Hành trình đi Luân Đôn rất dài, trước kia ngồi máy bay, Dương Vi chưa từng ngồi khoang phổ thông, lần đầu tiên cô ngồi máy bay, chính là đi theo bên người Triệu Dương Lan ngồi khoang doanh nhân. Trong trí nhớ của cô khoang doanh nhân luôn luôn rất an tĩnh, đủ để có một vị trí nằm xuống khiến người ta thoải mái, mà vị trí khoang phổ thông đối với cô mà nói nhỏ hẹp có chút khó chịu, người với người đều chen chúc ở bên nhau, độ ấm trong không khí vô hình tăng lên , khiến người ta cảm thấy phiền muộn một cách khó chịu.
 
Cũng may ngồi bên cạnh cô là một Tô Giản sạch sẽ thoải mái, thân hình hai người đều không tính là mập mạp, chỗ ngồi có vẻ rộng lớn hơn không ít. Tô giản là người thích nói chuyện, đối với điện ảnh cậu ta thập phần hiểu biết, thời điểm xem phim cùng Dương Vi, cậu ta rất nghiêm túc phân tích cốt truyện cùng hình ảnh cho Dương Vi.
 
“Chị xem cái hình ảnh này, anh ta dùng một viễn cảnh để quan sát thành phố, chị biết vì sao phải quay chụp như vậy không?”
 
“Không biết.” Dương Vi lắc đầu, đối với mấy thứ này cô không quá hiểu biết, trong tức khắc Tô Giản như tìm được một đối tượng để nói hết, cao hứng nói: “Đây là một đoạn nhạc dạo mà đạo diễn lựa chọn. Một câu chuyện xưa phát sinh ở địa phương gì, mang phong cách gì, và màu sắc của câu chuyện xưa này là gì, đều được thể hiện trên hình ảnh này. Chị nhìn hình ảnh này xem, tuy rằng bên trong cái gì cũng không có, không có tình tiết gì, nhưng chị sẽ nhanh chóng hiểu, ồ, câu chuyện này là cái dạng này……”
 
Tô Giản nói về điện ảnh , cứ thao thao bất tuyệt. Dương Vi lẳng lặng nghe, nghe cậu ta nói kết cấu, nghe cậu ta nói về sắc điệu, nghe cậu ta nói về trình tự trong cốt truyện ……
 
Bộ phim kéo dài 2 tiếng đồng hồ, cậu ta nói mất bốn tiếng, đổi thành người khác đã sớm cảm thấy phiền, nhưng mà Dương Vi lại rất nghiêm túc lắng nghe, không có nửa điểm không kiên nhẫn.
Thậm chí cô gãi đúng chỗ ngứa gọi cho cậu ta một ly nước, lặng yên không một tiếng động đặt trong tầm tay cậu ta, thời điểm cậu ta khát nước có thể tiện tay bưng lên uống một ngụm, sau đó có thể tiếp tục nói chuyện.
 
Chờ tới gần thời gian ăn cơm, cậu ta được tiếp viên nhắc nhở, lúc này mới phản ứng lại.
 
“Ồ,  đến thời gian ăn cơm.”
 
Tô Giản phục hồi tinh thần, sau đó cậu ta giương mắt, mỉm cười nhìn cô tiếp viên, nhíu mày.
 
Cô tiếp viên thấy cậu ta không nói lời nào, duỗi tay đưa thực đơn lên phía trước cho Tô Giản, lặp lại lần nữa: “here is today “s menu, what would you like to have”
 
Tô giản nhìn menu nhíu mày không nói gì, Dương Vi ở một bên nhìn, đại khái hiểu được.
 
Người này tiếng Anh không tốt.
 
