Một đêm mưa to gió lớn, Ngu Linh Tê không ngủ yên.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, dường như có một bóng đen quen thuộc đang ngồi ở đầu giường, rất có hứng thú mà nhìn nàng chăm chú.
“Ngoan ngoãn, hai ngày nữa sẽ đến đón nàng.” Người nọ nói rất nhẹ và trầm, như là nỉ non.
Trên môi vừa ấm vừa ngứa, Ngu Linh Tê cau mày hừ một tiếng, ngơ ngác mở mắt ra, tấm màn khẽ lay động, không thấy một bóng người.
Nàng trở mình, tiếp tục ngủ.
Trời mưa suốt đêm, những vũng nước trong sân trong vắt, soi bóng những hàng cây xanh thẫm.
Ngu Linh Tê hơi ngạc nhiên khi nhận được ý chỉ triệu kiến của Hoàng hậu vào sáng sớm.
Nàng không có ấn tượng sâu sắc đối với Phùng Hoàng hậu, kiếp trước và hiện tại nàng cũng chỉ thấy bà ta ở tiệc xuân một lần, nên không rõ tính tình của bà ta.
Chỉ có một điều chắc chắn là khi Hoàng hậu chỉ đích danh bản thân đến triệu kiến tất nhiên không đơn giản chỉ là uống trà tán gẫu như vậy, lợi ích và liên lụy sau lưng việc này rắc rối khó gỡ, không thể đoán là phúc hay là họa.
Sau khi sửa soạn chỉnh đề đi ra ngoài, Ngu Linh Tê sững sờ khi nhìn thấy Thanh Tiêu đứng bên cạnh xe ngựa.
Thường ngày đều là Ninh Ân đi theo nàng ra ngoài, nhưng hôm nay không thấy hắn đâu.
Ngu Uyên đích thân đưa nữ nhi ra ngoài, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng thở dài một hơi, trịnh trọng dặn dò: “Nữ nhi ngoan, tỷ tỷ sẽ cùng con vào cung. Nhớ nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm của mình, lấy đại cục làm trọng.”
“Nữ nhi đã biết.”
Ngu Linh Tê dùng khóe mắt nhìn về hướng cửa, lúc này mới phục hồi tinh thần, đi theo Ngu Tân Di lên xe ngựa.
Cung Khôn Ninh trang nghiêm và trang trọng.
Hồi lâu sau mới nghe được Phùng Hoàng hậu đang lễ Phật, ngay cả cung nữ hầu hạ ở đại sảnh cũng giống như tượng đất, yên lặng đứng ngay ngắn.
Sau khi đại nữ quan truyền lại, Ngu Linh Tê bước vào điện theo tỷ tỷ. Khi nhìn thấy Tiết phu nhân bên cạnh Hoàng hậu, trong lòng Ngu Linh Tê lộp bộp, càng thêm bất an.
“Đều đứng lên đi.” Hoàng hậu dựa vào trên giường nhỏ, tay đặt lên nhau, nắm lấy một chuỗi Phật châu từ từ chuyển động.
Đôi mắt bà ta liếc nhìn hai nữ nhi Ngu gia từ trên xuống dưới, dừng lại ở trên người Ngu Linh Tê: “Đều nói hai nữ nhi của Ngu tướng quân một cương một nhu, giống như ngọn lửa trong nước suối, hôm nay cẩn thận nhìn lại, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Ngu Linh Tê và Ngu Tân Di đã trao đổi ở trên đường, cùng đồng thanh nói: “Nương nương tán thưởng.”
Hoàng hậu nói: “Đặc biệt là Ngu Nhị cô nương dịu dàng hiền hậu, đoan trang nhã nhặn lịch sự, cùng Tiết Nhị Lang đúng là trời sinh một cặp. Lại nghe hai người là thanh mai trúc mã, là trọng thần văn võ nòng cốt, khó trách bệ hạ lại quan tâm như vậy, dặn dò bản cung phải sắp xếp thật tốt mối hôn sự này.”
