Chỉ thẳng tay vào mặt Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên không chút nể tình mà ghim thẳng lời tàn độc vào trong trái tim bé nhỏ vừa mới vỡ tan của cô, lớn giọng:"Cô nên nhớ đứa bé này vốn dĩ không nên xuất hiện! Nếu không phải là hôm nay thì nó cũng chẳng có cơ hội để chào đời đâu!"
Hai cánh tay bị giam, Lam Đình Niên cuộn chặt thành nắm đấm, giận không thể nói nên lời, cô không ngờ đối với cô anh có thể nhẫn tâm đến như thế!
Lam Đình Niên bật cười chua chát, đôi mắt thất thần đỏ hoe, đầu tóc rối bù, cả người toát ra mồi hôi lạnh đến tội nghiệp, Lam Đình Niên trượt dài xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai bàn tay cũng thoát khỏi sự khống chế của Bạch Hạc Hiên mà thi nhau cào cấu vào da thịt của bản thân đến rách nát, tiếng vọng của tâm tư cô gào lên đầy tuyệt vọng:"Hổ dữ còn không ăn thịt con, Bạch Hạc Hiên anh là loại người gì chứ? Đồ xúc sinh nhà anh! Nhất định anh phải trả giá, có chết tôi cũng bắt anh phải đền mạng cho con của tôi!"
Hai tay chống ngang hông, Bạch Hạc Hiên đứng nhìn Lam Đình Niên ngồi đó la hét oán hận ngút trời mà lòng không tránh thoát khỏi sự chán ghét.
Cố nhẫn nhịn, Bạch Hạc Hiên cúi người muốn đỡ Lam Đình Niên đứng lên nhưng rồi lại bị cô cự tuyệt một mực dứt khoát mà hất ra đầy bẩn thiểu.
Tâm trí bị chiếm giữ, giận quá hóa rồ Bạch Hạc Hiên trực tiếp túm lấy cần cổ của Lam Đình Niên mà sốc lên, đè cô xuống giường anh gằng từng chữ một:"Lam Đình Niên cô vô sỉ vừa thôi! Là do cô tự ý không uống thuốc bây giờ trách ai? Cô lợi dụng đứa bé để trói buộc tôi cô xứng để làm mẹ sao? Lam Đình Niên con người cô đúng là đê tiện, đê tiện đến gớm ghiếc!"
Nước mắt chảy dài nơi khóe mi, Lam Đình Niên tự hỏi làm sao một người mẹ có thể dùng khúc ruột của mình để ra làm ra ba cái trò bỉ ổi như lời của Bạch Hạc Hiên nói chứ?

Nếu anh không nhận đứa bé cô có thể tự nuôi được mà, tại sao lại tàn nhẫn với mẹ con cô đến như thế?
Rõ ràng đứa bé vô tội cơ mà?
Càng nghĩ Lam Đình Niên càng uất, cổ họng nghẹn cứng thành một mảng lớn, hơi thở cũng trở nên khó khăn, cô mở miệng châm biếm:"Phải tôi gớm ghiếc, tôi đê tiện, tôi bỉ ổi vậy thì sao? Anh thì có cái quái gì hơn tôi chứ? Đến con của mình anh còn dám giết thì anh chẳng có tư cách gì ở đây nhục mạ nhân cách của tôi cả!"
"Tốt nhất ngày hôm nay anh có giỏi thì giết chết tôi luôn đi, nếu không nhất định tôi sẽ không tha cho cái mạng chó của anh đâu!"
"Cô nói gì hả? Nhắc lại lần nữa tôi nghe xem?" Bạch Hạc Hiên xiết chặt cánh tay trầm giọng lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Tôi nhất định sẽ không tha cho.....!" Nói chưa hết câu Lam Đình Niên đã không thể chịu được nữa mà ú ớ:"Ưm Ưm...." Là Bạch Hạc Hiên đang ghì mạnh hơn bàn tay nơi cổ của Lam Đình Niên cô, anh ép cô nuốt ngược tất cả lời muốn nói ra đó vào trong.

Càng xiết chặt anh càng mất khống chế mà thét lên:"Câm ngay cho tôi!"
Lam Đình Niên dưới thân của Bạch Hạc Hiên ngày càng điên cuồng, cô cười cười như một kẻ điên điên dại dại.

Phỉ nhổ vào mặt Bạch Hạc Hiên một ngụm nước bọt đầy khinh bỉ, Lam Đình Niên đay nghiến:"Bóp đi....!Bóp mạnh lên nữa đi.....!Tốt nhất là anh bóp chết tôi luôn đi....!Bạch Hạc Hiên dù là một oan hồn tôi nhất định cũng sẽ bám riết theo anh....!"
"Lam Đình Niên cô điên thật rồi!" Hất mạnh Lam Đình Niên sang một bên Bạch Hạc Hiên đứng xuống sàn nhà, hai bàn tay vuốt mặt đầy khó khăn anh mệt nhọc liếc nhìn Lam Đình Niên đang tê tái nằm bất động trên giường thốt lên:"Cô điên đủ rồi thì về nhà!"
Lam Đình Niên nghe đến hai từ "về nhà" thì chợt chòm người dậy, co chân cô đá mạnh vào chân anh, tức cười:"Về đâu? Về cái nơi mà anh vừa nhẫn tâm giết chết con của tôi à?"
Chân bị tác động vật lí đến đau, Bạch Hạc Hiên co lên ôm lấy cái chân của mình, lườm Lam Đình Niên, anh lớn giọng:"Cô nên biết giới hạn ở đâu! Đừng có mà thách thức tôi rõ không?"

"Ly hôn đi!" Lam Đình Niên trong đáy mắt đầy sự quyết tâm mà đưa ra lời đề nghị.
Nét mặt thoáng chóc cứng lại, Bạch Hạc Hiên vểnh tai cố nghe lại lần nữa xem xem bản thân mình vừa rồi có nghe nhầm hay không:"Cô vừa nói cái gì?"
"Tôi bảo chúng ta ly hôn đi!"
Bạch Hạc Hiên cười khẩy, hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, xoay người anh đi thẳng về phía khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm thoát khỏi bức tường nơi bệnh viện.

Lòng chùn xuống nặng trĩu bởi một cái gì đó khó thành hình.
Rút một điếu thuốc từ trong túi quần, Bạch Hạc Hiên châm một ngọn lửa nhỏ, rít một hơi anh trầm tư:"Lam Đình Niên, con người cô thật sự không lời nào có thể diễn tả nổi! Một năm trước cô trơ trẽn bỏ thuốc tôi, rồi bò lên giường tôi, sau đó lại dụ dỗ mẹ tôi để bà ấy một mực ép tôi phải từ bỏ Thanh Lam để chịu trách nhiệm với cô.

Vậy mà cô vẫn chưa hài lòng, cô còn cố ý tìm cách gặp gỡ công kích Thanh Lam để rồi......"
Nhắc đến Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên liền khưng lại trong giây lát, tay xoa nhẹ lấy mi tâm, anh cố bình ổn mà tiếp lời:"Rồi cô còn khăn khăn nói cái gì mà cô yêu tôi, yêu từ rất rất lâu, yêu đến độ không thể nào buông bỏ được.


Cầu xin tôi thử chấp nhận cô đi.

Vậy mà chưa đầy một năm chỉ bằng một lời nói cô liền muốn cắt đứt tất cả.

Lam tiểu thư à, cô cho tôi hỏi cô xem Bạch Hạc Hiên tôi là cái quái gì? Mà cô muốn đến liền đến muốn đi liền đi! Hả?".