Vì thế cô trở thành phiên dịch viên, nói với cậu ta: “Cậu ăn mì không? Đây là mì, đây là khoai tây nghiền, cái này……”
 
Tô Giản ngẩn người, một lát sau, trên mặt cậu ta chậm rãi hiện ra một ý cười, cậu ta cúi đầu, ho nhẹ nói: “Ừ, ăn, đều ăn. Nếu không chị chọn đi, chị ăn cái gì em ăn cái đó.”
 
Dương Vi gật đầu, cô gọi món theo sở thích của mình, sau đó cũng trực tiếp giúp Tô Giản gọi một phần.
 
Thời điểm hai người đang ăn cơm, Dương Vi có chút kỳ quái nói: “Cậu đi một mình?”
 
“Vâng.” Tô Giản lại bắt đầu tìm kiếm bộ phim trên màn hình trước mặt, mồm miệng không rõ nói, “Em tới du lịch.”
 
Dương Vi 囧 囧, cái trình độ tiếng Anh này, không biết nên nói như thế nào. Chỉ có thể nói rằng người dân trong nước giàu có, thị thực lấy cũng rất dễ dàng.
 
Tô Giản thấy Dương Vi không nói lời nào, đột nhiên nhớ tới: “Chị cũng đi một mình?”
 
“Ừm.”
 
“Đi làm gì đó?” Tô Giản mới vừa hỏi xong, lập tức nói, “ ồ, em đoán một chút, khẳng định là chị tới bàn chuyện làm ăn!”
 
“Nói như thế nào?” Dương Vi nhướng mày, Tô Giản chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt hồn nhiên nói, “Chị nhìn qua đặc biệt nghiêm túc, vừa nhìn liền thấy giống như một người phụ nữ tinh anh. Du lịch không nghiêm túc như vậy.”
 
Lời này khiến Dương Vi bật cười, cô lắc đầu nói: “Không, tôi tới du lịch.”
 
“Chị tính toán đi đâu vậy ?”
 
“Còn chưa nghĩ ra.”
 
Lời này khiến Tô Giản sáng mắt, cậu ta móc từ chiếc túi bên cạnh ra một quyển sổ nhỏ, bên trong quyển sổ nhỏ dùng những nét bút màu sắc rực rỡ vẽ hết chỗ này đến chỗ khác, khả năng hội họa của cậu ta rất tốt, bên cạnh bức tranh có đánh dấu địa danh, cậu ta nhìn Dương Vi, sáng mắt lên nói: “Đây là con đường du lịch của tôi, chị có muốn đi cùng nhau hay không? Chị một người phụ nữ đi du lịch không an toàn! Em có thể bảo vệ chị ! Chúng ta cùng nhau ăn gì đó, có thể tiết kiệm một chút tiền ! Nếu chị không ngại, chúng ta có thể thuê một phòng, em ngủ ở sô pha hoặc ngủ dưới đất, đến lúc đó tiền phòng em ra 2/5, chị ra 3/5. Đương nhiên nếu chị để ý thì……”
 
Cậu ta nhanh chóng liệt kê ra một kế hoạch đi du lịch, sau đó nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ chính mình: “Chị yên tâm , nhà em ở Nam thành, ba mẹ đều là giáo sư, xuất thân trong sạch, chứng minh thư của em có thể để ở chỗ chị, chị không cần lo lắng em là kẻ lừa đảo. Cũng không cần lo lắng em có mưu đồ gây rối với chị……”
 

 
Dương Vi nghe cậu ta ríu rít, cô có chút dở khóc dở cười. Kỳ thật cô hiểu, chủ yếu Tô Giản muốn tiết kiệm tiền tìm một phiên dịch miễn phí.
 
Cô cười không nói lời nào, Tô Giản vẫn luôn tự đẩy mạnh tiêu thụ: “Tuyến đường của em thật sự rõ ràng, đến lúc đó em có thể làm hướng dẫn du lịch cho chị. Địa phương nào có đồ ăn ngon, cảnh đẹp, vui vẻ, em đều biết……”
 
Dương Vi dở khóc dở cười nghe cậu ta nói chuyện, sau một hồi, rốt cuộc cô chịu đựng không được, nâng tay lên nói: “Dừng.”
 
