"Dạ phải! Là em nấu!"
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao cực kỳ là nhỏ.

Thẩm Quân Dao cũng muốn nói to lắm chứ, nhưng cổ họng của cô đang cực kỳ đau rát, không thể nói lớn tiếng được.

Khó khăn lắm mới có thể nói ra nhưng cũng đủ để Trác Du Hiên nghe thấy.

Thấy Trác Du Hiên hơi gật đầu, Thẩm Quân Dao lại cúi mặt xuống đất.

Lúc này, Trác Du Hiên mới quay sang nhìn Thẩm Quân Dao, trên môi còn giữ một nụ cười nhếch mép.

"Thẩm Quân Dao, có phải cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì phải không hả?"
Ánh mắt của Trác Du Hiên ngày càng trở nên thâm sâu, khó đoán.

Dường như con người của hắn đang suy tính một điều gì đó.

Trên gương mặt của Trác Du Hiên, nụ cười của hẳn ngày càng đậm dần, lộ ra rõ vẻ nguy hiểm hiếm có.

Hình như Trác Du Hiên đang có kế hoạch gì đó.

Chẳng lẽ Trác Du Hiên lại nghĩ ra cách gì để hành hạ Thẩm Quân Dao hay sao? Có lẽ chính là vậy.

Thế nên, trên gương mặt của Trác Du Hiên mới hiện lên sự vui vẻ hài lòng hiếm thấy kia.

Thẩm Quân Dao hai tay đan xen vào nhau, bấu chặt vào vạt áo trước bụng mình.

Thẩm Quân Dao mơ hồ, như không tin vào tai của mình, không tin vào những gì mà bản thân cô vừa mới nghe thấy.

Khuôn mặt Thẩm Quân Dao rất đỗi ngạc nhiên.

Thẩm Quân Dao ngước mắt lên, đối diện với gương mặt anh tuấn cùng nụ cười nhếch mép mang theo một chút gì đó là sự khinh bỉ cùng với sự hài lòng kia.


Thẩm Quân Dao không tin, cô phải một lần nữa lên một hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn.

"Hả? Anh vừa nói gì ạ? Em không nghe rõ!"
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao cực kì nhỏ nhẹ, lịch sự kèm theo đó là một sự ngạc nhiên đến khó tin.

Thẩm Quân Dao nheo mắt lại nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện ở trước mặt của mình đây.

Không phải là Thẩm Quân Dao không nghe rõ mà là không chắc chắn là nhưng lời đó có phải là do Trác Du Hiên nói ra hay không? Trác Du Hiên hỏi Thẩm Quân Dao là cô chưa ăn cơm có phải không? Không phải chứ? Thẩm Quân Dao ăn hay không, tại sao Trác Du Hiên lại để ý chứ? Chẳng phải Trác Du Hiên hận Thẩm Quân Dao lắm sao? Hận đến nỗi chỉ muốn dày vò Thẩm Quân Dao đến mức khiến cho cô muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.

Tại sao bây giờ Trác Du Hiên lại hỏi Thẩm Quân Dao là cô chưa ăn cơm phải không? Điều này thật khiến cho người ta phải hoài nghi đấy.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thẩm Quân Dao cảm thấy khó hiểu, cô tưởng mình nghe nhầm nên mới phải hỏi lại.

Đôi mắt to tròn, đen láy như hai viên ngọc kia của Thẩm Quân Dao thật khiến cho người ta nhìn vào phải thốt lên rằng: Ôi! Đôi mắt của người con gái kia thật là xinh đẹp! Trác Du Hiên nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn nhưng không kém phần long lanh kia của Thẩm Quân Dao, lúc này, hai người đang đối diện trực tiếp với nhau.

Chỉ là Trác Du Hiên đang ngồi ở trên ghế, còn Thẩm Quân Dao thì đang đứng mà thôi! Khoé môi của Trác Du Hiên ngày càng cong lên, nụ cười trên môi hắn càng đậm dần.

Nhưng nụ cười ấy của Trác Du Hiên lại không cho người ta cảm nhận được một sự ôn hòa, ấm áp một chút nào cả.

Mà nụ cười kia của Trác Du Hiên khiến cho người ta cảm thấy được sự nguy hiểm ẩn sâu bên trong nụ cười ấy.

