Thoắt cái đã tới giữa tháng sáu, cũng gần hết một học kỳ, Trình Duệ Mẫn trong lớp vẫn cô độc một mình, tình bạn thân thiết giữa Nghiêm Cẩn và Tôn Gia Ngộ cũng không còn được như trước, cuối cùng không ai còn thấy hai người gắn bó với nhau như hình với bóng nữa.
Chiều hôm đó, khi đang một mình ở sân thể dục tập bóng rổ thì bỗng nhiên Tôn Gia Ngộ trông thấy một cậu bạn cùng lớp chạy thục mạng từ cổng trường vào, vừa chạy vừa gọi to: “Tôn Gia Ngộ, Tôn Gia Ngộ, nguy rồi, chuyện lớn rồi! Nghiêm Cẩn với Trình Duệ Mẫn đánh nhau, chảy máu rồi!”
“Ở đâu?”
“Ở quán game ấy!”
Tôn Gia Ngộ vứt bóng đó, vội vã chạy đi, chạy suốt quãng đường 800m bằng tốc độ như lúc thi điền kinh nội dung chạy 100m.

Khi cậu tới nơi hiện trường vô cùng hỗn loạn, hai bên gây lộn, thêm chủ quán game, tổng cộng mười mấy người đều bị công an đưa đi, chỉ còn một viên gạch lăn lóc trên nền đất cạnh chân tường, gần đó lấm tấm vài giọt máu tươi chưa khô hẳn, nhìn mà rợn người.
Sự việc quá mức ồn ào, đến khi lãnh đạo trường học và phụ huynh tới nơi, làm việc với phía công an, đón được người ra cũng đã nửa đêm.

Các học sinh có liên quan như Nghiêm Cẩn, Hứa Chí Quần, Trình Duệ Mẫn đều bị đình chỉ, ngày mai không được phép đi học.

Lãnh đạo nhà trường và giáo viên khối 10 họp khẩn, bàn bạc cách xử lý các học sinh liên quan trực tiếp đến vụ việc này.
Chiều vừa tan học Tôn Gia Ngộ liền nhảy lên xe phóng ra khỏi cổng trường.

Vì nhà Hứa Chí Quần gần trường nhất nên cậu quyết định tới nhà Hứa Chí Quần trước.

Hứa Chí Quần khâu hơn mười mũi trên đầu, đang nằm dưỡng thương trên giường.

Qua lời cậu ta, Tôn Gia Ngộ biết được nguồn cơn câu chuyện.
Thì ra vài hôm trước ở quán game, vì tranh nhau một cái máy mà Hứa Chí Quần và Trình Duệ Mẫn xảy ra mâu thuẫn.

Nghiêm Cẩn vừa nghe Hứa Chí Quần kể lại chuyện này liền nóng máu, lập tức dẫn người tới chặn đường Trình Duệ Mẫn bên ngoài quán game.

Cậu đã đợi cơ hội này từ lâu, làm sao có thể dễ dàng cho qua.

Bọn Nghiêm Cẩn đông người, lúc đầu Trình Duệ Mẫn cắn răng chịu trận, bị ấn xuống đất vừa ăn đấm vừa bị đá, mũi miệng đổ máu cũng không lên tiếng, bọn Nghiêm Cẩn thấy cậu ta chẳng khác gì bao cát, bắt nạt cũng chẳng có gì thú vị, đang tính thu quân thì bỗng nhiên chỉ một câu nói của Hứa Chí Quần, tình thế xoay chuyển 180 độ.
Hứa Chí Quần nói: “Nghe nói ba mẹ mày bỏ nhau hả? Nghe nói mẹ mày không cần mày, mày ở với ba.

Sau này ba mày lấy vợ mới, chẳng phải mày sẽ trở thành cái gai trong mắt mẹ kế hay sao? Cái gai chướng mắt người ta, ôi, thật đáng thương!”
Nghiêm Cẩn và mấy nam sinh nghe vậy thì cười phá lên, chính giây phút đó ánh mắt Trình Duệ Mẫn lập tức thay đổi.

Khi mấy người kia còn chưa kịp phản ứng, Trình Duệ Mẫn đã vơ được viên gạch gần đó, ném mạnh lên đầu Hứa Chí Quần, khiến cậu đổ máu như suối.
Trước mắt tối sầm lại, Hứa Chí Quần vội ôm đầu ngã phịch xuống đất.

