Hôm nay thức dậy tôi đã thấy có 1 cái gì đó rất kì lạ. Mới sáng sớm mọi người đã có mặt đông đủ ở nhà tôi.
- Tại sao mọi người lại có mặt ở đây sớm thế này. – Tôi thắc mắc.
- Ukm có gì đâu, chị mời họ đến đó. – Tiếng chị tôi.
- À, ra thế, mà chị mời họ đến đây làm gì?
- Cái đó là chuyện của chị, mà hôm nay em đừng ở nhà, ra ngoài chơi đi.
- Ra ngoài chơi? Tại sao?
- Thì mấy bữa nay em mệt rồi, chị muốn em nghĩ ngơi cho khỏe ấy mà.
- Thôi được, ra ngoài thì ra ngoài.
- Mà chị cho em chọn 1 người để đi chung cho vui đó.
- 1 người sao? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ, chọn nhanh đi không là chị đổi ý cho em đi 1 mình bây giờ.

Tôi đưa ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn mọi người 1 lượt, rồi dừng ánh mắt ấy tại chỗ anh Huỳnh Anh. Rồi liếc sang chỗ chị thấy chị tôi có vẻ buồn nên tôi đổi ý
- Tường Vi, em sẽ đi với tường Vi. Gia Hoàng ơi cho tôi mượn Tường Vi 1 ngày nhá. – Tôi nháy mắt.
- Ừ ượn đó. – Đỏ mặt, gãi đầu.
Rồi tôi kéo tay Tường Vi ra ngoài.
- Mọi người hôm nay sao vậy, tại sao lại cố ý đuổi chị ra ngoài. – Tôi hỏi bắng ánh mắt sát thủ.
- Em không biết. – Nó mỉm cười.
- Thôi, mặc kệ, mình đi thôi.
Thế là chúng tôi đón taxi đi. 2 chị em đến siêu thị Bic C để Shopping. 2 chúng tôi lang thang khắp các quầy bán hàng. Mua đc bao nhiêu là đồ đẹp. Ăn được bao nhiêu là đồ ngon. Rồi 2 chị em tôi đến khu vui chơi. Sự xuất hiện của 2 chị em chúng tôi khiến bao chàng trai phải xiêu lòng. Chúng tôi đi đến đâu là cả tá người vây lại.(2 hotgirl mà lị). Chúng tôi chơi những trò chơi sở trường của mình. Tôi chọn trò nhảy Audition bằng chân còn nhóc Tường Vi chọn trò bắn súng. Mấy trò này hồi ở dưới quê chúng tôi chơi rất nhiều và cũng là quán quân vì không 1 ai có thể lại 2 chị em chúng tôi, còn ở đây thì không biết. Tôi đặt bàn chân trắng nõn lên những phím nhảy trước sự ngạc nhiên của bao người. Rồi tôi chọn độ khó nhất, chọn bài hát, sàn rồi bắt đầu.
Are you Ready…. Three…Two…One…Start… bàn chân tôi lướt nhẹ trêm những phím. Rồi Perfect liên tục, thi thoảng có vài cái Great. Tuyệt đối không có cái Cool, Bad hay Miss 1 cái nào. Rồi 1 cú finish thật tuyệt. Kết thúc, tôi xếp loại A. Mọi người vỗ tay ầm ầm.
- Chà cô gái kia xinh nhỉ?
- Ừ, cô ta nhảy đỉnh gê.
- Chắc không ai lại cô ta đâu nhỉ.
………Và nhiều câu nói tương tự như thế vang lên.
Bên kia Tường Vi cũng không kém, nó cầm khẩu súng thật chắc trong tay, nhằm vào những con quái vật, và…Đùng, chuẩn 100% nó đã thắng. 2 chúng tôi vinh quang trong tràng pháo tay của mọi người. Nhưng cũng đã muộn, chúng tôi về.
Trên đường về.
- Hôm nay vui quá chị nhỉ. – Nó bảo.
- Ừ, bọn trên này còn gà hơn ở dưới quê mình nữa chứ. – Tôi bảo
- Hahaha chúng tôi cười vang cả xe.