Nụ cười khiến cho người ta phải cảm thấy sống lưng của mình đột nhiên lạnh toát.

Nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không nhận ra điều đó.

Cô gái ngây thơ này chỉ nghĩ rằng Trác Du Hiên là đang cười với mình mà thôi.

Chứ Thẩm Quân Dao không hề nhìn ra sâu trong nụ cười kia trên gương mặt của Trác Du Hiên ẩn sâu một sự nguy hiểm không một ai có thể ngờ tới nó.

Giọng nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên lạnh lùng, dứt khoát nhưng lại không mang theo sự tức giận như là mỗi lần Trác Du Hiên nói chuyện với Thẩm Quân Dao, đây quả là một điều hiếm có đấy.

"Tôi hỏi là, Thẩm Quân Dao, có phải là cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì phải không?"

Trác Du Hiên nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp, vẫn còn trắng bệch cùng đôi mắt to tròn kia của Thẩm Quân Dao.

Hắn biết Thẩm Quân Dao còn đang rất ngạc nhiên.

Hai tay của Trác Du Hiên đặt lên hai thành ghế, cả người của hắn dựa về phía sau, ánh mắt vẫn dừng trên cái thân thể gầy gò yếu ớt kia của Thẩm Quân Dao.

Nụ cười trên môi của Trác Du Hiên hắn ngày càng đậm dần chứ không hề có dấu hiệu dừng lại hay là biến mất.

Thẩm Quân Dao ngây người nhìn Trác Du Hiên một lúc lâu, rôi cô mới bắt đầu có phản ứng trở lại.

Quả thật là Trác Du Hiên đang hỏi cô, chứ không phải là Thẩm Quân Dao cô nghe lâm.

Là thật! Đó là sự thật! Vậy là Thẩm Quân Dao không phải là đang mơ ngủ hay là đang nghe nhầm do bị lãng tai gì cả.

Mà đó là sự thật, khiến cho Thẩm Quân Dao cực kỳ là vui mừng.

Trong lòng của Thẩm Quân Dao vui mừng khôn xiết! Trác Du Hiên là đang quan tâm cô sao? Trác Du Hiên chắc phải để ý đến Thẩm Quân Dao lắm thì mới biết cô cả ngày hôm nay chưa hề ăn gì cả.

Chỉ có một chút bánh với nước mà thôi.

Trong lòng của Thẩm Quân Dao đang vui mừng đến cực độ, trái tim trong lông ngực cứ liên tục đập thình thịch thình thịch vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Quân Dao không dấu nổi sự vui mừng ở trên đó.

Thẩm Quân Dao đang cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cho dù đó chỉ là một chút quan tâm nho nhỏ đến từ Trác Du Hiên mà thôi! Thẩm Quân Dao cho rằng, có lẽ Trác Du Hiên cũng không hận Thẩm Quân Dao cô đến như vậy, hoặc là Trác Du Hiên đã tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi nên mới quan tâm Thẩm Quân Dao cô như vậy thôi.

Đối với Thẩm Quân Dao, cô cũng chỉ cần như vậy.

Thẩm Quân Dao chỉ cần một chút quan tâm đến từ Trác Du Hiên, như vậy là đủ rồi, cô không cần gì nhiều hơn.

Thẩm Quân Dao cứ ngu ngốc nghĩ rằng là như vậy.


Cô cứ ngu ngốc cho rằng Trác Du Hiên là đang quan tâm mình nên mới hỏi cô như vậy.

Thẩm Quân Dao đã yêu Trác Du Hiên đến nỗi mù quáng rồi, không phân biệt được mọi chuyện nữa.

Yêu đến mức không hề nhìn ra sự nguy hiểm, đầy âm mưu kia trong ánh mắt, trên gương mặt của Trác Du Hiên hẳn.

Thẩm Quân Dao mang theo sự tràn trề hy vọng trả lời Trác Du Hiên.

Thẩm Quân Dao liên tục gật đầu, giọng nói tuy nhỏ nhưng mang theo bao nhiêu niêm vui và hạnh phúc kia.

Không chỉ trong lời nói, ngay cả trên gương mặt của Thẩm Quân Dao cũng hiện lên sự hạnh phúc tràn ngập.