Chuyện sau đó thế nào cậu không rõ lắm, chỉ biết về sau công an tới, tống cả lũ lên xe, một chiếc chở cậu, Trình Duệ Mẫn và Nghiêm Cẩn tới bệnh viện, một chiếc khác chở những người còn lại về đồn công an.

Đến bệnh viện cậu mới biết thì ra Trình Duệ Mẫn và Nghiêm Cẩn cũng bị thương, một người bị thương ở cánh tay, vết dao rạch rất sâu, máu thịt lẫn lộn, máu đầm đìa đổ suốt quãng đường, người còn lại bị thương ở khóe mắt, cũng đổ máu.


Trận đánh lộn này khiến ba bên đều thương tích đầy mình.
“Ai mà ngờ thằng còi Trình Duệ Mẫn gió thổi là bay đó cũng đánh đấm hung hăng vậy?” Hứa Chí Quần rầu rĩ nói.
Tôn Gia Ngộ giơ chân đạp cậu: “Đáng đời mày! Nghiêm Cẩn thì sao? Vết thương trên mặt nó có bị ảnh hưởng không? Để tao đến thăm nó.”
“Mày khỏi cần đi, đi cũng không gặp được đâu.

Nó bị ba đánh cho một trận tơi bời, giờ đang bị nhốt trong nhà, cảnh vệ của ba nó canh cửa, nghe nói còn trang bị cả súng, ba nó bảo ai dám thả nó đi thì ăn đạn hết!!”
Tôn Gia Ngộ không khỏi sợ hãi.

“Thế còn Trình Duệ Mẫn?”
Nhắc đến Trình Duệ Mẫn, mặt Trình Duệ Mẫn bất giác co lại, có vẻ vẫn chưa hết sợ: “Chiều nay ba nó đến nhà tao, xin lỗi ba mẹ tao, chú ấy bảo Trình Duệ Mẫn bỏ đi rồi, hôm qua sau khi được đón khỏi đồn công an hai ba con cãi nhau, rồi nó bỏ đi luôn, cả đêm không về nhà.”
“Bỏ đi? Nó bỏ đi đâu?”
“Không biết nữa, ba nó bảo đi tìm đến nửa đêm vẫn không thấy người đâu.”
Tôn Gia Ngộ vội đứng dậy: “Béo, mày ở nhà dưỡng thương đi nhé, tao về đây.”
Sau khi rời khỏi nhà Hứa Chí Quần, Tôn Gia Ngộ về thẳng trường học, chặn đường Lưu Bội trước cửa lớp 10A2 vì ở trường người duy nhất biết địa chỉ nhà Trình Duệ Mẫn chỉ có Lưu Bội mà thôi.
Thái độ của Lưu Bội với cậu tương đối dửng dưng, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn cậu: “Cậu hỏi cậu ấy làm gì? Các cậu chẳng phải cùng hội cùng thuyền sao? Bắt nạt cậu ấy thế còn chưa thấy đủ hả?”
“Đúng là trước đây tớ không ra gì.” Tôn Gia Ngộ không rảnh đứng giải thích ngọn ngành hiểu lầm giữa họ, lúc này cậu đang rất gấp, rất vội: “Thù cũ để sau mới tính được không bà cô? Cậu biết chuyện gì chưa, Trình Duệ Mẫn mất tích từ tối qua rồi.

Tớ muốn đến nhà cậu ấy xem người đã về chưa.”
Lưu Bội nhìn cậu chằm chằm, cảm thấy có vẻ đúng là cậu không bịa chuyện, cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi một chút: “Bây giờ không biết đã về chưa, nhưng sáng nay lúc tớ đi học ba cậu ấy vẫn đang tìm khắp nơi.”
“Chiều nay lúc ba cậu ấy tới nhà Hứa Chí Quần vẫn chưa tìm được.

Lưu Bội, kể tớ nghe đi, dạo này cậu ấy gặp chuyện gì đúng không? Sao lại thay đổi 180 độ thế? Cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác, chỉ muốn biết đã có chuyện gì mà thôi.”
Lưu Bội phóng tầm mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn câu chuyện họ đang nói sẽ không lọt vào tai ai khác mới thở dài bảo: “Ba mẹ cậu ấy ly hôn rồi, chuyện này cậu có biết không?”
“Có nghe nói.”
“Mấy hôm đó ông ngoại cậu ấy vẫn bình thường, nhưng đúng tối ngày ba mẹ cậu ấy ký đơn ly hôn, ông ngoại xuất huyết não qua đời.