Ngu Linh Tê mím môi, bị Ngu Tân Di không dấu vết mà giữ chặt góc áo, ra hiệu nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
“Tiết phu nhân, nàng dâu nhỏ này, ngươi có hài lòng?” Hoàng hậu đứng dậy và nhìn về phía Tiết phu nhân đang ngồi bên cạnh.
Tiết phu nhân hiền lành, cười nói: “Bệ hạ và nương nương săn sóc, thúc đẩy mối lương duyên, thần phụ cảm kích còn không kịp, làm sao có thể lên tiếng phản đối?”
“Nếu đã như vậy, bản cung sẽ làm chủ mối hôn sự này, đợi ý chỉ tứ hôn của bệ hạ định ra là có thể cho hai nhà thành hôn.”
Hoàng hậu nhìn về phía Ngu Linh Tê: “Ngu Nhị cô nương, ngươi nghĩ thế nào?”
Tất nhiên, Ngu Linh Tê không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng Hoàng hậu đang thực sự hỏi ý kiến của mình.
Nàng kìm nén nhịp tim đang rối loạn của mình, cuộn tròn lại cuộn tròn ngón tay lạnh lẽo, ấm áp nói: “Hồi nương nương, hôn nhân đại sự của thần nữ, tự nhiên nên tuân theo mệnh lệnh của cha nương.”
Thứ duy nhất có thể áp đảo hoàng quyền chỉ có lễ giáo.
Đây là câu trả lời hoàn hảo nhất mà Ngu Linh Tê có thể nghĩ ra, không phải đồng ý trực tiếp cũng như không làm mất lòng Hoàng hậu.
“Rất tốt.”
Hoàng hậu cho cung nữ bên cạnh một ánh mắt, cung nữ lập tức hiểu ý, liền dâng lên một miếng ngọc Như Ý đã chuẩn bị trước đó, đưa đến trước mặt Ngu Linh Tê.
Ngay lúc đó, những suy nghĩ thi nhau xuất hiện, Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu, nâng váy và quỳ xuống, giơ hai cánh tay nặng như chì, đưa lòng bàn tay lên trên đầu.
Vẻ mặt bình tĩnh, nàng nói: “Thần nữ, khấu tạ nương nương đã ban thưởng.”
Sau khi Tiết phu nhân và tỷ muội Ngu gia lui ra ngoài, cung nữ đóng cửa cung điện.
Bóng đen phía sau bức bình phong, một bóng người hiện ra, mặc áo bào màu đỏ sẫm và thắt lưng ngọc, chính là Đề đốc kiêm thái giám Thôi Ám.
“Chúc mừng nương nương! Binh quyền trong tay Ngu tướng quân được chia thành ba phần, thần được một phần, Tiết gia được một phần.”
Thôi Ám chậm rãi nói: “Nếu Thái tử điện hạ có thể không chịu thua kém một chút mà cưới Ngu đại cô nương làm Thái tử phi, thì binh quyền đều sẽ nằm trong tay nương nương, là người đầu tiên từ xưa đến nay.”
Hoàng hậu mờ mắt, trầm giọng nói: “Bản cung chỉ là phụ nhân ở trong thâm cung, muốn binh quyền để làm gì? Chẳng qua là mưu kế cho Thái tử thôi.”
Biết tất cả mọi chuyện bên trong, Thôi Ám giật giật khóe miệng, cúi người nói: “Nương nương sáng suốt.”
Xe ngựa bên ngoài cung xóc nảy, rũ bỏ mọi tâm sự trên đường.
Ngu Tân Di thở phào nhẹ nhõm, nắm ngón tay lạnh lẽo của Ngu Linh Tê nói: “Tuế Tuế, muội không sao chứ?”