"Dạ vâng! Em đúng là chưa ăn gì trong cả ngày hôm nay cải"
Trác Du Hiên sau khi nhận được câu trả lời của Thẩm Quân Dao, hắn khẽ gật đầu, trên gương mặt của Trác Du Hiên hiện lên rõ sự hài lòng sau khi nhận được câu trả lời vừa ý với bản thân hắn.

Còn Thẩm Quân Dao ở bên kia, khuôn mặt hiện lên rõ sự mong chờ.

Mong chờ rằng điều tiếp theo mà Trác Du Hiên sẽ nói với cô.

Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao mang theo bao nhiêu hy vọng.

Thẩm Quân Dao nghĩ rằng những lời tiếp theo mà Trác Du Hiên sẽ nói với bản thân mình chính là.

"Em chưa ăn có phải không? Vậy thì mau lại đây đi, ngồi xuống đây, chúng ta cùng ăn với nhau."
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Dao bất giác mỉm cười.

Một sự hạnh phúc, ấm áp dâng lên trong lòng đã chất chứa bao nhiêu vết thương của mình.

Nhưng Thẩm Quân Dao lại phải thất vọng rồi.

Điều đó hoàn toàn không hề xảy ra.

Trác Du Hiên đã dập tắt toàn bộ những hy vọng ở trong lòng của Thẩm Quân Dao, khiến Thẩm Quân Dao rơi từ trên đỉnh của hạnh phúc xuống dưới đáy của địa ngục tối tăm.

Cánh tay của Trác Du Hiên chỉ về phía chiếc bát cơm thừa ở góc bếp kia.


Bát cơm đó chính là những miếng cơm thừa của con chó mà Trác Du Hiên hản nuôi, hay đó chính là thú cưng của Trác Du Hiên hắn.

Con chó đó vừa mới ăn xong, đó là một loại chó nhỏ xinh, có tên là Poodle, một loại chó của các nước Tây Âu.

Trác Du Hiên nuôi con chó này, cũng chính là vì Thẩm Sơ Vũ.

Thẩm Sơ Vũ thích chó, nhưng không dám mua về nuôi.

Trác Du Hiên thấy Thẩm Sơ Vũ buồn bã mới mua con chó Poodle này về nuôi.

Dù sao sau này Thẩm Sơ Vũ cũng sẽ sống ở đây, nuôi một con cũng có thể bầu bạn cùng với Thẩm Sơ Vũ.

Nhưng rất tiếc, người sống ở đây bây giờ không phải là Thẩm Sơ Vũ, mà người đó chính là Thẩm Quân Dao, là người em gái song sinh cùng với người con gái mà Trác Du Hiên hắn yêu nhất trên đời này.

Nhìn theo cánh tay của Trác Du Hiên, ánh mắt của Thẩm Quân Dao dừng lại ở trên chiếc bát cơm thừa của con chó vừa mới ăn xong kia, trên gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.

Những dấu hỏi chấm hiện rõ lên trên gương mặt của Thẩm Quân Dao.

Cô không hiểu Trác Du Hiên là đang muốn nói gì.

Thấy Thẩm Quân Dao khó hiểu, Trác Du Hiên lên tiếng hỏi Thẩm Quân Dao.

"Thẩm Quân Dao, cô có nhìn thấy bát cơm mà con chó Poodle, thú cưng của tôi vừa mới ăn xong không?"
Thẩm Quân Dao khó hiểu quay đầu lại nhìn Trác Du Hiên, trên gương mặt đầy vẻ khó hiểu.

Tuy Thẩm Quân Dao không biết là Trác Du Hiên đang muốn làm gì hay là đang muốn nói là, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn gật đầu, sự khó hiểu không một ai giải đáp được.

Trác Du Hiên lại tiếp tục nói chuyện với Thẩm Quân Dao, giọng nói của Trác Du Hiên hẳn mang theo sự lạnh lùng như thường lệ.

"Chẳng phải là cô nói cả ngày nay cô chưa ăn gì sao?"
"Dạ phải!"
Thẩm Quân Dao khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại câu hỏi của Trác Du Hiên.

"Đó, cơm thừa của thú cưng của tôi chính là bữa tối của cô đấy! Mau lại đấy ăn đi!"
Lời nói của Trác Du Hiên vừa dứt, hai mắt của Thẩm Quân Dao trợn tròn nhìn thẳng vào Trác Du Hiên, như là không tin vào những gì mà Trác Du Hiên vừa nói với cô..