Từ nhỏ cậu ấy đã sống cùng ông, ông ngoại ra đi như vậy, cậu có biết Trình Duệ Mẫn đau khổ thế nào không?”
Tôn Gia Ngộ cúi mặt không nói năng gì, chỉ dùng mũi chân di mạnh lên viên sỏi nhỏ trên đường, nhấn nó ngày một sâu hơn xuống lòng đất.

Cậu đang nghĩ tới một việc.

Kể từ ngày Trình Duệ Mẫn tới trường với miếng vải đen quấn trên cánh tay, cậu đã đoán không biết có phải ông ngoại cậu ấy vừa mất không nhưng từ đầu đến cuối Trình Duệ Mẫn chẳng chịu nói, bây giờ có được câu trả lời rồi, lại nghĩ đến phản ứng của Trình Duệ Mẫn lúc nhìn thấy cuốn “Lược sử thời gian” bị đổ keo, linh cảm không tốt trong lòng Tôn Gia Ngộ càng lúc càng rõ rệt.
Cậu giữ lấy Lưu Bội: “Đi cùng tớ, về nhà cậu ấy xem sao trước.

Sao tớ cảm thấy sắp lớn chuyện đến nơi rồi!”
Hai người đạp xe về thẳng nhà Trình Duệ Mẫn.

Cửa nhà họ Trình đóng kín mít, hai người đứng ngoài bấm chuông rất lâu cũng không ai hồi đáp, trái lại còn khiến hàng xóm khó chịu, phải ra xem sao.


Hàng xóm nói lão Trình cả ngày nay đi tìm con trai, đến giờ chưa thấy về.

Hỏi chuyện mẹ của Trình Duệ Mẫn, người đó nói bà đã rời khỏi Trung Quốc ngay sau khi làm xong hậu sự cho ông ngoại, hơn nữa còn một đi không trở lại, bỏ lại tất cả mọi thứ ở đây: gia đình, công việc, con cái…
Tôn Gia Ngộ và Lưu Bội đưa mắt nhìn nhau, Tôn Gia Ngộ ngồi lên xe đạp của mình rồi nói với cô bạn: “Cậu về trước đi, tớ đi tìm.”
Lưu Bội đuổi theo: “Tớ đi với cậu.”
Tôn Gia Ngộ quả quyết lắc đầu: “Thôi khỏi, nơi này cậu không nên đến.”
Cậu quả quyết nói thế là vì nơi cậu sẽ đến tìm người chính là khu phố chơi game ở phía Tây của Bắc Kinh.

Tôn Gia Ngộ biết nơi đó cứ tối đến là vô cùng lộn xộn, một cô gái nổi bật như Lưu Bội xuất hiện ở đó chỉ càng gây thêm nhiều phiền phức hơn mà thôi.

Hơn nữa chỉ dựa vào một mình cậu đi tìm ở tất cả các quán game ở đó không khả thi tí nào, bây giờ cậu phải tìm ai đó giúp một tay mới được.
Nghiêm Cẩn nằm giữa căn phòng tối om, gối đầu lên hai cánh tay nhìn ngắm ánh sáng le lói trên trần nhà.

Đây là một căn phòng nhỏ trên góc tầng hai, vì diện tích hạn chế nên được sử dụng làm nhà kho, chứa những món đồ dư thừa không dùng tới, bụi bặm khắp nơi.

Trên nền nhà trải một tấm chiếu, có thêm một tấm nệm, tạm thời là giường cho cậu trong thời gian bị cấm túc.

Ngoài việc đi vệ sinh, tất cả các sinh hoạt thường ngày, ăn uống ngủ nghỉ đều phải thực hiện trong căn phòng chật hẹp chưa tới 9m2 này.
Đã chán nản vượt qua một ngày đêm, trong suốt 24h qua, cậu gần như đã nghĩ tới mấy chục cách bỏ trốn nhưng đều không thể thực hiện vì thiếu dụng cụ.

Đang mơ màng buồn ngủ, Nghiêm Cẩn bỗng nghe thấy hai tiếng động nhỏ ngoài cửa sổ, hình như tiếng ném đá vào cánh cửa.

