Nhìn hai viên kẹo sô cô la trong tay, trái tim Ôn Noãn chợt hẫng…


 


Cô kinh ngạc nhìn về phía Giang Trác: “Vì sao?”



 


“Không vì gì cả.”


 


Chỉ là ban nãy, khoảnh khắc nhìn thấy “cậu” bùng nổ, Giang Trác như nhìn thấy hình ảnh bản thân mình năm xưa đã từng vùng vẫy đến rách đầu chảy máu trong bóng tối mà thôi.


 


Từ nhỏ, cậu đã có thói quen đem kẹo bên mình, gặp chuyện không vui sẽ lấy kẹo ra ăn.


 


Lần đầu tiên ăn là lúc nhìn thấy người phụ nữ được gọi là “mẹ” kia, bà ta thực sự rất đẹp, da trắng như tuyết, tóc dài đến eo, khí chất tuyệt đỉnh.


 


Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình, Giang Trác rất kinh ngạc.


 


Dì viện trưởng đã nói với cậu rằng đó là mẹ của cậu, tới đây đưa cậu đi làm hộ khẩu. Khoảnh khắc đó, Giang Trác vui sướng đến nhường nào, cậu có mẹ, hơn nữa đó còn là một người mẹ vô cùng xinh đẹp.


 


Thế nhưng lúc cậu dè dặt đi tới trước mặt bà, người phụ nữ ấy lại lạnh nhạt nhìn cậu một cái, sau đó lập tức dời mắt đi, nói một câu mà đời này cậu phải khắc cốt ghi tâm—


 


“Đưa nó đi đi!”


 

 


Cậu vội vàng lùi lại một bước, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.


 


Sau đó, viện trưởng viện phúc lợi phải khẩn cầu hết lần này đến lần khác, mẹ mới xuôi xuôi, đồng ý dẫn cậu đi công viên chơi.


 


Có điều, không phải dẫn cậu mà là dẫn con trai của bà ta đi.


 


Giang Trác chỉ có thể đứng cách hơn 10 mét, nhìn mẹ mình đưa một đứa trẻ khác chơi cầu trượt.


 


Viện trưởng viện phúc lợi đứng bên cạnh cậu, bảo cậu qua đó chơi cùng, chân cậu lại như mọc rễ, không hề động đậy.


 


Sau đó, mẹ mua kem cho con trai mình, nhưng lại không mua cho Giang Trác. Dì viện trưởng thấy Giang Trác tội nghiệp bèn mua sô cô la cho cậu. 


 


Giang Trác vừa khóc vừa ăn sô cô la, ăn đến nỗi miệng dính đầy cacao.


 


Thằng nhỏ kia còn chỉ về phía cậu, cười cậu ở bẩn.


 


Giang Trác khóc hỏi thằng nhóc có muốn ăn không.


 


Mẹ vội vàng chạy tới, ôm thằng nhóc kia lên rồi quay người rời đi, chỉ ngoảnh đầu nhìn cậu một cái, trong mắt tràn ngập sự căm hận.


 


“Tránh người đó xa một chút.”


 


“Tại sao vậy mẹ?”


 


“Ghê tởm.”


 


Trái tim của Giang Trác như bị đầu thuốc lá dí vào.


 


Hai chữ “ghê tởm” này đã khắc sâu vào linh hồn cậu.


 


Giang Trác hung hăng vứt sô cô la trong tay xuống đất rồi đạp lên, hung hăng đạp… 


 


Từ đó về sau, Giang Trác liền trở thành một đứa nhóc xấu xa khiến người người chán ghét, người người sợ hãi.


 


Ngay cả viện trưởng viện phúc lợi cũng khó kìm kẹp được cậu.


 


Ban nãy, cảnh tượng cô bị cha mình đá, và cả ánh mắt thất vọng của cô giống cậu đến nhường nào.