“Chị đáp ứng rồi?”
 
“Trước cứ như vậy đi.” Dương Vi thuận miệng nói, “Dù sao trạm thứ nhất của chúng ta là Luân Đôn, trước tiên chúng ta cứ chơi ở Luân Đôn , nếu còn muốn tiếp tục, chúng ta lại quyết định sau, OK”
 
Được kết quả này, Tô Giản cũng coi như vừa lòng. Cậu ta bắt đầu nói cho Dương Vi nghe kế hoạch du lịch , cậu ta nói cậu là đạo diễn, Châu Âu là thiên đường của nghệ thuật nhân văn, cho nên cậu muốn đến tìm cảm giác.
 
“Cậu đã từng quay bộ phim nào chưa?”
 
“Chưa từng quay.”
 
Tô Giản quyết đoán trả lời: “Chỉ quay một ít video ngắn.”
 
Dương Vi ngẩn người, Tô Giản cúi đầu, vuốt ve cuốn sách của mình, trong mắt mang theo sự nhu hòa: “Tuy nhiên không có việc gì, em mới 25 tuổi, cuộc sống của em còn có rất dài, hiện tại em viết kịch bản trước, quay video ngắn, lần này em trở về, muốn đi quay một bộ phim ngắn, sau đó em sẽ nhận giải thưởng, tiếp theo em sẽ đi tìm người đầu tư……”
 
Cậu ta lên kế hoạch rất khá, Dương Vi lẳng lặng nghe.
 
Kỳ thật cô không lớn hơn cậu ta quá nhiều tuổi, nhưng thời điểm nghe cậu ta nói chuyện, cô mới phát hiện, nội tâm cô thật sự già nua quá nhiều so với thanh niên này. Cậu ta nhiệt tình và có nhận thức như vậy, chỉ có ở thời điểm trung học cô mới được trải nghiệm qua. Khi đó vì thi đại học, vì tương lai, một đám người bọn họ dốc toàn lực ứng phó.
 
Cô thích nghe Tô Giản nói chuyện, người này nói chuyện khiến cô có một loại ảo tưởng về cuộc sống khác hoàn toàn cuộc sống trong quá khứ .
 
Đây là người đầu tiên cô quen sau khi rời khỏi Nam thành, cái danh “thứ nhất” này dường như phảng phất mang theo ý nghĩa kỳ lạ nào đó.
 
Vì thế cô lẳng lặng nghe cậu ta nói chuyện, ở trên máy bay không biết thời gian thực, họ xuyên qua vùng đất ở Trung Đông, thấy ánh đèn trên mặt đất, trong tiếng nói vụn vặt của cậu thanh niên, cô chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng ngã vào đầu vai cậu.
 
Chỉ một động tác rất nhỏ như vậy, đối với thanh niên kia mà nói, lại giống như một cái chốt mở, cậu ta đột nhiên dừng tất cả lời nói, toàn bộ máy bay đều yên tĩnh, dường như mọi người đều đang ngủ, chỉ có động cơ máy bay hơi hơi chấn động, còn có ánh trăng mềm mại bên ngoài.
 
Trong tay Tô Giản nắm cuốn sổ màu sắc rực rỡ của mình, cảm thụ được độ ấm trên đầu vai, ngơ ngác nhìn phía trước, cậu cảm giác nhịp tim của mình đột nhiên bị phóng đại một cách vô hạn, toàn bộ người trong cabin, dường như đều có thể nghe thấy tiếng tim cậu đang đập.
Cậu ngơ ngác nhìn về phía trước, rất lâu sau, cậu mới có dũng khí, chậm rãi quay đầu lại, nhìn người phụ nữ ở đầu vai của mình.
 