Trong ba mươi phút ngắn ngủi bái kiến Hoàng hậu, nàng ấy luôn lo lắng về phản ứng của muội muội, mồ hôi lạnh thấm ướt cả bộ y phục màu đỏ tươi.
“Không sao.”
Ngu Linh Tê lắc đầu cười nhẹ, cong môi lên cười ngoan ngoãn: “Ý tứ của Hoàng hậu cũng là ý tứ của Hoàng thượng, bọn họ muốn chia sẻ quyền lực của cha, chỉ có tuân theo hôn sự mới có thể bày tỏ lòng thành, khiến Hoàng thượng bỏ đi nghi ngờ... Muội biết phải làm gì, tỷ.”
Điều duy nhất mà nàng vui mừng là bây giờ cách lúc Ninh Ân nắm quyền ở kiếp trước chỉ có nửa năm, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Muốn gặp Ninh Ân sớm một chút.
Ngu Linh Tê hít một hơi thật sâu và siết chặt ngón tay, chưa bao giờ nàng lại háo hức được nhìn thấy Ninh Ân như vậy.
Xe ngựa trở về Ngu phủ, còn chưa hoàn toàn dừng lại, Ngu Linh Tê không thể chờ đợi được nữa mà cúi xuống và bước ra ngoài, nhảy ra khỏi xe ngựa.
Hôm nay vào cung, nàng búi tóc nhỏ, châm cài tóc hình bông hoa, tà váy màu đỏ quả hạnh giống như hoa sen nở rộ.
Nàng chỉ đơn giản là vén váy lên và chạy về phía căn phòng ở hậu viện không quan tâm đến cơn gió ẩm ướt sau cơn mưa.
Đẩy cửa ra, căn phòng trống không, không thấy Ninh Ân.
Nàng lấy lại bình tĩnh, đi đến cây cầu trên ao sen, đi đến nhà thủy tạ, đều không nhìn thấy Ninh Ân.
Đi ra ngoài rồi?
Đang do dự thì phía sau có tiếng bước chân vững vàng, trong lòng Ngu Linh Tê vui vẻ, vội vàng quay người lại...
Ý cười dừng lại một chút, nàng có chút mất mát mà gọi một tiếng: “Huynh trưởng?
“Nhìn thấy ca ca liền không vui như vậy sao?”
Ngu Hoán Thần nhướng mày kiếm, hơi có chút u oán.
“Nào có?”
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại hơi thở gấp gáp, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vệ… Điện hạ đâu?”
Ngu Hoán Thần không nói gì.
Ngu Linh Tê liền đoán được, trái tim giống như hòn đá rơi xuống ao, từ từ chìm xuống.
“Hắn đi đâu vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Phải đi vội vã như thế nào mà ngay cả cơ hội nói lời tạm biệt với nàng cũng không có?
“Không biết. Tuế Tuế, tình hình trước mắt gấp gáp, Ngu gia không có khả năng giấu hắn cả đời.”
Ngu Hoán Thần nói: “Nhưng hắn có thế lực nhất định ở ngoài cung, tóm lại luôn có nơi để đi. Chỉ là thế lực kia không chạm đến trung tâm của triều đình, dù bên ngoài cung có suôn sẻ như thế nào đi chăng nữa thì vào cung cũng sẽ một bước khó đi. Cha đồng ý giao quyền cũng là bỏ tốt giữ xe, bây giờ Ngu gia đang ở đầu sóng ngọn gió, hắn cách chúng ta càng xa thì càng an toàn.”
Tình hình hiện tại, không phải Ninh Ân sẽ liên lụy Ngu gia, mà là Ngu gia sẽ liên lụy Ninh Ân.
“Muội biết, huynh trưởng.”
Ngu Linh Tê rũ lông mi xuống, trầm giọng nói: “Nếu Hoàng thượng nắm được nhược điểm hắn và Ngu gia qua lại, sẽ nghi ngờ hắn đã nắm được binh quyền của Ngu gia, đối phó Ngu gia đồng thời cũng sẽ liên lụy đến hắn."