 


Tiếng Ôn Noãn sột soạt gỡ giấy gói kẹo ra đã cắt ngang dòng suy tư của Giang Trác, cô cho kẹo vào miệng, nhấm nháp: “Ngon lắm.”


 


Giang Trác không trả lời cô, đút tay vào túi, quay người rời đi.


 



 


Buổi tối, Ôn Noãn lại đến bệnh viện thăm anh trai.


 


Diêu Mạn Chi đã giấu chuyện anh trai vẫn đang nằm viện, lừa tất cả mọi người, chuyển anh đến một bệnh viện tư ở ngoại ô thành phố.


 


Ông nội không biết, đương nhiên người cha Ôn Hằng càng không thể biết.


 


Tất cả mọi người đều cho rằng, Ôn Noãn chính là Ôn Hàn.


 


Vốn dĩ lúc đầu, Ôn Noãn định đợi bệnh tình của ông nội chuyển biến tốt hơn sẽ rút lui.


 


Nhưng xem ra hiện giờ, vụ bạo lực ghê gớm này hoàn toàn không phải chuyện ngẫu nhiên, cũng không chỉ đơn giản là tranh chấp giữa học sinh với nhau.


 


Có người cố ý nhắm vào Ôn Hàn.


 


Nếu đã như vậy, trước khi tìm ra được hung thủ thật sự thì cô vẫn chưa thể đi, cô mà đi thì cái mạng nhỏ của Ôn Hàn sẽ không giữ được nữa.


 


Ôn Noãn khẽ niết khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ đang say ngủ của anh trai, giữa lông mày lại nhiều thêm mấy phần dịu dàng.


 


Trước đây cô không biết mục đích của việc luyện võ tu thân là gì, sư phụ bảo cô đứng thẳng thì cô đứng thẳng, bảo cô đứng tấn thì cô sẽ ngoan ngoãn đứng tấn… bản thân chưa từng nghĩ đến việc luyện những võ công này là để làm gì.


 


Nhưng bây giờ, nhìn người con trai đang say ngủ bên cạnh, Ôn Noãn chợt hiểu ra. 


 


Đúng như những gì sư phụ nói: “Mười năm khổ luyện vất vả, đều là để bảo vệ những người thân yêu nhất.”


 


Ôn Noãn siết chặt lấy tay anh ấy.

 


*


 


Tiết thể dục ngày hôm sau, giáo viên thổi còi giải tán.


 


Ôn Noãn chậm rãi tản bộ, chuẩn bị đến nhà ăn ăn chút gì đó, hai tay Phương Triết Hàn vòng ra sau đầu, đi bên cạnh cô.


 


Một vài học sinh trong đội thể dục đồng loạt chạy tới đuổi theo Ôn Noãn: “Ôn Hàn, hôm qua cậu ngầu quá trời quá đất luôn!”


 


“Đúng rồi đó, đè tên Ôn Thừa Nghiệp kia chà lết dưới đất.”


 


“Sao cậu làm được chiêu đó vậy, siêu nhanh luôn, chưa gì cậu ta đã ngã sấp mặt.” Hạ Huy bắt chước động tác hôm qua của Ôn Noãn, khoa tay múa chân: “Chỉ cho tụi tui được không.”


 


“Đúng rồi đó Ôn Hàn, chỉ tụi tui đi mà, cậu đánh kiểu gì vậy?”


 


Vẻ mặt Ôn Noãn ngầu như bồn cầu: “Muốn học sao?”


 


Mấy đứa con trai nhìn cô đầy chờ mong, trong mắt tràn ngập sự sùng bái: “Đúng rùi đúng rùi!”


 


“Chỉ tụi tui đi mà.”


 


Ôn Noãn xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo thon gầy: “Gọi anh Hàn nghe cái coi.”


 


“Anh Hàn!”


 


“Đại ca Hàn!”


 


“Ông nội Hàn!”


 


Các nam sinh bu xung quanh Ôn Noãn, lúc thì gọi “đại ca” lúc thì gọi “ông nội”, nhìn vô cùng la li ếm.