Sau khi ngủ say , khuôn mặt xinh đẹp của cô rốt cuộc cũng lộ ra một vài nét trẻ con, hoàn toàn nhìn không ra tuổi tác. Tô Giản lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô hồi lâu, đột nhiên cười rộ lên.
 
Rồi sau đó cậu quay đầu lại, nhấp môi, cúi đầu rút ra một chiếc bút chì, nhanh chóng phác hoạ bộ dáng phiên bản Q của Dương Vi trên giấy. Cô sóng vai ngồi cùng phiên bản Q của Tô Giản, sau đó đem đầu nhẹ nhàng hạ đầu lên đầu vai cậu, nước miếng nhỏ giọt xuống dưới.
 
Cậu nhẹ nhàng vẽ những mẩu truyện tranh nhỏ, rồi sau đó cũng chịu đựng không nổi, chậm rãi ngủ.
 
Khi ánh nắng mặt trời đầu tiên rơi vào trong mắt Dương Vi, cô mở mắt ra, thấy chân trời có một vòng cung sáng, giống như vòng cung của rìa trái đất, như thể vũ trụ đang quan sát địa cầu.
 
Dương Vi ngủ có chút mê mang, cô lẳng lặng nhìn vào vòng ánh sáng kia, sau đó nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cảm thán kinh ngạc rất nhỏ: “Thật xinh đẹp.”
 
Dương Vi quay đầu lại, lúc này cô mới phát hiện, cô dựa trên người Tô Giản.
Ánh mắt của cô đối diện Tô Giản, trong nháy mắt, hai người hơi sửng sốt, Dương Vi nói không nên lời đó là cảm giác gì, có vài phần xấu hổ như vậy, nhưng là…… Cũng không cảm thấy thập phần chán ghét. Dường như Tô Giản nhận thấy được loại xấu hổ này, cậu cười rộ lên, mở quyển sổ của mình, thuận miệng nói: “Chị xem, bộ dáng khi chị ngủ!”
 
Dương Vi nhìn hình ảnh chảy nư,ớc miếng , nhất thời dở khóc dở cười, cô nhìn Tô Giản, bất đắc dĩ nói: “Cậu…… cậu, đây là thế nào?”
 
“Em thế nào?” Tô Giản nhướng mày, hỏi lại cô, “Không phải hình tượng này rất đáng yêu sao?”
 
Dương Vi mỉm cười không nói chuyện, trong nháy mắt, đột nhiên cô tràn ngập chờ mong đối với hành trình này.
 

 
Hai người xuống máy bay, Dương Vi tìm WiFi của sân bay, rất nhiều thông báo nhảy ra, đầu tiên chính là tin tức về tai nạn trên không. Dương Vi thấy số chuyến bay thì ngẩn người, Tô Giản đứng bên cạnh nói: “Mẹ kiếp, may mà chúng ta không đi nước Mỹ.”
 
 
Nói xong, Tô Giản nhìn thoáng qua di động của Dương Vi, sau đó nói: “Có phải chị không định đi Anh quốc hay không? Cuộc gọi quốc tế đường dài rất đắt! Chị có muốn em cho mượn điện thoại hay không? Chị như thế nào mà cái gì cũng chưa chuẩn bị đã rồi? Tới tới, chờ một chút em dẫn chị đi mua sim điện thoại , trước tiên chị cứ lấy di động của em gọi về nhà báo bình an đi.”
 
“Không cần.” Dương Vi hít sâu một hơi, “Tôi đi gọi một cuộc điện thoại.”
 
Nói xong, cô đi sang bên cạnh, gọi điện thoại cho Cố Lam , Cố Lam nhanh chóng tiếp điện thoại, cả người cô ấy có chút cuống cuồng : “Dương Vi may mà cậu không lên chuyến bay kia! cậu biết chiếc máy bay kia gặp rủi ro chưa? Dương Vi cậu đúng là con của ông trời !”
 
“Đừng lo lắng,” Dương Vi cười nhẹ, “Quốc tế đường dài rất tốn kém. Tớ chỉ điện báo bình an thôi, cậu đừng lo lắng , tớ đến Luân Đôn.”
 
