Trong lúc đó:
TV ở nhà, đã khuya r` mà vẫn chưa thấy tôi về, nó sốt sắng đi tìm tôi, con nhỏ cứ đi đi lại lại trong nhà mà k bít làm j. R` nó càm ĐT lên và gọi ngay cho NO2 Gia Hoàng(mà xin số hồi nào cũng k bít nữa)
- Alô, GH hả, bạn có bít số ĐT của Gia Kiệt k ình đi.
- Ừ , mà có chuyện j vậy.
- K bít có chuyện j xảy ra mà chị LA đi từ sáng tơi h vẫn chưa về, mình lo quá – Nó thút thít.
- Thế đã gọi cho nó chưa?
- ĐT chị ấy đag ở đây thì sao mà gọi đc, giúp mình với.
- Ừ thôi TV cứ nghỉ đi để mình gọi giùm cho.
- Ừ cảm ơn nhá.
Sau cuộc trò chuyện vừa r` GH gọi ngay cho GK:
- Mày có bít bây h là mấy h r` k mà còn gọi cho tao hả thằng kia.
- Anh làm cái trò j mà để LA đi từ sáng đến h vẫn chưa về nhà hả?
- LA nào, tao k bít - Hắn ta còn ngái ngủ.

- No 1 á.
- À, con nhỏ đó hả, ừ tao nhớ r`, mà sao mày lại quan tâm tới nó thế.
- Úi chà, chẳng qua là TV nó gọi cho em nhờ em nên em mới hỏi anh thôi mà.
- Ồ thế hả, nhưng con đó bỏ đi thì liên quan j đến tao chứ, mày rảnh việc quá nhỉ, thôi bye mày nhá.
Nói r` hắn cúp máy cái bộp, k để cho GH nói 1 lời nào cả. Hắn trèo lên giường ngủ ngon ơ. Nhưng hắn cứ trằn trọc mái k sao có thể ngủ đc, nghĩ đến chuyện hồi chiều thì hắn mới nhớ ra và ngồi dậy:
- Thôi kệ, mình có làm j cô ta đâu chứ - Hắn nghĩ thế r` bỏ lên giường ngủ. Nhưng hắn k sao có thể ngủ đc. K hiểu j mà hắn lao ngay ra dg` tìm LA.
Anh ta chạy khắp nơi, cất tiếng gọi:
- LA ơi, cô ở đâu hả, Lệ Anh…….
Tìm mãi 1 hồi r` cũng mệt lử. Trời cẫn mưa như trút nước. Hắn ta tuyệt vọng định bỏ về thì bỗng nhiên nghe đc tiếng rên khe khẽ của tôi, anh ta ngoảnh đầu tại thì thấy tôi ngất xỉu liền chạy đến bề tôi dậy r` chạy đến bệnh viện. Sau đó gọi cho GH.
- Alo, TV à, GH nè, cô vào bệnh viện X, dg` XX đi nè, GK đã tìm thấy chị cô r` đó.
- Ừ thôi tôi đi đây.
TV chạy ngay đến bệnh viện theo lời của GH. Khi đó, tôi vãn còn phải cấp cứu trong p`, thấy 2 ng đứng đó, nó hỏi ngay:

- Sao r`, chị tôi có sao k?
- Chị cô k sao, may đc cấp cứu kịp thời – Hắn ta lạnh lùng đáp.
- Anh…anh đã làm j mà chị tôi mới ra nông nỗi này hả - Nó chỉ tay vào mặt GK.
- Cô vừa phải thôi, chính tôi là ng tìm ra và đưa chị cô đến đây đó, cô chưa cảm ơn tôi thì thôi, bây h còn trách tôi nữa sao- Hắn nói luôn 1 tràng.
- Vậy sao, tôi xin lỗi, khổ thân cho chị ấy quá, chắc hôm nay chị ấy sợ lắm.
- Sợ hả, cô ta thì biết sợ cái j chứ?- Hắn ta ngạc nhiên.
- Tại anh k bít đó thôi, chứ chị ấy sợ mưa và sấm sét lắm.
- Why?- Hắn ta hỏi.
- Tại bố mẹ chị ấy chết cũng vào lúc xế chiều, trời mưa và sấm như thế. 10 năm nay, mỗi khi có sấm hay mưa thì những hình ảnh đó cứ ám ảnh chị mãi, vì họ chết trc’ mặt chị ấy mà. – TV giải thích.
- Thật vậy sao – hắn ta ngạc nhiên, đơn giản thôi ví anh ta đâu có biết chuyện đó.
- Vậy là tôi đã phạm 1 sai lầm lớn r` - Vừa nói hắn ta vừa nói hắn ta vừa đập tay vào tường.
Vừa lúc đó, bác sĩ từ trong p` cấp cứu đi ra.
- Cô ấy k sao chứ - Hắn ta chạy lại hỏi ngay.
- K sao, đã qua cơn nguy hiểm, đag dần bình phục lại, các ng cứ cố gắng chăm sóc cho cô ấy là OK – Bác sĩ nói.
Xong bọn họ liền chạy ngay vào p` và chăm sóc cho tôi, r` hắn và GH về nhà còn TV thì ở lại với tôi.