 


Bọn con gái đứng bên cạnh cười đến cong cả lưng.


 


Lúc trước con chim công Ôn Hàn này chính là thể loại điệu đàng, làm màu trong đám con trai, không ngờ lại có lúc được rào đón đến vậy.


 


Ôn Noãn nghe đến nghiện, duỗi tay nhấc Hạ Huy to như con bò lên, lúc giữ lấy tay cậu ta thì bẻ ra gập lại phía sau, chân nhẹ nhàng đá một cái vào xương bánh chè cậu ta, cả người cậu ta trực tiếp ngã ra đất.


 


Các bạn học thốt ra tiếng thán phục.


 


Hạ Huy đô con gấp hai lần cô, không chỉ cao mà còn khá cường tráng.


 


Ấy vậy mà cô lại có thể nhẹ nhàng đánh ngã cậu ta.


 


Lợi hại quá đi mất!


 


Ôn Noãn giơ quyền bên trái lên, làm ra tư thế xuất kích.


 


Hạ Huy kinh hoàng nhắm tịt mắt lại, nhưng khoé miệng Ôn Noãn lại khẽ nhếch lên, kéo cậu ta dậy.


 


“Học được chưa?”


 


Mấy đứa con trai lắc đầu: “Nhanh quá!”


 


“Chậm một chút chậm một chút.”


 


“Còn chưa kịp chớp mắt đã kết thúc rồi.”


 


Một nam sinh khác xung phong được trải nghiệm quyền cước của Ôn Noãn, Ôn Noãn cũng không khách sáo, nhanh chóng khéo léo khống chế được cậu.


 


Kỹ thuật chiến đấu mượn lực để trả lại địch này chỉ là một chiêu thức rất đơn giản, nhưng lại có thể hù đám con trai này hết hồn, bọn họ hồ hởi tiến lên trước học theo Ôn Noãn.


 


Bên cạnh sân bóng, Giang Trác vốn đang chơi bóng rổ, vô tình liếc qua liền nhìn thấy đám con trai đang la oai oái trên thảm cỏ.


 


Khóe miệng cô nở nụ cười, đôi con ngươi trong suốt, lông mi được ánh mặt trời chiếu sáng, nốt ruồi nhạt màu dưới mắt trái kia làm cho ngũ quan tuấn tú của cô trở nên vô cùng quyến rũ.


 


Cô đang so quyền cước với đám con trai, vóc người những nam sinh này đều cao hơn cô nửa cái đầu nhưng lại bị cô áp chế, không một ai có thể làm đối thủ với cô.


 


Thế nhưng, ánh mắt của Giang Trác lại dán vào cánh tay đang bị nam sinh nắm chặt của cô.


 


Cánh tay cô trắng trẻo mảnh khảnh như vậy, lại bị bàn tay dơ bẩn của người khác nắm lấy…


 


Giang Trác cảm thấy hơi cáu kỉnh, dùng sức ném bóng rổ đi, hùng hổ đi về phía cô, thế nhưng, còn chưa tới gần, cậu đột nhiên dừng bước, không biết trong đầu lại nghĩ cái gì mà sa sầm mặt rời đi.


 


Diệp Thanh và Lục Vũ nhìn nhau, chả hiểu kiểu gì.


 


Nhìn thấy Giang Trác, Ôn Noãn vội vàng buông nam sinh đang nắm tay mình ra, nói: “Tôi có chút việc, vừa nãy dạy rồi đó, các cậu tự luyện trước nhé.”


 


Nói xong, cô sải bước đuổi theo cậu.


 


Giang Trác biết phía sau có người đuổi theo, thế nhưng lại bước đi nhanh hơn.


 


Trên hành lang, Ôn Noãn gọi cậu một tiếng: “Này, Trác ca.”


 


Giang Trác dừng bước, nhưng không ngoảnh đầu lại.


 


Ánh mặt trời chiếu xuống từ giếng trời, vừa khéo phủ lên thân hình cậu một quầng sáng.