“Ừ ừ, tới là tốt rồi.”
 
“Tống Triết……” Dương Vi chần chờ một lát, mới mở miệng nói, “Có khỏe không?”
 
“Tối hôm qua nghe nói cậu xảy ra chuyện liền hỏng mất.” Cố Lam nói khiến trái tim Dương Vi như bị nắm một chút, sau đó Cố Lam nói tiếp “Nghe Hạ Pi Pi nói, hiện tại Giang Hoài An vẫn đang tâm sự với anh ta. Hình như anh ta nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ thế nào, đều không có việc gì. Tuy nhiên Dương Vi , đều đã đi ra ngoài, cũng đừng treo cổ trên người anh ta.”
 
Dương Vi không nói chuyện, sau một lúc lâu , cô ôn hòa nói: “Cậu nói đúng. Có lẽ tớ sẽ ở bên ngoài chơi một đoạn thời gian, di động tớ không cần, có việc tớ sẽ gửi email.”
 
“Được.”
 
Cùng Cố Lam trò chuyện xong, Dương Vi xoay người lại, liền thấy Tô Giản đứng trong đám người chờ cô.
 
Vóc dáng cậu mảnh khảnh, nhưng lại rất cao, trong hoàn cảnh xung quanh đều là người nước ngoài, cũng không có vẻ gầy yếu một chút nào. Dương Vi đi đến bên người cậu , Tô Giản giúp cô kéo vali hành lý: “Đi đi đi, tìm chỗ ngủ một giấc, sau đó chúng ta đi mua sim di động .”
 
Dương Vi gật đầu, cô nhìn vào điện thoại di động trước mặt Tô Giản một lát, hít sâu một hơi, tắt máy hoàn toàn .
 
Tô Giản ngẩn người, một lúc lâu sau, cậu thật cẩn thận dò hỏi: “Có phải pin quá quý hay không?”
 
Dương Vi tức khắc cười ra tiếng.
 
“Tô Giản, tôi phát hiện,” cô cười không ngừng, “Tư duy của cậu luôn ngoài dự kiến của tôi.”
 
“Vậy tắt máy làm gì a?”
 
“Tôi sợ mở máy,” Dương Vi bình tĩnh lên tiếng, “Sẽ có những thứ không thể dứt bỏ được.”
 
Lời này Tô Giản nghe hiểu, cậu thở dài: “Đều là người có chuyện xưa .”
 
 
Hai người thương lượng trong chốc lát, cuối cùng quyết định dừng chân tại nơi mà Dương Vi quen biết, cô thuê phòng của một bà lão cô có quen trước kia, Dương Vi liên hệ với chủ nhà, bỏ trống cho Tô Giản một căn phòng . sau khi hai người tới nơi, từng người đi nghỉ ngơi.
 
 
Dương Vi một giấc ngủ đến trời đất tối tăm, chính cô cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, thời điểm tỉnh lại là do Tô Giản gõ cửa, cô mở cửa ra, thấy đôi mắt Tô Giản rõ ràng lngủ chưa đã mắt: “Ngủ đủ chưa? Ngủ đủ rồi chúng ta đi ăn cơm đi, có một nhà hàng rất xinh đẹp, em đã đặt chỗ, hiện tại đi ăn cơm tối vừa vặn thích hợp, em dẫn chị đi!”
 
Dương Vi gật đầu, nói chờ một lát , cô đóng cửa lại, mười phút sau, cô đã trang điểm xong, cô mặc chiếc váy liền thân, đi một đôi giày cao gót, bên ngoài khoác áo gió xuất hiện ở trước mặt Tô Giản.
 
Tô giản trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau, cậu không khỏi tán thưởng: “Chị thật sự đã cho em thấy hiệu suất tối cao của phụ nữ.”
 