Cậu lập tức bật dậy, đây là ám hiệu gọi tụ tập của cậu và đám bạn ngày trước, đã lâu rồi không nghe thấy.

Cậu nín thở chờ đợi, lát sau lại thêm hai tiếng nữa.

Không thể nhầm lẫn được, Nghiêm Cẩn liền lao về phía cửa sổ, mở toang cánh cửa.
Quả nhiên một người trong sân ngay dưới cửa sổ, nhờ ánh trăng sáng tỏ, cậu nhận ra người đó là Tôn Gia Ngộ.

Nghiêm Cẩn mừng húm, đang định reo lên thì trông thấy Tôn Gia Ngộ đặt tay lên môi, huýt một tiếng sáo vang lừng, sau đó cậu giơ tay, một cái bóng màu đen chiếu lên mặt Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Cẩn theo bản năng lùi lại phía sau, món đồ đó buông lỏng, quay tròn một lát rồi rơi xuống sân.

Nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi đó cũng đủ khiến cậu thấy rõ, thì ra là một sợi dây thừng khỏe khoắn.
Nghiêm Cẩn hoang mang nhìn Tôn Gia Ngộ, thấy hai tay cậu làm tư thế trèo dây thừng xuống, Nghiêm Cẩn hiểu ngay vui vẻ chộp lấy sợi dây thừng, gật đầu với Tôn Gia Ngộ, ý là cậu đã biết tiếp theo nên làm gì rồi.

Cuộn dây thừng đó lại bay lên, lần này Nghiêm Cẩn nắm bắt đúng thời điểm, đợi đầu dây tới gần mình nhất mới rướn người túm lấy, giữ chặt đầu dây trong tay.
Những chuyện sau đó chẳng hề làm khó được Nghiêm Cẩn, cậu buộc chặt đầu dây vào một món đồ gỗ vững chắc, sau đó nhanh thoăn thoắt như một chú khỉ bám dây thừng trèo xuống.

Thế nhưng lúc tiếp đất cậu lại vô tĩnh giẫm trúng một chậu hoa, khiến chú chó nhà hàng xóm nghe tiếng động sủa ầm ĩ.
Hai người giật mình, sợ kinh động tới cậu lính cảnh vệ gác cửa liền nhanh nhẹn trèo qua bức tường thấp, chạy thục mạng một mạch không dám hít thở, cũng may phía sau không có người đuổi theo, lúc này hai người dừng lại chống tay xuống đầu gối mà thở hổn hển.
Nghiêm Cẩn vừa ho vừa giơ ngón cái: “Không hổ là bạn tao, hiểu ý ghê! Chuyện cũ ngày trước bỏ qua, chúng ta xí xóa nhé.”
Tôn Gia Ngộ đấm ngực nói: “Không cần phải lý sự đâu.

Cứu mày ra để nhờ mày giúp một người.

Này, gọi thằng em Mã Tử của mày ra đây, đi tìm người với tao.”
“Tìm người? Tìm ai vậy?”
“Trình Duệ Mẫn.”
“Hả? Tìm nó á?” Nghiêm Cẩn phản ứng rất mạnh, “Thằng lỏi con đó đánh vỡ đầu thằng béo, còn ném cái cặp sách nặng trịch của nó vào mắt tao, cũng may tao được ông trời phù hộ mới không hỏng mắt đấy.

Tốt nhất đừng để tao gặp lại bản mặt nó, gặp lần nào tao tẩn chết lần đó!”
Tôn Gia Ngộ đứng trong bóng tối thở dài một hơi, “Nghiêm Cẩn, mày có thuốc lá trong người không?”
Nghiêm Cẩn lục lọi từ trên xuống dưới một lần mới lấy ra một bao thuốc nhăn nhúm ở túi quần sau, trong hộp chỉ còn một điếu duy nhất.

Cậu bẻ điếu thuốc làm đôi, một nửa đưa cho Tôn Gia Ngộ, nửa còn lại tự bỏ vào miệng.

Tôn Gia Ngộ liền dùng bật lửa trong tay cậu châm thuốc, sau khi nhả khói vài lần mới bắt đầu nói: “Mày có biết những chuyện mày làm khốn nạn đến mức nào không?”
Nghe cậu thuật lại chuyện gia đình của Trình Duệ Mẫn, Nghiêm Cẩn chỉ biết gãi đầu gãi tai: “Cũng không trách tao được, tại tao không biết mẹ nó bỏ đi, ông ngoại lại qua đời.