Về đến nhà, thấy căn nhà tối thui tôi ngạc nhiên, chị có Tường Vi nó là vẫn bình thường.
- Cái quái gì đang xảy ra vậy. – Tôi nói
- Em không biết, thôi mình vào nhà đi.
Rồi 2 chúng tôi vào nhà. Mở cửa ra, vừa đặt chân xuống nền nhà thì điện bật lên, rồi….
- Bùm bùm bùm. – Tiếng bong bóng nổ.
- Happy Birthday. – Mọi người hét lên làm tôi giật mình.
- Chúng mừng sinh nhật em. – Anh Huỳnh Anh nói.
- Sao cơ, sinh nhật em á. – Đôi mắt tôi long lanh, rồi những hạt nước mắt đầu tiên rơi xuống.
Cũng đúng thôi, tôi đã quên mất ngày sinh nhật của mình. Kể từ ngày bố mẹ tôi mất đi tôi không được tổ chức 1 buổi sinh nhật nào cả.
- Sao thế, ngày vui như hôm nay sao cô lại khóc.
- Cảm ơn, mọi người. – Tôi lí nhí.
Mọi người đưa tôi vào bàn ăn, trên vàn toàn những món tôi thích. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mọi người lại đuổi tôi ra ngoài. Chúng tôi quây quần bên nhau. Chúng tôi đùa giỡn. Cả 1 cái bánh kem thật ngon mà chẳng ăn đc 1 miếng nào, tất cả đều bị chúng tôi cho thành 1 bãi chiến trường. Mặt đứa nào đứa đấy trắng phếu. Chúng tôi thi nhau hét rồi cười. Rồi cũng tàn tiệc, Chúng tôi dọn dẹp bãi chiến trường. Rồi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Họ đưa tôi vào 1 căn phòng mà trước giờ tôi không hề biết đến sự tồn tại của nó. Họ đã trang trí thật đẹp, ở đây những món quà to nỏ đủ loại đang chờ tôi đến. Tôi bóc quà, từ những món quà to nhất. Bao nhiêu là đồ đẹp những thứ tôi thích trước mắt, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc trước mắt. Rồi mọi người lại dọn dẹp còn tôi đc miễn phần đó. Tôi leo lên sân thượng hít thở. Có thể đây là sẽ lần sinh nhật vui nhất. Tôi lại khóc, nước mắt của sự hạnh phúc. Rồi 1 vòng tay êm ấm ôm lấy tôi. Đó là vòng tay của Gia Kiệt.

- Anh làm cái gì vậy. – Tôi gạt tay ra.
- Sao thế, em lại lạnh nhạt với anh rồi gia sư à.- Anh ta lại siết tay lại chàng chặt hơn
- Tôi chẳng lạnh nhạt với ai cả, anh bỏ tay ra đi. – Tôi quát.
Nhưng anh ta không chịu nghe. Tôi không còn cách nào khác và….
Bốp..
- Sao gia sư lại đánh anh. – Anh ta nói.
- Tôi đã nói rồi mà, ai bảo anh không chịu bỏ tay ra. – Tôi giận bỏ về phòng.
Rồi mọi người cũng lần lượt bỏ về hết. Hôm nay chị Lệ Thư sẽ ngủ vơi Tường Vi, tôi ngủ 1 mình. Nằm trên giường. tôi trằn trọc. Tại sao mình lại đánh anh ấy chứ, mình làm thế có quá đáng lắm không. Tôi nghĩ thế. Nhìn quanh phòng tôi thấy có 2 cái túi nhỏ màu hồng. Mở ra thì mỗi cái tui có 1 cái hộp nhỏ. 1 cái là của anh Huỳnh Anh, cái còn lại là của Gia Kiệt. Rồi tôi mở ra, không hiểu sao nó lại ở đây, mà không nằm trong đống quà khi nãy. Thật ngạc nhiên trong 2 chiếc hộp đó là 2 chiếc nhẫn kim cương. Nhìn cái nào cũng đẹp hết. Tôi nhìn kĩ lại thì trong mỗi cái hộp còn có 1 mẩu giấy nhỏ. Của Huỳnh Anh “ Xin hãy nhận tấm lòng của anh” Của Gia Kiệt “ Hãy hiểu tình cảm của tôi dành cho em là vĩnh cửu” Hôm nay quả là 1 ngày đặc biệt. Tôi vừa có được 1 bữa tiệc sinh nhật vui vẻ vừa có được 2 lời tỏ tình của 2 chàng trai mà tôi mến.
Ngắm nhìn 2 chiếc nhẫn 1 cách âu yếm, tôi biết mình chỉ được chọn 1. Nhưng không hiểu sao tôi lại bối rối như thế. Quả thực tôi rất muốn cả 2 cái (tham lam quá). Nhưng tôi lại nghĩ đến chị Lệ Thư, người chị của tôi, bay giờ tôi mới nhận ra thế nào là tình yêu. Và tôi chũng biết chị tôi thích anh Huỳnh Anh. Nhưng tôi không biết làm sao cả, đành ghi vào mỗi tò giấy đó 5 tiếng “ Cho em thời gian nhé” Rồi bỏ vào 2 cái hộp đó nhưng nhẫn thì tôi vẫn giữ (tham chưa kìa).
Sáng hôm sau, tôi hẹn 2 người ra mà không cho chị Lệ Thư biết, đưa 2 người 2 cái hộp, rồi về. 2 người họ ngỡ ngàng lắm, vì cả 2 đều tỏ tình với tôi mà.