 


Ôn Noãn đi hai ba bước lên cầu thang, lấy ra vài viên kẹo táo tàu đưa cho Giang Trác: “Lần trước cậu mời tôi ăn sô cô la, đây là táo tàu mà sư… em gái tôi gửi tới, đặc sản Nam Sơn đấy, mời cậu ăn, ngon lắm.”


 


Đưa táo tàu vào trong tay Giang Trác, cậu lại chẳng thèm nhìn, dùng sức ném vào tường.


 


Ôn Noãn không hiểu kiểu gì, nói: “Nè! Không ăn thì thôi, cậu làm gì…”


 


“Cậu là con gái sao.” Vẻ mặt Giang Trác không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại rất lạnh.


 


Ôn Noãn giật nảy mình, tưởng là bị cậu nhìn ra gì rồi, đang định bao biện thì cậu lại nắm lấy cổ áo cô, hung hăng nói: “Đừng có làm bộ giống con gái như vậy, ông đây không ăn thì làm sao, cậu sẽ khóc à?”


 


Ôn Noãn mắt chữ a mồm chữ o nhìn cậu.


 


Khuôn mặt cậu cách cô rất gần, gần như chạm vào nhau, lông mày vừa rậm vừa xếch, ánh mắt dữ tợn bất kham đem đến cảm giác áp bách.


 


Cô có thể cảm nhận được sự giận dữ ngập tràn trong đôi con ngươi đen láy của cậu.


 


“Tôi… làm sao.” Cô tỏ vẻ khó hiểu: “Đậu mợ tôi làm gì cậu hả! Mời cậu ăn kẹo cũng không được sao!”


 


“Nam không ra nam nữ không ra nữ, cậu làm tôi cảm thấy…” Ngừng một chút, cậu dùng một lực rất mạnh dậm chân, thốt ra hai chữ: “Ghê tởm.”


 


Không nhịn được muốn nhìn cô, nhìn đôi tai trắng muốt có lông tơ của cô, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô, đôi môi hồng nhuận mềm mại của cô… càng nghĩ càng cảm thấy bản thân ghê tởm.


 


Sự ghê tởm tột độ đó, thế nhưng lại khiến cậu phát điên, không kiểm soát được muốn đến gần cô, muốn… cô.


 


Ôn Hàn lúc trước, cậu còn chẳng buồn nhìn một cái.


 


Thế nhưng không biết vì sao, khoảng thời gian này, mỗi một biểu cảm tinh tế của “cậu ta”, mỗi một động tác vô tình, thậm chí là… mỗi một ánh mắt, đều khiến cho lòng cậu nổi sóng dữ dội.


 


Ghê tởm, thật sự rất ghê tởm.


 


Ôn Noãn bị cậu áp chế tứ phía, cảm thấy sắp không thở nổi, trầm giọng uy hiếp: “Giang Trác, buông tay!”


 


Giang Trác không hề buông cô ra, khuỷu tay lại còn chống trước ngực cô.


 


Ôn Noãn trợn tròn mắt, một cơn tê dại chảy từ sống lưng chầm chậm lan ra khắp cơ thể.


 


Giang Trác hoàn toàn không hề hay biết, lạnh giọng nói: “Sau này, cách tôi xa một chút.”


 


Đúng vào lúc Ôn Noãn định quật ngã cậu, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Triệu Nịnh Manh—


 


“Ôn Hàn? Hai cậu đang làm gì vậy?”


 


Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn Triệu Nịnh Manh ở cửa hành lang, rất không khách sáo nói: “Bạn gái của ông đây đến rồi, có thể chừa mặt mũi buông tay ra được không?”


 


Hai chữ “bạn gái” này khẽ đâm vào lòng Giang Trác, cậu dùng sức buông cô ra, không nói thêm chữ nào, xuống lầu rời đi.


 


Ôn Noãn bĩu môi, xoa xoa ngực mình.