Nhưng thằng này cũng gan dạ thật, tao nể phục!” Tay chạm lên vết thương trên mắt theo bản năng, cơn đau khiến Nghiêm Cẩn phải chau mày, “Mày thấy nó bình thường yếu ớt như sên, thế mà ra tay nặng thật.”
Tôn Gia Ngộ lườm cậu rồi nói, “Mày đừng có đứng đó lẻo mép nữa, việc quan trọng nhất là phải tìm được nó, tìm được rồi mày phải chính miệng xin lỗi người ta!”
Tối hôm đó, hai người lần lượt đến từng nhà những cậu bạn thường khá thân thiết gọi họ nhập hội, bảy tám người chia ra đi tìm khắp các quán game và phòng chiếu phim mở cửa qua đêm ở khu vực phía tây thành phố.

Tôn Gia Ngộ và Nghiêm Cẩn đi cùng nhau, đạp xe tìm dọc đường vành đai hai suốt đêm nhưng không có thu hoạch gì.

Đến khi rạng sáng, hai người chẳng đạp xe nổi nữa liền dựng xe, nằm sõng xoài trên bờ sông uốn quanh thành phố.
Mới nằm được một lát Nghiêm Cẩn đã lim dim thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất say, có lẽ sấm sét giáng xuống cũng chẳng khiến cậu tỉnh giấc được.

Mặc dù cũng rất buồn ngủ nhưng Tôn Gia Ngộ vẫn không ngừng suy nghĩ, cậu đặt giả thiết bản thân là Trình Duệ Mẫn thì sau khi trải qua sự việc này sẽ muốn đi đâu nhất?
Cậu nheo mắt phóng tầm nhìn ra xa.

Sắc trời dần sáng, một màn sương trắng phủ nhẹ trên mặt nước, xuyên qua màn sương đó, những tia nắng sớm dường như cũng dính hơi nước trở nên nặng nề hơn.

Cảnh sắc đó không dễ bắt gặp, không giống như thiên nhiên phía Bắc mà giống bình minh miền Nam hơn.
Miền Nam? Tôn Gia Ngộ bỗng ngồi phắt dậy.

Cậu vừa nghĩ ra một giả thiết rất có thể đã xảy ra, ở Bắc Kinh Trình Duệ Mẫn đã phải chịu quá nhiều tổn thương, liệu cậu có ý định trở về Hạ Môn không? Sau đó Tôn Gia Ngộ lay mạnh người tên Nghiêm Cẩn đang ngủ say như chết: “Dậy mau lên! Chúng ta phải ra ga tàu ngay lập tức!”
Phòng chờ nhà ga ngày xưa là một nơi ồn ào và tạp nham với đủ loại người: hành khách, lưu manh, trộm cắp… không thiếu thể loại nào.
Tôn Gia Ngộ và Nghiêm Cẩn vội vàng đi qua đám đông chen chúc, cuối cùng cũng tìm được Trình Duệ Mẫn… Cậu đang nằm trên băng ghế dài, mặt mũi nhem nhuốc, băng quấn trên cánh tay bị thương vừa có máu vừa lấm bùn, quần áo bẩn thỉu, chiếc áo sơ mi ngắn tay vốn rất tươm tất bẩn đến nỗi không còn nhận ra màu sắc ban đầu nữa.

Tôn Gia Ngộ bước tới gọi tên cậu: “Trình Duệ Mẫn.”
Trình Duệ Mẫn không đáp.

Mặt cậu đỏ gay, da trên môi khô khốc, nứt nẻ chảy máu, mũi khò khè, trông như đang khó thở.

Tôn Gia Ngộ giơ tay chạm lên trán cậu, cảm giác không khác nào chạm vào cục than nóng.
Tôn Gia Ngộ giật mình, vội ngồi xuống lay người Trình Duệ Mẫn: “Trình Duệ Mẫn, tớ là Tôn Gia Ngộ đây, cậu nghe thấy tớ nói gì không?”
Môi Trình Duệ Mẫn khẽ mấp máy, nhưng âm thanh phát ra chỉ là hai tiếng “ông ngoại” yếu ớt.
Tôn Gia Ngộ ngẩng lên bắt gặp ánh mắt hoang mang không khác gì mình của Nghiêm Cẩn, hai người không hẹn cùng hỏi: “Làm sao đây?”
Một người có vẻ là hành khách gần đó bỗng nói: “Quen thằng nhóc đó à? Còn không mau đưa tới bệnh viện.