Tô Giản dẫn cô đến nhà hàng Duck&Waffle, nhà hàng này có giá cả vừa phải, phong cảnh xinh đẹp, cửa kính được kết hợp để quan sát cảnh sắc thành phố, có thể vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

 
Thời điểm hai người đến là hoàng hôn, có thể thấy ánh nắng chiều ở cuối chân trời, trong nhà hàng rất náo nhiệt, Dương Vi và Tô Giản ngồi xuống vị trí của mình, Tô Giản ho nhẹ một tiếng nói: “Chị cứ tùy tiện gọi, lần này em mời.”
 
Dương Vi bị bộ dáng cậu ra vẻ dũng cảm nhưng vẫn chột dạ như cũ chọc cười, nhưng suy xét đến trình độ tiếng Anh của cậu, cô vẫn phụ trách gọi món. Chờ sau khi gọi món xong, hai người trò chuyện, Dương Vi không khỏi nói: “Cậu học đại học ở đâu?”
 
“À……” Tô Giản có chút chần chờ, “Liền…… Tùy tiện học.”
 
“Tiểu Giản,” Dương Vi thở dài, “Người trẻ tuổi, vẫn phải tiến về phía trước thật tốt, cậu làm nghệ thuật, học tiếng Anh là rất hữu dụng.”
 
Tô Giản nghẹn đỏ mặt, một lát sau, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Chị nói đúng, nếu không, chị dạy em đi?”
 
“Hả?”
 
Dương Vi có chút kinh ngạc: “Cái gì?”
 
“Chị dạy tiếng Anh cho em……”
 
Dương Vi trầm mặc một lát, sau đó cô vẫn lựa chọn, thở dài, gật đầu.
 
Giáo dục một người trẻ tuổi tiến về phía trước, đạo nghĩa không thể chối từ.
 
Hai người ở Luân Đôn ba ngày, Tô Giản là người có tinh lực tràn đầy. Cậu đối với Luân Đôn dường như phi thường quen thuộc, đưa cô đi khắp đầu đường hẻm nhỏ. Cậu thích ăn, cũng thích chụp ảnh, thời gian hai người ở cạnh nhau, trong trí nhớ Dương Vi vẫn luôn ăn, chụp ảnh, ăn.
 
Cho thiên nga ăn, trêu chọc sóc nhỏ, mỗi ngày trôi qua, mệt đến mức không có sức lực suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
 
Cô bắt đầu buông lỏng cảnh giác đối với người này, vì thế dưới sự xúi giục của Tô Giản , cô tiếp tục xin visa, khi hai người ngồi ở công viên, Dương Vi nhìn cậu trêu chọc sóc nhỏ, sau khi trêu xong, cậu chạy về trước mặt Dương Vi, ngồi xổm phía trước cô, ngửa đầu, cười tủm tỉm nói: “Chị , ngày mai chúng ta đi nước Pháp đi.”
 
“Không đi Cambridge?”
 
Dương Vi có chút kinh ngạc, Tô Giản lắc đầu nói: “Cambridge chúng ta đi cuối cùng, chúng ta đi Pháp trước, sau đó đi hết một đường, lại quay trở về và rời đi.”
 
“Đấy không phải khiến lộ trình vòng xa hơn sao?”
 
Dương Vi có chút kỳ quái, Tô Giản chống cằm: “Cambridge có một món quà, em muốn tặng chị ở Cambridge. Cho nên, chúng ta đi nước Pháp trước đi!”
 
Cậu nói như vậy, Dương Vi cũng không hề kiên trì, cô cười nói: “Tùy cậu.”
 
“Dương Vi,” Tô Giản nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần dịu dàng, miệng lưỡi lại cực kỳ khoa trương nói, “Chị đúng là người dịu dàng nhất , đối xử với em tốt nhất mà em từng gặp,!”
 
Thời điểm Dương Vi và Tô Giản lên kế hoạch cho chuyến du lịch Châu Âu, Tống Triết cũng xuất viện.
 