 


Tự dưng dùng sức mạnh thế làm gì, đau chết mất.


 


Triệu Nịnh Manh nhìn bóng người rời đi đầy giận dữ của Giang Trác, lông mày chau lại, khó hiểu hỏi Ôn Noãn: “Ban nãy, các cậu là đang…”


 


Ôn Noãn nhặt kẹo táo tàu trên đất lên, phủi phủi bụi, đưa cho Triệu Nịnh Manh: “Không sao hết, chỉ là cãi nhau chút thôi, mời cậu ăn.”


 


Triệu Nịnh Manh nhận lấy kẹo táo tàu, bóc vỏ nhựa ra, cho vào miệng: “Chà, ngon thật.”


 


“Biết mà.” Lúc này tâm trạng Ôn Noãn mới tốt lên, cô nói: “Cả tôi còn không nỡ ăn.”


 


Thế mà cậu ta còn không biết điều ném xuống đất.


 


Triệu Nịnh Manh nhìn chằm chặp Ôn Noãn, lưỡng lự vài phút mới cẩn thận hỏi: “Hai cậu thật sự là đang… làm cái kia sao?”


 


“Cái gì?”


 


“Trong trường đang đồn cậu và Giang Trác nhìn rất xứng đôi.” Cô nàng quan sát vẻ mặt của cô, cẩn thận nói tiếp: “Có vài hủ nữ còn chèo thuyền và viết tiểu thuyết BL về các cậu.”


 


Ôn Noãn suýt bị cục kẹo làm cho nghẹn chết: “Cái gì, tôi và cậu ta, BL?!”


 


Triệu Nịnh Manh nói: “Đúng rùi, mỗi lần Giang Trác nhìn thấy cậu đều xụ mặt ra, nhìn cực kỳ giống bê đê không dám come out…”


 


“No, đừng nói nữa!” Ôn Noãn ra sức lắc đầu: “Tuyệt đối không có khả năng, vĩnh viễn không có chuyện đó!”


 


Anh trai cô mà biết cô đã tạo tiếng cong cho ảnh, nhất định sẽ không tha cho cô.


 



 


Trong phòng học, sau khi Giang Trác ngủ một giấc trưa, tâm trạng mơ hồ cuối cùng cũng khá lên.


 


Chỉ có đi ngủ mới có thể loại bỏ những cảm xúc tồi tệ.


 


Diệp Thanh vừa thấy cậu tỉnh liền vội vàng cất điện thoại đi, như thể giáo viên chủ nhiệm đang rình mò ở phía sau.


 


Giang Trác vốn chẳng để ý, có điều nhìn thấy khuôn mặt chột dạ của cậu liền hỏi: “Đang nhìn gì đấy?”


 


“Không, không có gì.”


 


“Đưa điện thoại cho tôi.”


 


Diệp Thanh hơi do dự, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cậu: “Đọc, đọc tiểu thuyết thôi mà.”


 


Giang Trác cầm lấy điện thoại, Diệp Thanh đang xem một app đọc sách tên là Tấn Giang Văn học thành, dạo này thường đọc một tiểu thuyết tên là “Hotboy trường bá đạo khẽ biết yêu”, văn án là: “Tình yêu thuần khiết đột phá mọi lề luật của đời thường, ghi lại một cách chân thực chuyện tình rung trời lở đất không để ai biết ở trường trung học Thập Tam ở Bắc Thành.


 


Nam nữ chính: Ôn Hàn (soái khí công) x Giang Trác (biệt nữu thụ)


 


(biệt nữu: kiểu cau có, khó chịu)


 


Tiếng chuông vào lớp vang lên, trong lòng Diệp Thanh vô cùng thấp thỏm, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn Giang Trác.


 


Giang Trác cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.


 


Rõ ràng sắp xù lông nhím tới nơi rồi, tại sao cậu ta còn cố gắng… đọc tiểu thuyết BL mà mình là thụ, còn đọc hết cả hai tiết!