Nó sốt cả ngày rồi, còn sốt nữa thì mất nước không chịu được đâu.”
Hai người liền tỉnh táo lại, Nghiêm Cẩn ngồi xổm xuống nói với Tôn Gia Ngộ: “Mau, đỡ nó lên lưng tao đi.”
Cõng Trình Duệ Mẫn chạy một mạch tới bệnh viện gần ga tàu nhất, Nghiêm Cẩn mệt phờ người, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm bộ quần áo, đến mức có thể vắt được ra nước.

Sau khi sắp xếp cho Trình Duệ Mẫn đâu vào đó, cậu chạy vào nhà vệ sinh mở vòi uống nước lã, cảm giác nóng nực đến mức chỉ muốn biến thành con chó ngoài đường thè lưỡi ra thở cho bớt nhiệt.

Còn Tôn Gia Ngộ, cậu nhanh chân chạy ra đường, kiếm một bốt điện thoại công cộng gọi cho mẹ làm việc ở một bệnh viện khác, kêu mẹ mau mang tiền đến, nhân thể xem có thể đi cửa sau nhờ vị bác sĩ có tay nghề nào đó cấp cứu cho Trình Duệ Mẫn hay không.
Trình Duệ Mẫn sốt cao vì vết thương bị nhiễm trùng, hai ngày sau mới hạ sốt.

Khi tỉnh lại trong bệnh viện, cậu không khỏi bất ngờ khi thấy người kề cận bên giường bệnh lại là Tôn Gia Ngộ và Nghiêm Cẩn.
Trí nhớ của cậu còn dừng lại ở quầy bán vé trong ga tàu, cậu bị kẻ trộm móc sạch mấy chục nghìn còn lại trên người.

Nếu không tại tên trộm đó, bây giờ cậu đáng lẽ đã ở Hạ Môn rồi.

Cậu cố gắng mở to mắt, cảm giác vẫn là luồng không khí nóng bức quen thuộc của mùa hè ở Bắc Kinh.
Tôn Gia Ngộ ở phía sau đẩy mạnh vào người Nghiêm Cẩn khiến cậu bất ngờ lảo đảo tiến lên phía trước vài bước, phải chống hai tay lên thành giường mới đứng vững được, hai cặp mắt của cậu và Trình Duệ Mẫn lúc này chỉ cách nhau chưa tới 20cm.

Hết đường lui, Nghiêm Cẩn đành lắp bắp mở miệng: “Trình Duệ Mẫn, từ giờ tớ sẽ là anh của cậu, người anh che chở cậu suốt đời.

Tớ sẽ mãi bảo vệ cậu, không bao giờ bỏ rơi cậu.”
Bắt Nghiêm Cẩn nói lời xin lỗi là việc còn khó hơn hái sao trên trời, đối với cậu mấy câu này đã là giới hạn tối đa thể hiện sự xin lỗi của cậu trước một ai đó rồi.

Tôn Gia Ngộ cũng đi tới vỗ vai Trình Duệ Mẫn: “Trình Duệ Mẫn, từ giờ nhà tớ cũng là nhà cậu, mẹ tớ cũng là mẹ cậu, suốt đời này, mãi mãi sẽ là như vậy.”
Đây chính là thời khắc tình huynh đệ của tam kiếm khách chính thức bắt đầu.

Khi đó họ còn trẻ nên có thể dễ dàng nói ra hai chữ “mãi mãi”.

Hôm nay, hai mươi năm sau, khi thay họ nhìn lại thời khắc này chúng ta mới nhận ra số phận chưa bao giờ diễn ra theo đúng ý muốn của con người… Hai mươi năm sau có người đã biến được ước mơ thành sự thật, có người lại phải nghe tiếng âm thanh giấc mơ tan vỡ, có người… thì mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi chín.

Song, chỉ vì từng có cậu, chúng ta mới có thể nói mãi mãi, mãi mãi…
Gặp nhau phút đầu, cuối cùng lìa xa.
- END-.