Giang Hoài An và Võ Ấp tới đón anh, Võ Ấp la hét ầm ĩ muốn đi ăn cơm, Tống Triết lắc đầu nói: “Thôi, đi nhà tôi đi.”
 
Giang Hoài An và Võ Ấp cho rằng nhà mà anh nói là ngôi biệt thự kia, ai biết anh lại dẫn bọn họ tới ngôi nhà đối diện nhà Dương Vi. Khi anh đi vào thang máy, đứng trước mặt thang máy, nhìn cửa nhà Dương Vi, chần chờ một lát , anh mới thu hồi tinh thần, mang theo Giang Hoài An và Võ Ấp vào nhà của anh.
 
Anh tiếp đón Giang Hoài An và Võ Ấp ngồi xuống, Võ Ấp đánh giá căn phòng sạch sẽ trống trải này một chút, có chút kỳ quái nói: “Cậu bảo chúng tôi tới nhà cậu ăn cái gì? Uống gió Tây Bắc ?”
 
“Tôi làm cho các cậu.”
 
 
Tống Triết cởi áo khoác âu phục, đi phòng bếp mặc tạp dề, Võ Ấp nghe được lời này, sợ tới mức lảo đảo một cái, anh hoảng sợ nhìn chằm chằm Tống Triết, thấy đối phương quen cửa quen nẻo mặc tạp dề, nói với bọn họ: “Các cậu ngồi đợi một lát.”
 
Càng làm cho Võ Ấp hoảng sợ chính là, tiếp theo anh liền nhìn thấy Giang Hoài An cũng giải cởi áo khoác âu phục, nói một câu: “Tôi đi giúp cậu ấy.”
 
Đây là làm sao vậy?!
 
Mọi người làm sao vậy?!
 
Vì sao, anh em của anh, nguyên một đám, đều biến thành chuyên gia phòng bếp?!
 
Võ Ấp sợ hãi, anh ngồi trên sô pha, rất lâu sau, anh đứng lên, tự cấp tự túc, rót cho mình một ly trà.
 
Tống Triết ở trong phòng bếp quen cửa quen nẻo lấy đồ ăn từ tủ lạnh, Giang Hoài An lấy tạp dề đến phía sau anh, có chút kỳ quái nói: “Tại sao lại có hai tạp dề?”

 
“Có đôi khi Dương Vi sẽ đến hỗ trợ.”
 
Thanh âm Tống Triết lạnh nhạt, nhất thời Giang Hoài An không dám hỏi lại.
Tống Triết giương mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: “Tới hỗ trợ?”
 
“Ừ.”
 
Giang Hoài An cúi đầu, lấy đồ ăn từ trong tay anh, thuần thục rửa sạch nói: “Tìm được Dương Vi sao?”
 
“Không.”
 
Tống Triết cúi đầu, cũng không nghe ra cảm xúc gì: “Di động tắt máy, tất cả các thiết bị thông tin liên lạc cũng không có động tĩnh, tôi đi hỏi Cố Lam, cô ấy chỉ nói với tôi người không có việc gì, bảo tôi đừng tìm.”
 
“Sau đó?”
 
Tống Triết cúi đầu, chậm rãi nói: “Tôi cũng không nhất định phải tìm được cô ấy, muốn biết cô ấy thế nào.”
 
 
Anh nói, trong thanh âm mang theo vài phần ấm ách: “Chỉ là, sống hay chết, tốt hay xấu, ở bên ngoài có bị người ta bắt nạt hay không, sống có ổn không, dù sao tôi cũng phải…… Dù sao cũng phải biết một chút.”
 
“Kỳ thật, chuyện khác tôi đều không cầu.” Anh thái rau, trong thanh âm tràn đầy mỏi mệt, “Tôi chỉ hy vọng cô ấy sống thật tốt. Chỉ cần biết rằng cô sống tốt, vậy là đủ rồi.”
 
