Anh chính là muốn bấm cụt đi hết những vũ khí đang không ngừng tự làm tổn thương cơ thể mình của Lam Đình Niên đó, để xem anh cắt cụt hết móng của cô rồi thì cô lấy cái gì để mà cào cấu cơ thể mình đòi chết.

Mặc cho Lam Đình Niên có vùng vẫy giãy nảy thế nào Bạch Hạc Hiên vẫn một mực không để ý đến vết thương trên tay của cô mà cố giữ chặt lấy, anh đem bấm móng tay muốn bấm cụt từng ngón một, nhưng vừa chạm vào lại bị Lam Đình Niên cố chấp không chịu hợp tác.

Nhưng rồi Bạch Hạc Hiên lại cũng chẳng phải loại người chịu nhẫn nhịn gì, anh trực tiếp ngẩng đầu lên thét vào mặt Lam Đình Niên:“Nằm im! Cô mà còn động đậy ngay lập tức tôi liền cho người thu dọn sạch sẽ bên phía mẹ cô đó! Nghe hiểu không hả?”
Đôi vai gầy của Lam Đình Niên ngay lập tức run lên, cô co người mình lại, thái độ cực kì ngoan ngoãn mà để yên cho Bạch Hạc Hiên cắt đi móng tay của mình, cứ thế từng cái móng tay, từng cái móng tay một trước sự ngoan ngoãn của Lam Đình Niên cùng sự cường bạo của Bạch Hạc Hiên mà rơi xuống đầy xuống sàn.

Xử lý xong mười đầu ngón tay của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên liền quăng mạnh cái bấm lên bàn, anh phủi phủi lấy đùi mình vẫn còn đang bám bởi móng tay, sau đó anh mới vươn tay cởi lấy cavat của mình ra khỏi hai cổ tay của Lam Đình Niên, còn không quên lời dọa dẫm:“Cô mà còn dám tự ý hủy hoại cơ thể mình thêm lần nào nữa, coi chừng tôi chặt tay cô luôn đó biết chưa?”

Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Lam Đình Niên cũng chẳng rõ là anh muốn đi đâu và có lẽ cô cũng chẳng còn tâm trí để quan tâm đến.

Giây phút cánh cửa phòng lần nữa lại đóng, Lam Đình Niên cảm nhận được sự bình yên vốn có mà mình đang tìm kiếm nhưng rồi chẳng hiểu sao lần này cô lại thấy lòng mình càng bí bách hơn đến lạ.

Nước mắt uẩn uất trong lòng lại cay xè mà nhỏ giọt, Lam Đình Nhiên liên tục dùng sức nhấc cái đầu nhỏ của mình lên rồi lại đập mạnh sau ót trở về mặt gối, cô dùng lực đến nổi cái đầu nhỏ của cô dường như đang tê dại lâng lâng ở cõi thiên như một thứ thuốc phiện còn bên tai thì chỉ còn ù ù như tiếng ve kêu râm rang, hai bàn tay bị cắt cụt mà xiết chặt vào ga giường, Lam Đình Niên lại cố tình chà xát cơ thể đầy rẫy vết thương của mình xuống ga giường có chất liệu không quá đỗi mềm mại của bệnh viện, những vết thương sâu hóm khi nảy vừa được bác sĩ khâu lại cũng vì thế mà hở miệng.

Ròng ròng máu chảy, dường như khắp bề mặt chiếc giường bệnh nhỏ của Lam Đình Niên đều không chỗ nào là không dính đầy máu tươi.

Vừa hay lúc này phòng bệnh của cô lại vọng đến tiếng mở cửa.

Là vì có cảm xúc quá đỗi, quá đỗi đặc biệt với Bạch Hạc Hiên cho nên Lam Đình Niên liền nghe thấy hành động mở cửa.

Cô ngay lập tức dừng lại hành động ngu ngốc vừa rồi của bản thân, ngoan ngoãn mà nhắm hờ mắt, nước mắt thì vẫn cứ mãi chảy ra tĩnh lặng mà nằm im trên giường.


Bạch Hạc Hiên đi vào trên tay lần này lại cầm theo một cái khăn đã được vắt nước ấm, anh đi đến chỗ của Lam Đình Niên, vẫn chỗ cái ghế cũ anh ngồi xuống, nhìn thấy Lam Đình Niên vẫn còn đang nhắm mắt nên anh cũng chẳng kêu cô mà trực tiếp đem cái khăn được mình chuẩn bị chạm nhẹ vào khuôn mặt cô.

Nhiệt độ cái khăn trong tay Bạch Hạc Hiên nóng, khuôn mặt Lam Đình Niên lại bị dòng nước mắt chảy ra, không khí cảm hóa mà trở nên lạnh lẽo, nóng lạnh gặp nhau tạm thời khiến cô có chút không quen mà rụt người, mi mắt hé mở cô tránh khuôn mặt mình ra xa cái khăn trên tay của Bạch Hạc Hiên một chút.

Bạch Hạc Hiên vì hành động này của Lam Đình Niên nên nét mặt cũng thoáng qua chút cau mày.

Nhưng rồi cũng chẳng mở miệng nói gì Bạch Hạc Hiên liền đứng lên khom người mà đỡ lấy khuôn mặt vẫn còn vươn đầy nước mắt của Lam Đình Niên nhẹ nhàng mà lau qua khuôn mặt cho cô.

Lau mặt xong Bạch Hạc Hiên lại loay hoay tìm chỗ đặt cái khăn trên tay mình xuống, tạm thời vết thương trên người Lam Đình Niên quá nhiều lại còn liên tục chảy máu, Bạch Hạc Hiên không có chuyên môn nên cũng chẳng dám đánh liều tự ý mà sơ cứu.

Tay loát nhẹ sau gáy Bạch Hạc Hiên đem đầu của Lam Đình Niên đặt lại lên gối, tấm chăn vì đã dính quá nhiều máu nên Bạch Hạc Hiên cũng chẳng lấy để đắp lại cho Lam Đình Niên mà anh tực tiếp đi về phía cửa sổ đóng cửa lại, sau đó anh chỉnh nhiệt độ phòng ấm lên thêm một chút.


Bạch Hạc Hiên lần nữa đi đến bên giường của Lam Đình Niên ngồi xuống, ngồi nhìn cô an tỉnh nhắm mắt anh biết cô lần này có thể nghe thấy tiếng của mình mà mở miệng:“Cô ở yên đây cho tôi nhớ chưa? Tôi ra ngoài nhờ y tá đến rửa vết thương cho cô, cô mà còn nằm ở đây tự ý làm liều để tôi biết được cô chết với tôi!”
Nói rồi vẫn không thấy Lam Đình Niên trả lời nhưng cũng rất ngoan ngoãn không có dấu hiệu chống đối, Bạch Hạc Hiên đứng lên tuy có chút không an tâm nhưng anh vẫn đi thẳng ra ngoài.

Bạch Hạc Hiên mất khoảng hơn mười phút để đi đến chỗ trực của y tá nhờ họ đến và trở về phòng của Lam Đình Niên.

.