Vươn vai, Bạch Hạc Hiên chống tay từ sofa ngồi dậy, ngáp dài một hơi, anh cúi người mang lại giày, tay vò vò nhẹ mái tóc bị giấc ngủ làm cho rối của mình mà đứng lên đi đến chỗ của Lam Đình Niên, tay đút vào túi quần thừ người đứng nhìn cô một hồi rồi cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng:“Tôi đi mua ít đồ ăn sáng, tối qua đã không ăn gì rồi!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên lại hướng mắt về phía thau nước ấm và cái khăn đã được vắt khô nước cùng mấy viên thuốc kháng sinh, mấy lọ thuốc bôi ngoài da được đặt cẩn thận đặt ở trên bàn mà tiếp lời:“Cô coi dậy mà tự lau mặt mũi đi, nước ấm lúc gần sáng tôi có bảo y tá chuẩn bị sẵn rồi, khăn cũng đã vắt khô nước, thuốc bôi cũng ở trên bàn, thuốc uống thì để yên đó, tất cả đều vừa tầm tay, cô tự mà xử lý đi!”
Nói rồi không đợi Lam Đình Niên kịp phản ứng Bạch Hạc Hiên đã quay gót giày rời đi.

Lam Đình Niên lười cũng muốn không dậy, không muốn làm theo lời của Bạch Hạc Hiên lắm chứ, nhưng rồi cuối cùng chẳng thể chống đối lời của anh nếu còn muốn mẹ mình an ổn ở bệnh viện mà điều trị.


Lam Đình Niên nặng nhọc trở người, cô chống tay xuống giường cố dùng lực ngồi lên, khó khăn cô vươn tay tới muốn lấy cái khăn để trên bàn nhưng rồi để cằm cái khăn lên cô cũng cảm thấy da thịt mình đau rát do động phải nước, cô chuyển lòng bàn tay qua lọ thuốc bôi được đặt ở bên cạnh nhưng vừa chạm tới lọ thuốc có phần hơi trơn mà rơi xoảng xuống sàn, Lam Đình Niên cũng chẳng hoảng vì tiếng động mà ngược lại còn hết sức điềm tĩnh, cô ngồi trên giường chăm chăm ánh mắt mà nhìn lọ thuốc.

Cô chăm chăm ngồi nhìn đến nổi không biết chán, nhìn đến lúc mà Bạch Hạc Hiên mua cháo quay trở về cô vẫn ngồi nhìn, tay xách hai hộp cháo, Bạch Hạc Hiên vừa mở cửa nhìn thấy Lam Đình Niên ngồi trên giường cứng đơ, đầu hơi cúi chăm chăm nhìn xuống sàn thì cau mày, ánh mắt vẫn giữ chặt trên người của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên đem hai hộp cháo đặt riêng ra ở trên bàn rồi sau đó mới đi về phía bên kia đứng trước mặt Lam Đình Niên.

Vừa cúi người nhặt lọ thuốc đang đổ đầy dưới mặt sàn lên, Bạch Hạc Hiên loáng thoáng nhìn thấy Lam Đình Niên mặt mày bơ phờ vẫn còn chưa chịu lau, Bạch Hạc Hiên định mở miệng mắng nhưng rồi đành nuốt ngược vào trong khi Lam Đình Niên vừa kịp lúc ngẩng đầu lên, một đôi mắt ươn ướt liền rơi đúng vào đôi mắt có phần hơi giận dữ của Bạch Hạc Hiên anh.

Mi mắt khẽ chớp, Bạch Hạc Hiên tiếp tục nhặt lọ thuốc lên vặn nắp lại, sau khi đặt lên bàn xong anh mới đưa tay cầm sang cái khăn đã được nhúng nước bên cạnh, tay đỡ nhẹ lấy sau gáy Lam Đình Niên anh chậm rãi vừa lau mặt cho cô vừa lên tiếng càm ràm:“Tôi đi cả nửa giờ đồng hồ rồi, dặn cô có mấy việc cũng làm không xong!”
Lời vừa dứt cũng là lúc bàn tay chăm chỉ của Bạch Hạc Hiên lau xong khuôn mặt cho Lam Đình Niên, đặt lại cái khăn lên bàn, Bạch Hạc Hiên để Lam Đình Niên ngồi đó, anh vòng qua bên kia lấy một hộp cháo trắng đi về vị trí cũ, anh kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận mở hộp cháo vẫn còn nóng hổi, anh múc lên một lượng nhỏ thối nguội rồi sau đó mới đưa đến trước khuôn miệng của Lam Đình Niên, cô vẫn còn đang vô hồn nhìn vào hộp cháo mà ngồi yên không động thái.


Bạch Hạc Hiên tay vươn cao, có lẽ cũng có chút mỏi vì phải chờ, nên liền lên tiếng:“Há miệng ra!”
Lam Đình Niên giật mình theo lời sai khiến của Bạch Hạc Hiên mà há miệng, cứ bình lặng như thế trong suốt quá trình, Lam Đình Niên cuối cùng cũng ăn hết hộp cháo do Bạch Hạc Hiên đút, có lẽ một phần cũng là vì thật sự đói.

Sau khi dọn dẹp xong cho Lam Đình Niên uống thêm mấy viên thuốc nữa, Bạch Hạc Hiên mới bắt đầu bôi thuốc cho cô, nhưng vì Lam Đình Niên trên người đang mặt đồ của bệnh viện tay chân đều dài kín mít không cách nào có thể bôi thuốc nếu không cởi ra.

Bạch Hạc Hiên biết thế nên không nói lời nào đã trực tiếp cởi cúc áo của cô ra, Lam Đình Niên cũng rõ biết cơ thể của cô trong suốt một năm qua đến một vết sẹo nhỏ ở vị trí nào Bạch Hạc Hiên còn biết nên cũng rất tự nhiên mà không có phản ứng gì đặc biệt, sau khi bôi hết tất cả vết thương trên người của Lam Đình Niên, lọ thuốc đã bị đổ đi một phần cũng hết sạch, Bạch Hạc Hiên bôi xong cũng liền mặc lại quần áo cho Lam Đình Niên.


Sau khi đã lo cho Lam Đình Niên mọi thứ xong xuôi Bạch Hạc Hiên mới lên tiếng:“Tạm thời cô không cầm chăm sóc cho Thanh Lam nữa, cứ ở đây nghỉ ngơi cho đến khi khỏe lại đi!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền gom rác bỏ vào sọt, anh vòng qua chỗ để hộp cháo bên kia mà cầm lên hộp cháo khi nảy đã mua dư ra rời đi, trước khi đi hẳn anh còn đứng ở cửa nói vọng vào như một lời thông báo:“Tôi đến chỗ của Thanh Lam, cô ở đây liệu mà ngoan ngoãn cho tôi nhớ chưa?”
Lam Đình Niên cũng chẳng ư hử gì mà chỉ chăm chăm hướng mắt ra khung cửa sổ ngồi nhìn nhưng chú chim sẻ đang uốn mình bay lượn trong nắng sớm mai, đâu đó dưới lớp đất xanh rì cỏ cây cũng có những chú chim sẻ nhỏ đang tranh thủ nhặt nhạnh chút thức ăn, bỗng dưng Lam Đình Niên lại đưa hai cánh tay lên bó gối, khóe môi cong nhẹ mỉm cười, cô ước gì mình cũng có thể tự do như những chú chim kia thì tốt biết mấy….