Giang Hoài An không nói chuyện, rất lâu sau, anh mới nói: “Nếu cô ấy sống không tốt ?”
 
 
Tống Triết trầm mặc, anh thái rau, thấp giọng nói: “Tôi như thế nào sẽ đứng nhìn cô ấy sống không tốt? Cô ấy sống không tốt, ai bắt nạt cô ấy tôi sẽ giúp cô ấy đánh lại, ai mắng cô ấy tôi sẽ giúp cô ấy mắng kẻ đó, cô ấy thiếu tiền thì tôi đưa tiền, thiếu sự nghiệp thì cho sự nghiệp, chỉ cần tôi có thể làm, tôi đều sẽ làm.”
 
“Cô ấy không ở bên tôi,
 
...cũng không sao.”
 
Tống Triết cúi đầu, phảng phất như một ông lão, chậm rãi lên tiếng: “Con người sống phải có phương hướng, tôi không biết tương lai tôi có thể thay đổi ý nghĩ của tôi hay không, nhưng hiện tại, cô ấy chính là phương hướng của tôi.”
 
“A Triết……” Giang Hoài An thở dài ra tiếng, “Một người sẽ yêu một người ngay cả khi không có họ ở đây.”
Bàn tay Tống Triết đang thái rau hơi dừng một chút, một lát sau, anh cười khổ: “Lời này cô ấy cũng từng nói qua.”
 
“Chỉ là tôi không cần cô ấy yêu tôi.”
 
Tống Triết cúi đầu, rũ mắt: “Tôi không đáng để cô ấy thích. Cả đời này, tôi sai rồi, đại khái cho dù như thế nào cũng không đền bù được.”
 
“Tôi không nghĩ tới cô ấy chịu ấm ức như vậy, thích một người không tốt . Cô ấy muốn có một lựa chọn tốt hơn, cũng khá tốt.”
 
Giang Hoài An nhíu mày: “Cậu nói những lời này, là thật lòng sao?”
 
Tống Triết không dám nhìn anh, gắt gao nắm chặt dao phay, rất lâu sau, anh hít sâu một hơi, giương mắt nhìn về phía Giang Hoài An: “Anh Giang, nói thật, nếu nói cô ấy lựa chọn như vậy, tôi thật cao hứng, đó là lời nói dối. Nhưng cô ấy lựa chọn như vậy, tôi cũng không oán trách, tôi tôn trọng, tôi hiểu, đây là sự thật.”
 
“Tôi hy vọng nửa đời sau, tôi có thể trở thành người nhà cô ấy, anh trai của cô ấy, để cô ấy dựa vào. Cho dù cô ấy đi nơi nào cũng tốt, gả hay không cũng không sao, tôi đều là chỗ dựa lớn nhất của cô ấy.”
 
“Cô ấy không cần hồi đáp tôi, cũng không cần cảm kích tôi, nếu cô ấy kết hôn, tôi cũng sẽ đi, thật lòng chúc phúc cho cô ấy.”
 
“Cô ấy quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
 
Giang Hoài An không nói chuyện nữa.
 
Ở nhà Tống Triết cơm nước xong, sau khi về nhà, Hạ Pi Pi ở trong phòng khách xem TV, Giang Hoài An đi vào, nằm trên sô pha, nói đại khái tình huống của Tống Triết. Hạ Pi Pi dựng lỗ tai nghe, tới buổi tối, cô trái lo phải nghĩ, vẫn điện thoại cho Cố Lam: “Cậu có thể liên lạc với Vi Vi hay không?”
 
“Cậu muốn làm gì?”
 
Cố Lam có chút cảnh giác, Hạ Pi Pi tránh ở ngoài ban công, nhìn Giang Hoài An đang nghiêm túc chơi trò chơi ở bên trong, quay đầu, sử dụng âm lượng giống như ăn trộm, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn gửi tiền cho cậu ấy .”