiến vừa rồi bên mình đã thiệt mạng hơn sáu trăm binh sĩ, nhưng bên địch tổn thương còn nhiều hơn, lên đến gần hai ngàn người, hiện tại đôi bên đang thu dọn tử thi, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

"Mười bảy ngàn quân.

.

!"
Nói như vậy bên đám người Mã Tịnh Thái kia còn tám ngàn khinh kỵ binh, đến giờ bọn chúng chưa tham chiến.

Hắn hiểu đám kỵ binh kia là không giỏi công thành, bọn chúng chỉ chờ cho cửa thành bị phá, khi đó mới là nơi cho bọn chúng biểu diễn.

Một khi cửa thành bị phá, cũng là lúc Đại Thành bị diệt rồi.

.