Nàng chỉ có chút mất mát, ngày hôm qua, hắn còn ngồi ở mép giường nở nụ cười, ngắm nhìn vẻ mặt ngái ngủ của nàng, nhưng hôm nay đã trống rỗng không thấy bóng người.
Đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm, không nên chia tay qua loa như vậy.
“Việc hôm nay vào cung gặp mặt Hoàng hậu, Ngu Tân Di đã nói cẩn thận với huynh.”
Ngu Hoán Thần thử đổi chủ đề: “Nếu không nhịn được việc nhỏ thì sẽ làm loạn việc lớn, càng là lúc như thế này thì càng phải bình tĩnh, muội đã làm rất tốt.”
Mưa lăn trên lá sen hai vòng rồi xoạch một cái nhỏ giọt xuống nước.
Ngu Linh Tê nghiêm túc nói: “Muội biết đây là kế sách tạm thời, nhưng huynh trưởng, muội không muốn gả cho Tiết Sầm.”
Ngu Hoán Thần kinh ngạc, rất nhanh liền bình tĩnh lại, cau mày hỏi: “Bởi vì... Hắn?”
Ngu Linh Tê gật đầu: “Bởi vì hắn.”
“Mọi người đều nói muội và Tiết Sầm là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi. Kỳ thật Tiết Nhị Lang là niềm an ủi hiếm hoi trong lòng muội bấy lâu nay, nhưng muội biết rất rõ rằng đó không phải là tình yêu giữa nam và nữ.”
Trong mắt Ngu Linh Tê có một tia sáng dịu dàng, không có căm ghét thế tục và ồn ào khóc nháo, chỉ yên tĩnh và kiên định nói với huynh trưởng: “Muội quan trọng nhất là trân trọng tính mạng, cho dù bị ép tới hoàn cảnh tuyệt vọng nào, cũng sẽ sống tốt, tuy rằng cứu Tiết Nhị Lang, nhưng muội chưa từng nghĩ tới sẽ cùng chết với hắn. Chỉ có Ninh Ân, muội bằng lòng gửi gắm tính mạng…”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ngu Hoán Thần đột nhiên trợn to mắt.
“Tuế Tuế! Muội không được làm chuyện ngu ngốc.”
Vẻ mặt của Ngu Hoán Thần hiếm khi nghiêm túc, đặt tay lên vai Ngu Linh Tê, ngăn chặn những suy nghĩ nguy hiểm đó trong đầu nàng: “Hơn nữa, việc tứ hôn là do Hoàng thượng quyết định. Cho dù là chết thật hay chết giả đều là kháng chỉ, muội có hiểu không?”
“Muội biết.”
Ngu Linh Tê mỉm cười trấn an nói: “Vì vậy còn chưa đến đường cùng không phải sao?”
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội, im lặng một lúc.
...
Ngu Linh Tê đến căn phòng mà Ninh Ân sống một mình.
Mưa nhẹ, đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng chậm rãi lướt qua mặt bàn trên bệ cửa sổ, cuối cùng dừng lại ở trên chiếc giường gọn gàng.
Căn phòng có vẻ vẫn như cũ, trên bàn vẫn còn trà lạnh chưa uống hết, Ngu Linh Tê thật sự không nhìn ra Ninh Ân đã mang đi thứ gì.
Rõ ràng đã hứa có thể tặng một thứ cho hắn làm quà chia tay.
Trong lòng chua xót, ngột ngạt như có một khối bông dày bị chặn lại.
Ninh Ân không có nhiều cảm giác khi còn ở đó, cho đến khi hắn rời đi, nàng mới nhận ra nỗi chua xót bấy lâu trong lòng.
Khi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là hắn.
Trong hai ngày liên tiếp, Ngu Linh Tê đều sẽ ngồi trong phòng một mình một lúc, như thể điều này sẽ làm cho nàng ổn định tinh thần để ứng phó với mối hôn sự sắp tới.
Nếu chết giả thì sẽ kháng chỉ, nên luôn có những cách khác để trì hoãn hôn sự.
Đang nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên giật mình.
Hôm nay, trong phòng xuất hiện một chiếc hộp lớn bằng sơn mài đỏ và da vàng, nó được đặt ngay trước giường của Ninh Ân.
Ngu Linh Tê nhớ rõ rằng không có cái hộp nào như vậy trong phòng khi nàng đến ngày hôm qua.
Hơn nữa, nàng đã dặn dò tôi tớ thị tỳ không được phép cho bất kỳ người nào chuyển đến phòng của Ninh Ân.
Chẳng lẽ Ninh Ân quay lại lấy những thứ còn sót lại?
Tim Ngu Linh Tê lại đập thình thịch, vội vàng lon ton chạy vào nhà, nhìn xung quanh, kiềm chế sự vui mừng gọi: “Vệ Thất?”
Không có ai đáp lại.
Nàng nuốt khan cổ họng, lại gọi: “Ninh Ân?”
“Nhớ ta như vậy?”
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, trái tim Ngu Linh Tê run lên, quay đầu lại.
Khi tỉnh dậy, Ngu Linh Tê đang nằm trong một không gian chật hẹp và tối tăm.
Nàng ngây người chớp mắt, cảnh tượng trước khi hôn mê hiện về trong tâm trí.
Nàng nhớ mình đã nghe thấy tiếng cười nhẹ của Ninh Ân, vừa mới vui vẻ mà quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người rơi xuống trước mặt.
Sau đó, có một chút ngứa và tê nhẹ sau tai, nàng mềm mại ngã xuống trong một vòng tay rộng và vững chắc.
Sau đó, nàng đã nằm ở đây.
Dưới thân là nệm thêu thục êm ái và tinh tế, còn cẩn thận lót gối đầu mềm mại, bên hông có lỗ thông khí...
Nếu đoán không lầm thì lúc này nàng đang nằm trong chiếc rương to đẹp với màu son được sơn mài và lớp da vàng.
Ngu Linh Tê không biết bây giờ mình đang ở đâu, nhưng sau một cú xóc nảy rất nhẹ, chiếc rương được cẩn thận đặt xuống đất.
Sau đó, bước chân vững vàng và quen thuộc tiến lại gần.
Ngu Linh Tê cắn môi, nín thở.
Sau một âm thanh sột soạt, chiếc rương được mở ra, ánh sáng rực rỡ tràn vào.
Quả nhiên, khuôn mặt trắng trẻo và lạnh lùng tuấn mỹ của Ninh Ân hiện ra phía trên miệng rương, bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt màu mực của hắn hàm chứa một nụ cười nhẹ, sợi tóc màu mực sau tai xõa xuống khi hắn cúi người xuống, gần như rơi xuống chóp mũi của Ngu Linh Tê, cứ như vậy mà chiêm ngưỡng dáng người uyển chuyển nằm xuống của Ngu Linh Tê.
Sau đó, Ninh Ân chớp chớp mắt rất chậm, mỉm cười: “Cần chút thời gian để tránh những con cá linh tinh cản đường, làm tiểu thư ấm ức rồi.”
“...”
Ngu Linh Tê trừng mắt nhìn hắn, thực sự không có chút nóng nảy nào.
Nàng đưa tay gạt đi những lọn tóc xinh đẹp của hắn, tức giận nói: “Vệ Thất, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Không phải tiểu thư đã đồng ý cho phép ta lấy một thứ từ Ngu phủ sao?” Ninh Ân xoa gương mặt của mỹ nhân trong rương, mang theo sự trân trọng, chậm rãi nói: “Ta muốn mang đi, chỉ có tiểu thư mà thôi.”